"summer is coming to an end", he said
"sắp hết mùa hạ rồi."
Minh Hạo ngẩn người nói với hắn, em hướng đôi mắt hạt dẻ trong veo về phía bầu trời rộng lớn, đôi tay bận mân mê nhành thạch thảo sắp tàn. gần đây trời cứ âm u chợt nắng chợt mưa, Tuấn Huy đưa tay ra đón lấy đôi ba giọt mưa phùn li ti, hắn còn nhớ em từng nói thời tiết cũng là cách các linh hồn thể hiện nỗi niềm. dạo này em của hắn cũng thất thường hệt vậy, em không cười đùa và chạy nhảy nhiều như mọi khi, em chỉ thích nằm ườn ra một chỗ, ngả đầu vào lòng hắn mà nghe nhạc. có đôi khi hắn lại thấy em mân mê cuộn băng cassette cũ, khi thì em ngẩn ngơ ngồi một chỗ, em thả tâm trí về một nơi rất xa, xa đến nỗi rõ ràng em đang ở cạnh, nhưng hắn chẳng thấy em bên mình nữa.
các cơn mưa dần kéo dài ra, em của hắn cũng theo đó mà thu mình lại, em trầm mặc và yếu ớt hơn nhiều, mỗi lần gặp mặt hắn đều cảm thấy thiếu niên hắn yêu mong manh đến nỗi một làn gió lướt qua liền có thể thổi bay đi mất, hắn nhìn em mà không khỏi xót xa.
"dạo này em sao thế?" - hắn hỏi em, nhiều hơn một lần - "anh cứ thấy mưa suốt, em có ổn không?"
em mỉm cười, gật đầu với hắn, em nói mọi chuyện vẫn ổn, thế nhưng từ đó trở đi dường như em khép lòng mình lại, coi trái tim như một chiếc hòm mà cẩn trọng khoá tới vài lớp, chặt chẽ nhốt hắn ở bên ngoài. những giấc ngủ của em dần kéo dài ra, mỗi lần ghé qua hắn đều thấy em ngủ li bì, em chỉ tỉnh khi ngực lại quặn lên một cơn đau thắt, những cơn đau mà ngày càng dồn dập và quấy rầy em nhiều hơn. các cơn mưa những ngày đó cũng theo đó mà trở nên nặng nề, sấm chớp nổ đì đoàng như pháo hoa; em của hắn mỗi lần nghe thấy đều vô cùng sợ hãi, cả người run rẩy nép vào lòng hắn. em nhạy cảm hơn với tiếng ồn và nhiệt độ, em ốm và mệt nhiều lắm, chỉ thích cuộn mình trong chăn, sau đó chui vào vòng ôm của hắn ngủ.
thế rồi chẳng biết từ bao giờ, Tuấn Huy không thấy Minh Hạo tìm tới hắn nữa, hình như em tách mình ra khỏi hắn, dần dần dựng lên một bức tường vô hình, hắn nghe các cuộc trò chuyện ngày một thưa thớt, sau cùng thì em chẳng buồn xuất hiện nữa. hắn mỗi ngày đi học về đều có rất nhiều chuyện muốn nói với em, thế nhưng mặc cho bao nhiêu thạch thảo và lời cầu nguyện thành tâm hắn mang tới, em đã không lắng nghe hắn nữa. những ngày cuối hạ u ám và dài lê thê, hắn ngồi trong lớp mà lo em đến quặn lòng, giấy bút sách vở đều vô cùng thừa thãi, hắn ở đó nhưng tâm trí vốn dĩ chỉ đặt ở nơi em. em giận hắn điều gì? em có đang phiền lòng hay không? trong lòng hắn là hàng ngàn câu hỏi, vậy nhưng sau cùng em chẳng ở đó, em bỏ hắn chưng hửng với tâm tình ngổn ngang. rất nhiều những đêm trống hươ trống hoác như vậy, Văn Tuấn Huy sau này vẫn đều đặn đến đây, hắn lặng lẽ ngồi nép vào một góc nhà, tỉ mẩn móc từng sợi len nhỏ. rất muốn kể với em, dạo này hắn học móc len, tuy còn hơi vụng về một chút, nhưng đảm bảo vô cùng thành tâm. hắn muốn học móc búp bê cầu nắng, Điền Vân Vũ còn bảo hắn sến quá, thế nhưng hắn lần này vô cùng nghiêm túc học hỏi, hắn muốn tặng cho người hắn yêu; biết đâu đến ngày nắng lên rồi, em sẽ chẳng buồn nữa.
đến lúc đó, em sẽ về với hắn, có phải không?
Minh Hạo vốn dĩ sẽ không trở về, bởi vì em chưa từng rời đi. ngôi đền đó có căn gác xép nhỏ, dạo này em ở đó, không làm gì cả, chỉ là không muốn phải đối diện với hắn. em dằn lòng nhìn dáng vẻ hắn tiều tuỵ sụt đi mấy cân, bọng mắt sưng vù còn vương vệt nước khô, chắc có lẽ hắn lại chẳng nghe lời em dặn, đã vậy còn suy nghĩ vẩn vơ.
hắn vẫn luôn ở đó, dù cho Minh Hạo không đến. dù cho cơn buồn ngủ vấn vít nơi mi mắt mệt mỏi vẫn cố mở to mà cẩn trọng móc từng hàng len một, có đôi khi hắn làm rối, khi lại quá lỏng tay, mũi móc không đều, nhìn vừa ngốc nghếch vừa đáng thương.
có đôi lần em giật mình tỉnh dậy giữa đêm, lại thấy hắn nằm co ro 1 góc, lòng em như có một đợt thuỷ triều lớn, bao cảm xúc cứ thế theo nhau ùa về. có lẽ hắn không nên tới tìm em nữa, nếu ngày đó không bất chấp muốn yêu hắn, có phải bây giờ kết cục sẽ tốt hơn cho cả hai hay không?
ngày hôm đó Minh Hạo đã nhìn hắn rất lâu, cũng tự hỏi bản thân một vạn lần, liệu không có em thì hắn sẽ sống thế nào? có phải sẽ là một thiếu niên rạng rỡ vô lo vô nghĩ, mỗi bước đi đều sẽ vững vàng, không cần đè nén ước mơ, cũng không phải lo sợ tương lai. có phải sẽ là đứa trẻ có ánh sáng trong mắt, có hi vọng trong tim, từ từ trưởng thành, đón nhận tất thảy tình thương của thế giới hay không.
có là thế nào thì chắn hẳn cũng sẽ không phải dáng vẻ bị tình yêu giẫm cho tan nát thế này.
ánh bình minh từ từ lẻn qua khe cửa sổ, những giọt nắng hạ đầu ngày nhẹ nhàng ôm lấy em, Minh Hạo khẽ đưa tay đón lấy ánh nắng dịu dàng, trong lòng dứt khoát đặt xuống một dấu chấm hết.
sắp hết mùa hạ rồi, rốt cuộc việc Văn Tuấn Huy đã yêu mùa hạ hay chưa có lẽ cũng không còn quan trọng nữa.
quả nhiên phải trả cho tình yêu về với mùa hạ, đã cố đến thế này rồi vẫn không thể níu giữ, cũng không thể vãn hồi.
ꕤ
Minh Hạo tới gặp hắn vào đêm thứ 10 kể từ khi hắn một mình đến ngôi đền. đêm hôm đó giông lớn hơn bình thường, vậy mà hắn vừa thoáng thấy bóng em đã vội vàng chạy tới, tất thảy ba lô lẫn đồ đạc đều bị vứt lại bên ngoài hiên nhà. Minh Hạo thấy dáng vẻ hắn gấp gáp, còn thấy trên chân hắn là đôi ba vết xước nhỏ, có lẽ là do cành gai và dăm đá trên đường đến đây ghim vào. em khẽ hỏi hắn có ổn không, nhẹ nhàng kiểm tra thân nhiệt hắn, sau đó kéo hắn vào nhà ủ ấm. em quấn cho hắn hai vòng chăn quanh người, quần áo theo thói quen được hong khô trên lan can, sau đó mới nhón chân định bước ra ngoài; hắn liền vội vàng giữ tay em lại, lần này hắn rất sợ em đi mất, cả vành tai lẫn vành mắt sớm đã hồng hào, lực tay cũng siết rất chặt. em khẽ gỡ tay hắn ra, em bảo mình chỉ đi lấy nước, một lúc sau đã mang cho hắn cốc sữa nóng, sau đó dặn hắn uống nhanh lên. hình như là rất lâu rồi mới gặp lại em, hắn nghe trái tim mình đập rộn ràng, hắn muốn hỏi em nhiều thứ, mặt khác lại chỉ muốn ôm em trong lòng, chẳng biết đã bao lâu mới lại thấy em gần thế này, mới lại thấy em kề cạnh, mới lại nghe giọng em lanh lảnh cất lên bên tai.
em vẫn dịu dàng như thế, vẫn là khuôn mặt mà giọng nói mọi khi, vậy nhưng ánh mắt rất kiên định. em nói, sau này hắn đừng ghé qua nữa.
trái tim của hắn sau câu nói của em như rơi xuống vạn trượng, hai bên tai hắn lập tức ù đi, cảnh vật xung quanh cũng chẳng còn rõ ràng nữa. thực tại mờ nhoè đi trước mắt còn thời gian như ngưng đọng. Văn Tuấn Huy muốn thoát khỏi đây, hắn ước mọi thứ chỉ là một giấc mộng tồi tệ và khi hắn mở mắt ra, Minh Hạo vẫn sẽ là em của hắn như mọi ngày. thế nhưng hiện tại mùa hạ lại thản nhiên đứng trước mặt hắn, một câu giải thích cũng không có, chỉ ngắn gọn nói rằng đã đến lúc em phải đi, và rằng em sẽ không ở đây nữa. sau đó là một loạt những câu nói quen thuộc, trước khi gặp em hắn đã nghe đi nghe lại rất nhiều lần; nào là hãy giữ sức khoẻ, cảm ơn vì thời gian qua, nào là xin lỗi, là từ biệt. có lẽ em đã chuẩn bị rất kĩ, vậy nên mới có thể bình thản đối diện với hắn mà thốt ra những lời này, đến một tia cảm xúc cũng không có, chỉ đơn giản là nhàn nhạt nói với hắn vài lời, sau đó dứt khoát cắt đứt với hắn như vậy.
à, hắn tặc lưỡi chua xót, ánh mắt đặt trên đôi mi em khép hờ. hình như đối với em hắn là thứ dễ vứt bỏ đến thế này. hình như thời gian qua, chỉ có mình hắn ngốc nghếch phiền đến em.
Tuấn Huy thấy hô hấp như nghẹn lại, trước ngực như treo cả tảng đá nặng trịch, từng hơi thở đều phải nhọc nhằn lấy sức. cảm giác trống trải nuốt trọn lấy con tim hắn, hắn muốn khóc cũng chẳng thể khóc, muốn mè nheo ăn vạ em như thường ngày, muốn ôm em vào lòng nũng nịu, rằng em đừng đi, anh chỉ có Minh Hạo thôi.
thế nhưng giờ thì sao? đến tư cách để nói hắn cũng không có, chỉ có thể hèn mọn gật đầu, thuận theo ý em:
"đi và sống như cách mà em muốn đi."
đứa trẻ ngoan là đứa trẻ không có kẹo. Văn Tuấn Huy bao năm qua vẫn luôn bướng bỉnh, sau này ở bên em luôn ỷ lại việc được em cưng chiều hết mực, đến phút cuối cùng lại bất lực không thể làm loạn với em, đành ngoan ngoãn nghe lời. Tuấn Huy biết có nhiều cách để phản ứng với câu nói đau lòng kia, có thể khóc, cũng có thể tức giận trách em cho thoả lòng, còn có thể mắng em một trận, hay cầu xin em đừng đi, mong em mủi lòng.
thế nhưng Văn Tuấn Huy chính là người rõ nhất, ánh mắt của em hôm nay có bao nhiêu phần kiên định, em cầm lên được thì hạ xuống được. lời đã nói ra không thể rút lại, miễn cưỡng tìm đến em, hắn sẽ là người phải đau lòng. coi như cho nhau một lối thoát, cứ vậy đi. không níu kéo, cũng không nuối tiếc, trả lại cho Minh Hạo một cuộc đời không có hắn như biết bao mùa hạ mà em đã đi qua.
hắn thấy em quay mặt đi, ánh đèn vàng rọi lên khuôn mặt em, mờ nhạt đổ bóng xuống; không biết bây giờ em đang làm vẻ mặt thế nào, có biết hắn thực lòng rất muốn ở cạnh em hay không?
mùa hạ của hắn vì em mà ánh nắng dịu dàng hơn, cũng vì em mà những cơn mưa rào thêm tầm tã. hắn rất thích mặt trời, em là mặt trời của hắn; 3 tháng ở bên em chính là 3 tháng hắn sống trọn vẹn nhất, thế nên em có yêu hắn hay không cũng không sao cả, hắn nguyện ý dõi theo em từ xa.
thế nhưng mùa hạ cũng có thể rất lạnh lẽo, điều này đến giờ Văn Tuấn Huy mới biết. mùa hạ cũng có thể rất dứt khoát, rất kiên quyết, một mực muốn rời xa hắn, đến một cái ngoảnh đầu cũng không có, cứ thế không từ mà biệt, lại muốn hắn sống nửa đời còn lại thật tốt.
hắn nén chặt cuộn sóng đang trào ngược trong lòng lại, cổ họng khô khốc, rất lâu mới có thể khó khăn hỏi, Minh Hạo, em có từng yêu anh không?
mùa hạ của hắn lắc đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip