Chap 5: Những động chạm cơ bản ^^
Sau khi làm xong thức ăn, Yoseob chia ra thành hai phần, phần của Junhyung được cậu dùng những bát đĩa đẹp nhất đựng rồi mới dám mang sang cho hắn.
“Cám ơn cậu”Junhyung tiếp nhận chén đĩa, hai mắt cười tít lại.
Nụ cười này đối với người khác mà nói chính là sẽ lập tức bị mê đảo mà Yoseob hết lần này đến lần khác mỗi lần thấy hắn cười thành như vậy máu đều hướng lên đùi chảy (ý là chuẩn bị sẵn sàng …bỏ chạy)
“Không, không cần khách khí…như vậy…tôi đi…” giọng nói của Yoseob nhỏ như tiếng muỗi, vừa định quay đầu chạy trốn về nhà mình lại có người kéo tay cản lại.
Không chờ cậu bị dọa tới tiểu ra quần, cư nhiên lại nghe Junhyung nói “Yoseob lưu lại cùng tôi ăn nha~ một người ăn cơm thật tĩnh mịch…”… Yoseob nghĩ nhất định lỗ tai mình xảy ra vấn đề…
Cậu nhìn Junhyung cao 1m9, mặc một bộ tây trang được cắt may cẩn thận tỉ mỉ, hoàn toàn là một bộ đại hán + tinh anh của xã hội cư nhiên lại còn muốn giả bộ nhuyễn…
Yoseob ở trong lòng buồn nôn nhưng hiển nhiên cậu cũng không thể biểu hiện ra, trái lại chỉ có thể lưu lại cùng hắn ăn cơm.
Có lần thứ nhất ắt sẽ có lần thứ hai, Junhyung ăn chực càng ngày càng tự nhiên, chỉ cần cậu không phải tăng ca hoặc trực đêm Yoseob sẽ luôn bị kéo đến ổ xà cùng hắn dùng bữa.
“Yoseob cậu làm đồ ăn rất ngon ❤ “
“Yoseob hôm nay tôi muốn ăn bò và ếch a ~ “
“Yoseob dạo này tôi muốn ăn đồ thanh đạm một chút. . . Yết hầu không quá thoải mái “
Đối với đủ loại tự kỉ, da mặt dày, thậm chí…làm nũng, Yoseob cũng chỉ có thể lộ ra bộ dạng mồ hôi lạnh chảy một dòng lại một dòng, dùng phương thức “….” trả lời.
“Nói là bằng hữu không bằng nói tên kia…đem tôi làm người làm thuê, thuận tiện vui đừa trêu chọc đi…”
Lại một đêm mất ngủ, bạn trẻ Seop tựa như cô gái mà ôm mềm cắn góc chăn, yên lặng oán niệm.
“Quên đi….có thể bình an sống sót là tốt rồi….”
Kỳ thật, chính thức làm cho cậu cảm thấy phức tạp không chỉ có những việc này…Ngoại trừ thái độ lỗ mãng, sự đụng chạm của Junhyung cũng làm cho Yoseob vô cùng ức chế.Cũng nên nói sau khi dịch vụ “Đưa cơm tận nhà” của Yoseob bắt đầu.
Đầu tiên chỉ là “Cùng ăn cơm”, Yoseob ngay cả liếc Junhyung một cái cũng không dám liếc, chỉ vùi đầu vào ăn cơm. Khi Junhyung tâm sự với cậu, cậu cũng chỉ nhân tiện “Uh…”, “Đúng vậy…” lúc nào cũng là mấy câu siêu ngắn gọn không quá hai từ.
Thành thật mà nói, thay vì nói Yoseob càng hận không thể gắn lên người một cái máy phát âm “Junhyung nói đúng a!” Yong tiên sinh vạn tuế!”
Cùng hắn ăn cơm chiều quả thực chính là cơn ác mộng mỗi ngày gặp mặt ở trong thang máy của mình a! !
………..
Song, mặc dù Junhyung vốn là thiên địch của Yoseob, thời gian và thói quen luôn có năng lực cường đại. Trải qua một chút thời gian, Yoseob rốt cuộc….đã dám cùng cậu nói chuyện. (chắc hôm ấy ảnh mở tiệc ăn mừng quá). Mặc dù cũng chỉ là mấy câu xã giao thông thường nhưng vẻ mặc chờ mong của Junhyung dẫn dắt từng bước khiến cho Yoseob buông xuống chút cảnh giác. Đương nhiên đó cũng chính là lúc kế hoạch chạy trốn hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo.
Yoseob không biết bản thân có biểu hiện tốt quá hay không mà có một ngày ăn cơm xong Junhyung cư nhiên lại rủ cậu lại cùng hắn xem phim.Không biết cách cự tuyệt, Yoseob trái lại chỉ có thể ngồi trên sô pha trong phòng khách nhà hắn, ngồi theo đúng tư thế tiêu chuẩn của học sinh.Ngọn đèn tối xuống, nhạc dạo đầu của bộ phim vang lên.Yoseob càng cố gắng nghiêm túc hơn.
Nhưng nhìn nhìn, Junhyung đang ngồi ở một bên ghế cứ chậm rãi dịch sát sang hướng cậu…Dịch dịch dịch, hai người cuối cùng dán lại cùng một chỗ.Cánh tay của Junhyung vòng lên vai cậu, nhéo khuôn mặt cậu : “Làn da của Seobie thật mềm…”Không khí vô cùng tốt, mà thanh âm của Junhyung vừa trầm thấp vừa dễ nghe.
Thế nhưng :
Yoseob ngồi bên một góc ghế sô pha lại giống như một xác chết.
"Tôi nguyên lai là món nhẹ ăn khi xem phim của hắn sao? ? ! !"
…
Đương nhiên không phải rồi.
Junhyung còn chưa định làm vậy (ăn a~)Mà sau khi chạy thoát được một kiếp, cơn ác mộng của Yoseob thế nhưng lặp lại càng ngày càng nhiều lần.
Mỗi ngày ăn xong là phải nhân tiện xem TV là không cần phải bàn cãi nữa. Thế nhưng sau đó Junhyung lại còn ép được Yoseob sang nhà hắn nấu cơm ở phòng bếp mà mỹ kỳ danh ở ngoài viết là “Tạo cảm giác có nhà ~”…
Ngày đó, Yoseob đang ở phòng bếp nấu cơm, chuyên tâm quay tới quay lui với đống nồi niêu xoong chảo.Đột nhiên một đôi cánh tay cường tráng vòng qua ôm lấy eo của cậu, sau đó cảm giác sau lưng đã bị vây quanh mà nhiệt độ cơ thể người kia đặc biệt lạnh.
“….! !” Yoseob tưởng rằng đây là một lần tập kích, trong nháy mắt sợ đến không thể động đậy. Lại không nghĩ tới, người kia cư nhiên lại đem mặt chôn ở gáy cậu, nhẹ nhàng ngửi ngửi : “….Thơm quá….Seobie, về nhà đã kịp tắm qua rồi sao…?”
“…Uh…Uh…”Người bị hỏi cả người vẫn cứng ngắc.
“Như vậy…khổ cực ngươi rồi, ta ở bên ngoài chờ ăn nha~” hắn nhẹ nhàng vuốt tóc của cậu, như không có việc gì rời khỏi phòng bếp.
Lưu lại bên trong một chú chuột nhỏ ham khóc.Nói tóm lại, tiếp xúc thân thể giữa Junhyung và cậu càng ngày càng nhiều.Sờ sờ tóc, ôm, lấy tay lau đi hạt cơm dính ở trên mặt, lúc xem TV đem cậu kéo đến bên người niết khuôn mặt của cậu, vân vê lỗ tai…Yoseob cảm thấy như vậy rất…tóm lại là không đúng nhưng mà càng không đúng chính là cậu thế nhưng không chán ghét.
Một hai lần đầu thì quả thật cậu sợ đến có chút bi thảm, nhưng khi trở thành thói quen rồi…thì hình như đụng chạm của Junhyung cũng không có đáng sợ như vậy. Xúc cảm lành lạnh kia hình như cũng không đáng ghét như vậy…mà cánh tay cường tráng hữu lực của hắn cũng không phải là uy hiếp thật lớn gì cả, ngược lại còn làm cho người ta cảm thấy… đáng tin? ! ( AU: xem như xong, em chính thức nộp mình )
Không có khả năng đâu! ! ! > <
Yoseob lắc đầu, kiên quyết chối bỏ ý nghĩ vừa rồi của chính mình.
Cậu nhất định là bị trúng phải… nọc độc của xà rồi…
” Jun ….Junhyung, cái kia…hôm nay ăn hoa quả sa kéo có được không?” Yoseob ôm một túi nguyên liệu nấu ăn, quen thuộc đi vào nhà Junhyung.
Junhyung mỗi buổi chiều sau khi tan ca thì đều để cửa như vậy để cậu còn tiện đi vào.Mặc dù đã quen thuộc với việc đi qua cánh cửa này nhưng lá gan lại không có dưỡng phì lên được bao nhiêu. Dũng khí để nhìn thẳng hắn vốn là không có mà xúc động muốn quỳ xuống thì lúc nào cũng có. Mỗi ngày làm cơm tối xong lúc nào cũng phải bồi cùng hắn. Mặc dù có những lúc trò chuyện đắc ý đến quên hết mọi sự nhưng mỗi ngày khi đi vào nhà hắn cậu lúc nào cũng mang theo cảm giác bất hảo “hôm nay chính là ngày cuối cùng …TT^TT”
“Yoseob. . . Cậu biết ta không thích ăn ngọt rồi mà. . .” Junhyung đi nhanh tới cửa, tiếp nhận túi lớn nguyên liệu nấu ăn trên tay Yoseob, tại trước mắt Yoseob nghiêng đầu 30° làm nũng mà bĩu môi.
Yoseob khóe miệng co quắp rồi nói : “Nhưng . . . hai ngày trước không phải anh nói là yết hầu không thoải mái, gần đây trời khô, tôi nghĩ cho anh ăn nhiều một chút lê hả và vân vân. . . Tôi sẽ không làm quá ngọt. . . Được không.”
“Seobie. . . Em đối với tôi thật tốt”
Yoseob vừa nâng mắt đã thấyjunhyung đột nhiên vẻ mặt chăm chú nhìn mình, khóe miệng lại lộ ra hình cung mê người, không biết tại sao trống ngực lại đập dồn dập.
“Vậy, tôi đi đây!”
Junhyung nhìn bóng lưng của chuột nhỏ chạy trốn hướng phòng bếp, uh….cái đuôi xà của hắn ở phía sau cao hứng mà vẫy tới vẫy lui…
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip