four
không ít lâu sau, một cô y tá đã thấy cái lồng và nhận ra tôi.
lúc cô mở cửa, tôi kêu một tiếng to và luồn lách thật nhanh, chạy về căn phòng cuối cùng của dãy hành lang.
chẳng còn ai đứng trước cửa phòng, tất cả họ đều đang ở bên trong.
cánh cửa đang mở to nên tôi dễ dàng nhìn thấy khung cảnh diễn ra một cách chậm rãi tại chỗ mà junhyeon và taerae đang ở cùng nhau.
đó là lần đầu tiên,
tôi tận mắt thấy junhyeon khóc.
không phải chỉ được nghe những tiếng thút thít bên tai hay đoán mò qua đôi mắt đỏ ngầu, junhyeon trước mặt tôi thật sự đang khóc cùng hai hàng nước mắt.
nào, lại là chuyện gì nữa đây?
tôi liếc nhìn những người xung quanh. phải chăng người đàn ông với cái nhíu mày đầy cau có và người phụ nữ đang không ngừng sụt sịt kia là ba mẹ của taerae?
mãi tới tận lúc này, tôi mới được gặp họ.
từ bên ngoài, tôi chậm rãi tiến vào trong.
vẫn chẳng thể thấy khuôn mặt taerae trông như thế nào, vẫn chẳng thể nghe tiếng động gì từ cậu trai có hai má lúm đồng tiền xinh xắn.
junhyeon lấy tay dụi mắt, cậu úp mặt xuống giường, tay còn lại đặt lên tấm chăn im lìm trên lồng ngực của taerae.
tiếng junhyeon thút thít vang bên tai, truyền đến khắp các ngõ ngách trong căn phòng.
có vẻ như tôi đã biết chuyện gì xảy ra.
vì là một con mèo xấu xí, tôi không được quyền cầu nguyện.
tôi không thể chống lại được lão chủ bạo hành, chẳng tìm được chun trong con ngõ tối om.
và bây giờ, thần linh cũng không cho tôi ngăn cản việc taerae sẽ lại tìm thấy chun, ở một nơi nào đó khác.
liệu tôi có thể khóc không?
như cái cách junhyeon làm.
cậu trai nhỏ ngẩng đầu và vô tình trông thấy tôi, một con mèo đứng bơ vơ dưới sàn nhà lạnh toát.
như nhìn thấy một cuốn băng tua ngược trí nhớ, từ đôi mắt long lanh còn ửng đỏ, mặt junhyeon méo xệch rồi bật khóc.
chẳng còn là những tiếng thút thít, junhyeon oà khóc nức nở, không ngừng gọi tên taerae.
junhyeon cứ hỏi mãi, những câu hỏi chẳng một ai trả lời.
cậu vẫn không ngừng khóc cho đến khi về nhà sau một thời gian dài được cả ba mẹ taerae khuyên nhủ.
tôi nghe tiếng cậu hít thở một cách khó nhọc khi ngồi trên xe, thấy cả hốc mắt đỏ au lúc junhyeon mở cửa vào nhà và tiến vào căn phòng của riêng cậu.
junhyeon còn chẳng buồn đóng cửa.
tôi lẳng lặng theo sau.
lúc ở trong căn phòng của taerae, ánh chiều tà vẫn còn vương nhẹ nhàng trên những sợi tóc qua khung cửa sổ.
còn bây giờ, căn phòng của junhyeon tràn ngập bóng tối im lìm và chút ánh sáng dịu dàng của những ngôi sao đêm.
gió hiu hiu nhẹ lướt qua từng đoá hoa cúc còn non dại, chúng trông thật nhỏ bé dưới bầu trời đen kìn kịt.
cái ổ của tôi nằm trong góc hơi lộn xộn vì tôi đã hơi nghịch ngợm vào sáng nay.
bóng của tôi nằm dài trên mặt đất, đã không còn gầy gò nhưng cái đuôi vẫn dài ngoằn và thật vướng víu mỗi lần di chuyển.
chăn gối trên giường cũng không được ngăn nắp, tôi đoán rằng junhyeon đã thức dậy một cách khó khăn.
nơi góc bàn của junhyeon, tấm ảnh của cả ba chúng tôi vẫn được đặt một cách gọn gàng, trên cái khung gỗ còn có thêm vài hình dán nho nhỏ, có lẽ là junhyeon mới làm sáng nay.
đó là một cái mặt cười, một chú mèo, hai trái tim và dòng chữ 'hạnh phúc'.
hiện tại ngay bây giờ, tôi không nghĩ dòng chữ đó sẽ dành cho ai trong hai chúng tôi.
vậy nếu chẳng có ai hạnh phúc,
thì cảm xúc ấy có được giữ lại để dành cho taerae hay không?
junhyeon nằm dài trên giường, úp mặt vào gối, tôi nghe tiếng cậu cố hét lên, khóc cho thật đã đời.
tôi không có kí ức nào về khóc lóc.
lúc bị đánh, bị trói, chun mất tích hay cả khi bị xem như một trò cười, tôi chẳng nhớ được là mình có khóc hay không.
đến tận lúc này, tôi cũng không khóc được.
chỉ là cảm giác có gì đó nặng trĩu, trống rỗng và vô tri.
đó không phải là mạnh mẽ, tôi biết.
tôi nhớ lại hôm taerae khóc nức nở ở phòng bệnh, bản thân đã ngạc nhiên biết bao.
tôi không thấy điều đó có gì xấu hổ, chỉ ngưỡng mộ và thương.
chợt, junhyeon từ từ ngồi dậy, ngoắc tay gọi tôi.
cậu dụi mắt liên tục trong khi tôi phóng vụt lên giường.
junhyeon vuốt bộ lông trên lưng tôi, từng đốm màu đen và vàng đậm hiện ra rõ mồn một trước mắt cậu.
"sau này anh và lan sẽ sống thật vui."
giọng junhyeon lạc đi, cậu vẫn còn đang nấc lên từng cái.
"chúng ta sẽ sống thay phần của taerae nữa, nên phải sống cho thật hạnh phúc."
junhyeon đưa tay xoa đầu con mèo trên giường, tôi cũng bắt gặp ánh mắt cậu long lanh, nhưng lần này, chúng mang theo những cảm xúc rất khác.
"được không?"
junhyeon mỉm cười dịu dàng, cậu nhắm chặt mắt và ôm tôi vào lòng.
lồng ngực của junhyeon vẫn ấm áp, y hệt cái hôm mà cậu ôm tôi lần đầu và đi dọc trên hành lang bệnh viện, giới thiệu với mọi người rằng tôi không hề đáng sợ.
đã bao lâu rồi nhỉ, từ cái lần junhyeon tìm ra tôi dưới chân cầu thang trong nhà kho bệnh viện.
lúc cậu nhóc hớn hở kể lể rằng đã phát hiện ra người mà mình đã tìm kiếm bao lâu nay.
khi taerae ôm tôi trong tay với nhiệt độ cơ thể đủ sưởi ấm một con mèo đang run rẩy.
cho đến cái hôm tôi lặng thinh trong vòng tay của taerae trên giường bệnh, lắng nghe cậu lải nhải về đủ thứ điều.
còn bây giờ, junhyeon đang ôm chầm và thỏ thẻ với tôi những cảm xúc thật sự mà cậu đã chẳng còn cơ hội để nói ra.
sau một lúc, junhyeon ngả người nằm xuống, cậu hít một hơi dài.
tôi nhìn chăm chăm, hai mắt thi thoảng nheo lại.
junhyeon lầm bầm gì đó trong miệng rồi nhắm mắt, tôi đoán rằng cậu đã thiếp đi sau một ngày mỏi mệt.
cả căn phòng im ắng, chẳng còn gì ngoài một con mèo đang thơ thẩn.
tôi từ từ và chậm rãi đi về phía cửa sổ, nhảy phóc một cái lên bậc thềm lấp lánh ánh sao.
cái chậu hoa cúc trắng bên cạnh thì thầm khe khẽ, nói gì đó tôi chẳng biết.
trong căn phòng của taerae đã từng có một chậu cây như thế. tôi chưa có cơ hội được bầu bạn với chúng, nếu có, tôi sẽ hỏi chúng về những ngày của taerae.
lần cuối chúng tôi ở cạnh nhau, taerae đã khoanh hai tay và tựa lên thềm cửa sổ, trong khi tôi ở cạnh bên chỉ biết láo liên đôi mắt để trông chừng xung quanh.
taerae đã nhìn lên trời sao một lúc lâu, tôi tự hỏi rằng cậu đã nghĩ gì khi đó.
như junhyeon, có lẽ tôi sẽ nhớ taerae lắm.
vào cái đêm ở bệnh viện, tôi và taerae trên thềm cửa sổ, chúng tôi đã cùng nhau nhìn ngắm không trung.
bầu trời hôm ấy đen kịt, đung đưa những tán cây xanh rờn và lấp ló những đốm sáng lung linh.
bầu trời của tôi hôm nay vẫn thế, tối om và đầy tĩnh lặng.
nếu khởi đầu của tôi là một con mèo gầy gò, ốm yếu, cô đơn và hèn nhát.
thì hiện tại và tương lai, tôi có thể tự tin rằng bản thân đã đi đúng đường, đủ sức đối mặt với những gì từng gọi là nỗi sợ.
vì tôi biết, bầu trời của mình từ hôm ấy đã có nhiều hơn một ánh sao.
| end
|17062023
cảm ơn mọi người vì đã đọc đến đây.
xin nhắc lại, mọi tình tiết trong truyện đều là tưởng tượng
nếu bà nào đang buồn buồn muốn kiếm fic cho đỡ suy mà đọc đến đây rồi thì cho tui xin lỗi nho
đây là cái fic có xì tai khá khác với hầu như các truyện của tui, nên chắc là có vài đoạn hơi sượng chút xíu mong mng thông cảm
tui nghĩ ra plot và hoàn thành fic này lúc đang stress và bí ý tưởng cho các fic khác, nhưng giờ mới đăng được
dù sao thì cũng cảm ơn mng thời gian qua đã ủng hộ mấy đứa con của tui
tengkiu sô much
btw, đây là playlist nên nghe sau khi đọc:
| hello stranger - kum junhyeon
| time machine - mj apanay ft. aren park
| the way it was before - johnny stimson
| nam a - cosmic boy ft. thama, sole, kim seungmin
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip