third
___
"ồ, em vừa tốt nghiệp đại học sang muốn học lên thạc sĩ à, giỏi ghê ta!"
"vâng"
lọ nến thơm đã vơi đi một nửa, thời tiết cũng đã dần dịu đi vì bão mà, nó chỉ lướt qua nhanh chóng nhưng lại để lại hậu quả nặng nề tựa như cách người kia lướt nhẹ qua đời anh để lại chút vấn vương khó tả. giờ đây không còn những cơn gió bập bùng, những bông tuyết trắng vẫn rơi rải đều khắp london như một chu kì tuần hoàn, đường phố đã dần đông đúc hơn bởi nhu cầu thiết yếu của con người.
taerae nhâm nhi tách trà hoa cúc đã nguội dần sau khoảng thời gian trò chuyện, kết thúc việc bàn luận về vấn đề việc làm sắp tới, không khí đã dần bớt sự gượng gạo kể từ khi hai người biết mình là đồng hương đều đến từ cheonan. taerae thoải mái cởi bỏ lớp áo khoác bên ngoài cùng hai chiếc khăn dày cộm cũng như bỏ đi lớp phòng bị từ trước đến nay mà tâm sự với người anh vừa quen. taerae phát hiện hai người hợp cạ đến bất ngờ.
"uhmm, có vẻ em vẫn chưa có chỗ ở đúng không? đống hành lí đó-" ánh mắt hanbin hướng về phía góc của quán, thứ anh đã chú ý ngay từ khi taerae vừa mới bước vào quán.
"vâng, hơi đột ngột nên em chưa có thời gian tìm trọ, em có xem một list những nơi ở nhưng vẫn chưa có thời gian để đi xem phòng."
"hay đến dãy trọ của anh đi, anh cũng quen chủ, anh sẽ thương lượng với ảnh để thư thả cho em tiền cọc, vừa gặp khó khăn vậy ảnh sẽ thông cảm thôi."
"thật ạ? anh không đùa chứ ạ?" taerae hỏi lại, người kia từ tốn gật đầu xác nhận
"vậy thì còn gì hơn ạ! ở đâu thế? có thể dẫn em đến nơi ở bây giờ không ạ?" taerae vui mừng, nắm lấy tay hanbin
"cách đây một khu phố thôi, mà em chắc chứ? em không muốn đi xem nơi khác mà muốn dọn đến luôn sao?"
"giờ có chỗ ở là may rồi, em không còn sự lựa chọn khác"
hanbin chỉ gật đầu dù còn nhiều điều muốn khuyên nhủ, dự định rủ em đến ở chỉ vừa sượt qua đầu anh không nghĩ rằng cậu nhóc này lại đồng ý một cách vô điều kiện như thế.
anh đứng dậy rời khỏi chỗ, bước đến quầy thu ngân rút chiếc điện thoại vừa sạc đầy pin ra, động tác tay thoăn thoắt bấm liên tục tin nhắn cho người chủ trọ anh vừa nhắc tới. chỉ là báo tin rằng khoảng một tiếng nữa sẽ dẫn khách tới xem phòng và dọn ở luôn, người bên kia chỉ đáp lại bằng một nhãn dán con vàng vàng trong kakaotalk đang giơ tay ok.
"khoảng chừng một giờ nữa chúng ta sẽ đi nhé, hôm nay cũng vắng khách nên anh đóng cửa sớm vậy"
"vâng ạ, phiền anh ghê á!"
hanbin mỉm cười lắc đầu, tính anh thiện lương, thích giúp đỡ người khác. có thể đây là lí do chính mà junhyeon muốn giới thiệu hanbin cho taerae, hắn biết chắc rằng, hanbin nhất định sẽ giúp người đẹp đang gặp khó khăn của hắn
"uống cà phê nhé?" hanbin di chuyển tầm nhìn xuống nơi cốc trà hoa cúc đã cạn lúc nào không hay, anh lên tiếng hỏi
taerae lia lịa gật đầu, hanbin cũng quay đi vào trong khu pha chế mà làm việc. tiếng ồ ồ từ máy xay vang lên. trong lúc chờ đợi, taerae vớ lấy quyển sách trên chiếc kệ gần đó. chỉ là câu truyện thần thoại cổ tích nổi tiếng Chàng john reid và nàng tiên cá. chuyện kể về chàng thuỷ thủ nghèo đã có được điều mình mong muốn nhờ vào điều ước của nàng tiên cá. nhịp truyện chậm rãi, từ từ đưa anh vào trong thế giới cổ tích, được chứng kiến câu chuyện tình yêu đẹp nhiều nốt thăng trầm của họ.
khi anh đang trôi theo dòng chảy của câu truyện, đang hồi gay cấn thì cảm nhận được tiếng rung nhẹ trong túi áo khoác. taerae mần mò tìm chiếc điện thoại, cũng may vì anh không để nó chung với chiếc ví tiền, không thì anh sẽ khóc thét mất
nhìn dãy số quen thuộc ngay trước mặt, đôi mắt anh trĩu xuống, là mẹ anh.
taerae suy nghĩ một hồi lâu, phân vân không biết rằng nên nghe hay tắt máy, anh hiện tại không đủ can đảm để nghe lời nói thân thương từ người mẹ kính yêu của mình, sợ rằng chỉ nghe liền sẽ bật khóc.
cứ nghĩ và nghĩ rồi điện thoại ngắt lúc nào không hay. taerae thở dài, vào phần tin nhắn, nhắn cho mẹ vài dòng tin.
taerae
con đến nơi rồi mẹ ạ
con đang tìm phòng
có gì con gọi lại cho mẹ sau ạ
mẹ
ừ
xong xuôi gọi điện nhanh cho mẹ nhé
chưa gì bố mẹ đã thấy nhớ con trai của bố mẹ rồi!
taerae
vâng
con cũng nhớ bố mẹ lắm..
taerae mím môi, dường như sự quan tâm của bố mẹ khiến cho tất thảy những ấm ức dồn nén từ trước muốn tuôn ra.
"em ổn chứ?"
cùng lúc hanbin vừa pha xong cốc cà phê sữa nóng đang mang ra, hương cà phê thơm phức làm tâm trạng taerae thư thả ra một chút.
taerae thổi phù phù cốc cà phê hanbin vừa pha. nhớ lại lời thanh niên nọ khen hết lời vị cà phê ở đây nên anh cũng có chút mang chút hi vọng. chẹp chẹp một chút thấy nhiệt độ vừa đủ liền tu một ngụm.
hanbin khó khăn nuốt nước bọt. trong lòng đầy hồi hộp mong chờ, ánh mắt dõi theo từng hành động biểu cảm người đối diện. thấy được lông mày taerae rướn lên, đôi mắt mở to, khóe miệng giương ở mức cao nhất, lộ ra chiếc má lúm nhỏ xinh giơ ngón cái về phía hanbin, anh mới thở phào
"anh không phải người bình thường rồi hanbin ạ!"
"anh sẽ coi đó là lời khen" hanbin cười xuề xoà
"chính xác là lời khen đó!"
một cốc cà phê nóng hổi một phần nào đó đã làm dịu đi sự hỗn loạn nơi lòng cậu.
___
sau khi dọn dẹp quán xong xuôi, hanbin gọi xe taxi, xếp hành lí gọn gàng trong cốp xe, rồi hai người đi đến khu phố bên cạnh, nơi hanbin đang sinh sống.
đến nơi, một tòa nhà cao 4 tầng mang màu vàng hoàng kim sang trọng, dù không quá lớn nhưng thiết kế tòa nhà vô cùng đẹp mắt, taerae quay sang nhìn hanbin không giấu được sự hiếu kì khi anh nói nơi này là một nơi giá rẻ vì nếu không phải qua sự giới thiệu qua hanbin thì taerae cũng sẽ không chọn căn nhà này.
"nội thất đều là những thứ đồ bình dân qua tay người chủ biết cách trang trí liền biến căn nhà trở nên thu hút" dường như hiểu được ý nghĩ của taerae, hanbin giải thích
con trai chủ nhà là kim jiwoong lười biếng đi đến mở cửa phòng, ra hiệu tuỳ ý xem còn anh bận chơi nốt ván game. không phải vì anh vô trách nghiệm nhé, vì anh biết có hanbin ở đây nên việc gì giao cho hanbin anh cũng yên tâm hết.
căn phòng nhỏ đầy đủ nội thất từ bếp nhà vệ sinh giường ngủ, căn phòng tối giản chỉ vỏn vẹn 40m vuông, mà thôi như vậy là đủ đối với người sống một mình như taerae.
"chốt không?"
"chốt luôn ạ!"
sau khi bàn bạc và kí xong bản hợp đồng mới thấy vẻ ngoài jiwoong lạnh lùng nhưng cách nói chuyện nhẹ nhàng, vui vẻ, khá dễ tính nữa. hỏi ra mới biết đây là ngôi nhà ba mẹ jiwoong để dành cho anh. ở một mình thì buồn nên đã mở trọ để cho người ở cùng cho bớt trống vắng, anh coi những người đến đây ở là người một nhà nên tạo điều kiện rất tốt cho taerae sau khi biết hoàn cảnh khó khăn của anh.
"bây giờ nơi này là nhà của em, tự nhiên nhé, có gì thì hỏi anh hoặc hanbin cũng được"
"vâng, mà cho em hỏi là-"
"sao thế taerae?"
"đối diện phòng em có người ở rồi ạ? người đó
như thế nào vậy anh?"
"em trai anh thôi, yên tâm nó hơi nói nhiều nhưng tính tốt lắm, không lo nhé!" hanbin đáp lời
--
chap này hơi ngắn tí, chap sau mới xoáy rõ hơn về mối quan hệ của hai bạn nè, thật ra mình cũng đang hơi trục trặc trong văn phong viết 1 tí. cứ ngớ ngớ sao sao ấy 😅
mình ra fic khá chậm nên trong lúc đợi mọi người có thể đọc textfic mới của mình ạ 🫶
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip