Chap 1


Trường đại học Cube - ngôi trường hàng đầu Đại Hàn Dân Quốc nổi tiếng về những học sinh ưu tú: thần đồng cũng có, nhà giàu nứt đố đổ vách cũng có. Nói tóm lại đây là ngôi trường mà bao người mơ ước được vào theo học. Cậu - Yang Yoseob là người Trung Quốc từ nhỏ cậu đã mơ ước được sang Hàn học. Và bây giờ, cậu đang đứng trước cổng trường đại học này đây.

"Oa~~ Thoải mái thật!! Kungfu Panda ta đến rồi đây."

Vâng, tại sao cậu ta lại vào được nơi này trong khi tiếng Hàn của cậu phải nói là level "tuyệt vọng" như vậy chứ?

Vì cậu là thiếu gia nhà họ Yang có thế lực ở Trung Quốc, lại học cực giỏi nên được học bổng toàn phần sang đây học chứ sao?

Cậu cũng đã tự nhủ với mình, sang đây sẽ cố gắng đọc sách để học tiếng Hàn, cậu sẽ làm thật tốt, chuyện gì mà cậu chẳng làm được?

Đang đứng chống nạnh, mồm cười toe toét thì không hiểu từ đâu có cái xe đạp đâm sầm vào người cậu.

"Á!" Cậu la lên và nhảy sang một bên

"Này! Mắt đui hay mù?? Hay mới đi xe đạp lần đâu hả?? Không thấy người ta đang đứng lù lù đây ư?? Cái đồ $%$@^!$!#@%&**..."

Cậu thao thao bất tuyệt chửi người đang đứng trước mặt.

"Này. Nói xong chưa?"

Một giọng trầm vang lên

"Tại cậu tự kỉ bỗng dưng đứng chông hông chống nạnh trước cổng trường chắn đường như thế đấy chứ!? Xui cho cậu là cái xe của tôi lại đứt phanh chưa kịp sửa nên mới đâm vô người cậu như thế. Nhưng nói tóm lại chung quy cũng là tại cậu. Giờ thì tránh!"

Yoseob nghe thấy mấy lời đó, máu dần dần dồn lên não. Tên này dễ thương vãi!

Ngẩng mặt lên định cho hắn một cước vì dù gì cậu cũng học Wushu 11 năm rồi, mà học võ thì chỉ để dùng trong tình huống như này chứ còn gì nữa?

Nhưng khi cậu định tung "chưởng" thì... Ôi mèn ơi! Tên này đẹp trai thật đấy! Cao hơn cả mình nữa, hiếm có người nào như vậy. Mái tóc vàng kia thật chói lóa. Da trắng, mũi cao hoàn hảo. Ực. Không được! Mày không thể biến thái thế này. Nhưng dù sao hắn cũng quá đẹp. Thôi vậy, tha.

Cậu dậm chân quay lưng bước đi. Nhưng đi được vài bước, có lẽ thấy bất công quá liền quay lại chu mỏ lườm tên kia một cái sắc lẻm, sau đấy mới chịu lên phòng hiệu trưởng để nhận lớp. Bỏ lại đằng sau tên-tóc-vàng-đáng-ghét đang nhìn theo cậu tủm tỉm cười.

--------

Tại phòng hiệu trưởng

"Cốc...cốc...cốc"

"Vào đi."

"Cạch"

"Ah, Yoseob à. Cuối cùng cháu cũng đến rồi. Ta chờ cháu mãi" Hiệu trưởng trường này vốn là bạn thân chí cốt của cha cậu.

"Dạ cháu chào bác. Cũng đã lâu rồi ạ!" Cậu lễ phép trả lời bằng tiếng Trung.

"Ừ. Cháu cũng đã lớn thế này rồi kia mà. Hahahaha" Thầy vỗ vai cậu rồi đưa cho cậu một tờ giấy có chữ kí của thầy

"Đây là lớp của cháu, dựa theo sức học của cháu thì cháu sẽ được vào lớp chọn: năm nhất, lớp G. Còn kí túc xá, cháu sẽ ở phòng 412, kí túc xá nam nhé. Có một học sinh đến trước cháu đã ở đó rồi."

"Dạ vâng. Cháu cảm ơn. Vậy cháu đi đây ạ" Cậu cúi chào rồi ra khỏi phòng hiệu trưởng.

Không để mất thời giờ, cậu rảo bước đi đến lớp học của mình. Vừa hay cô chủ nhiệm lớp cậu cũng đang đi đến, cậu được cô dẫn vào lớp và giới thiệu với các bạn

"Các em, đây là học sinh mới của lớp ta. Bạn đi học muộn so với các em 2 tuần. Hãy giúp đỡ bạn mới nhé các em"

Yoseob nhân đấy cũng tự giới thiệu bản thân

"Xin chào. Tôi tên là Yoseob, Yang Yoseob. Rất vui được gặp các bạn"

Để cho bầu không khí đỡ buồn tẻ, cậu tự vẽ cho mình một nụ cười đẹp nhất mà cậu có thể có.

Đã có ai nói lúc cười, Cậu trông rất đẹp chưa nhỉ? Giờ thì có thể nói điều đó được rồi, vì xem kìa, các bạn nữ đã đứng hình, mồm há hốc.

Đương nhiên! Cậu là ai chứ? Là Thỏ Bếu đáng yêu mà. Kakakakaka......

Một ngày học trôi qua êm đềm, nếu không muốn nói là đẹp tuyệt vời.

Giờ cậu đã nổi tiếng khắp trường với nụ cười của mình, như vậy cuộc sống trong trường có lẽ dễ dàng hơn rồi, cậu nghĩ. Nhưng... ông trời có cho ai suôn sẻ sống vui vẻ dễ dàng như vậy bao giờ đâu...

------------

Nói đến người con trai đâm vào cậu sáng nay. Anh ta tên là Yong Junhyung. Anh là hotboy số 1 trong trường, với chiều cao ngất ngường 1m80, gương mặt nam tính, lạnh lùng đã khiến cho bao cô gái phải ngã gục. Anh mới chuyển vào trường này từ đầu năm học, năm tư lớp G.

Cả ngày hôm nay, anh nghĩ mãi về cậu con trai anh "vô tình" đâm phải. Thực ra là cố tình, cũng tại cậu ta cười dễ thương quá nên bỗng dưng anh muốn trêu trọc cậu nhóc đó chút. Xe đạp của anh mới mua, phanh đâu đã hỏng. Anh nói vậy chỉ để chọc tức câu nhóc kia thôi.

Về tới kí túc xá, anh nằm lăn ra giường "Hây dà...Muốn gặp lại cậu ta quá. Thú vị thật!" Đúng lúc ấy, có tiếng gõ cửa, anh đứng dậy ra mở cửa.

"Cạch"

Đứng bên ngoài chính là câu nhóc sáng nay. Đúng là trời đang giúp anh mà. Haha

"WHAT?? Là anh??" cậu anh bạn cùng phòng với anh mắt như kiểu "WTF"

"Ồ. Lại gặp. Xin chào, có cần tôi mang hành lý vào giúp không?" Anh nháy mắt cười tinh nghịch với cậu bé đang đứng chết trân kia.

"Khỏi. Tự tôi xách được rồi. Đúng là ghét của nào trời cho của ấy. Không sai vào đâu" Cậu vừa lẩm bẩm vừa kéo lê hành lí của mình vào trong.

"Giường của cậu ở bên kia kìa. Cạnh cửa sổ nhìn ra đường đó. Tôi không thích ồn ào, không thể nằm đó được." anhỉ tay về chiếc giường bên cạnh cửa sổ

"Biết. Cảm ơn" Cậulời lấy lệ, không thèm quay lại nhìn anh lấy một cái.

"Cậu tên gì? Tôi là Junhyung"

" Yang Yoseob

"Vậy hả, tốt. Cậu tự làm việc của mình đi nhé, tôi đi tắm trước đây." Nói xong, anhay mông đi thẳng vào phòng vệ sinh, đóng cửa cái RẦM làm chàng Yoseobmột phen giật mình, lại càng thấy tên-tóc-vàng này đáng ghét.

Cậu sắp xếp đồ đâu vào đấy, ngồi lên giường ôm chú Thỏ bông, lấy điều khiển TV bật Disney Chanel ngồi xem "Phineas and Ferb".

Mồm há hốc ra, thỉnh thoảng lại cười nắc nẻ như trẻ đao...

Ai ngờ vì mệt quá nên cậu thiếp đi lúc nào không hay, tay vẫn ôm chặt con gấu bông, trông không khác gì con nít.

Anh tắm xong đi ra định gọi cậu vào tắm, nhưng vì thấy cậu giờ đã nằm thành một đống trên giường nên anh thôi không đánh thức cậu nữa.

"Con trai lớn rồi mà còn ôm gấu bông đi ngủ. Ủa mà trông mặt cậu ta giống con gấu bông này thế nhỉ. Phải chụp ảnh "dìm hàng" mới được" anhm bẩm thích thú lôi máy điện thoại ra chụp lia lịa.

Chụp xong, anh toan bước về giường mình nhưng lại quay lại nhìn cậumỉm cười.

Lúc cậu ta ngủ trông đáng yêu thật.

Anh lại gần, nhẹ nhàng đắp chăn cho cậu, nhìn cậu với ánh mắt thích thú.

Trước giờ chưa ai là không gục đổ vẻ đẹp của tôi. Cậu là người đầu tiên đấy. Yoseob .

End.




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: