-Chạm mặt thoáng qua-

Một dáng người nhỏ vừa bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, một tay ôm chặt một chiếc túi lớn bên trong đựng toàn đồ ăn nhanh, còn một tay xách 1 túi đựng đồ uống và vài món ăn vặt. Trời đã tối, Seoul càng trở nên náo nhiệt, cậu trai nhỏ một mình ôm túi đồ chân bước nhanh để về nhà, cậu vừa mới tan làm nên cậu cũng muốn về đến nhà thật nhanh để nghỉ ngơi sau một ngày làm việc vất vả.

Cậu là Shin Seongho, 25 tuổi, công việc chính của cậu là chuyên viên trang điểm. Ngoài ra, vào những ngày nghỉ cậu thường làm part time ở tiệm kem của một người quen. Hôm nay là ngày rảnh rỗi của cậu nên cậu đã đến tiệm kem làm việc, hôm nay khách đến khá đông nên cậu cũng rất vất vả cho đến trời tối cậu mới có thể tan làm. Thời tiết khá se lạnh, cậu trai nhỏ lọt thỏm trong chiếc áo khoác măng tô màu đen, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, ửng đỏ run nhẹ vì lạnh.

"Tinggg"

Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến cậu giật mình nhẹ, cậu chật vật lấy chiếc điện thoại từ trong túi áo ra xem.

- Anh Sunwoo?!

Cậu vừa đi vừa lẩm bẩm trong miệng, Sunwoo là anh chủ tiệm kem Melted, nơi mà cậu đang làm part time.
Anh Sunwoo nhắn tin hỏi cậu đã về đến nhà an toàn chưa, sự quan tâm chân thành của một người anh thân thiết đã giúp đỡ cậu rất nhiều thứ khiến cậu rất cảm động.

Seongho sống một mình, vì tính hay ngại người lạ nên khó khăn lắm cậu mới có thể kết giao và làm quen được với những người bạn như hiện tại, họ cũng đã giúp đỡ cậu rất nhiều trong công việc lẫn cuộc sống.

Cậu vừa đi vừa dán mắt vào điện thoại để trả lời tin nhắn của anh Sunwoo nên không chú ý phía trước đã là đường lớn, đèn tín hiệu dành cho người qua đường đã chuyển sang màu đỏ, cậu vẫn sải chân bước đi mà không ngước nhìn phía trước mặt.

Bỗng nhiên từ phía sau, có một bàn tay nắm lấy cổ áo của cậu giật ngược lại thật mạnh khiến cậu giật mình hoảng hốt mà ngước mắt lên nhìn thẳng phía trước, túi đồ trên tay rơi tụt xuống đất.
Cậu đơ người vài giây, hướng mắt nhìn về phía đèn tín hiệu đã chuyển sang màu đỏ.

- Mém tí là thành hồn ma lang thang rồi =))) ... nhưng mà....

Cậu liền xoay người về phía sau để nhìn xem là ai đã giúp mình không phải biến thành con ma lơ lửng :vvv
Nhìn thẳng không thấy ai liền hạ mắt nhìn xuống dưới thì thấy một người con trai đang ngồi thụp xuống đất nhặt túi đồ giúp cậu, lúc này cậu chỉ im lặng chăm chú nhìn từng cử chỉ hành động của người trước mặt.

Hồi sau, người đó đứng lên trên tay cầm túi đồ đưa cho cậu, cậu ngước mắt lên để nhìn rõ hình dáng của đối phương. Người con trai đối diện vóc dáng cao lớn, cao hơn cậu cả một cái đầu, so với người trước mặt cậu như một cậu bé tí hon vậy, có phong cách ăn mặc không tệ, phải cảm thán trong lòng rằng vẻ bề ngoài của đối phương thật sự là một hình mẫu bạn trai lí tưởng.

- Lần sau đi đứng nhìn đường cẩn thận, đừng dán mắt vào cái điện thoại suốt như vậy sẽ rất nguy hiểm!

Người trước mặt chợt hạ giọng trách móc xen lẫn quan tâm làm cậu cúi mặt ái ngại tự cảm thấy có lỗi với bản thân. Cậu ngượng ngùng nhìn người trước mặt, giờ mới để ý đến gương mặt của người đó, biểu cảm không được thiện chí mấy, mắt nhìn chăm chăm vào cậu, biểu cảm lạnh nhạt khó gần khiến cậu không được thoải mái.

- Cảm ơn anh rất nhiều ạ! ... cảm ơn đã giúp tôi, xin lỗi vì đã làm phiền anh! Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi sẽ chú ý an toàn nhiều hơn....tôi...

Cậu vừa nói vừa cúi đầu lịch sự cảm ơn nhưng còn chưa kịp nói dứt câu thì anh đã nhanh nắm lấy cổ tay cậu kéo đi, cậu ngơ ngác thuận theo để anh dắt cậu băng qua đường.

Qua tới bên kia đường anh liền dúi túi đồ vào tay cậu và bỏ đi một mạch không nói gì.

- Mình...mình đã nói gì sai sao?

Hụt hẫng xen lẫn một chút khó chịu làm cậu bối rối đứng ngây người một lúc.

- Chỉ nói một câu rồi bỏ đi...còn không chịu nghe xong lời cảm ơn của mình...người gì đâu mà khó chịu khó ở quá đi! Có ai bảo anh ta giúp mình đâu chứ, rồi trưng cái mặt lạnh ra làm gì...hứ

Cậu vừa đi vừa lẩm bẩm trách móc anh nhưng mà người ta vừa mới giúp cậu xong thì cũng không nên phủ nhận >.<

_________________Melted________________

Hôm nay cậu vẫn đến tiệm kem để làm việc, vừa mới mở cửa bước vào tiệm thì cậu đã nhìn thấy anh chủ tiệm đang ngồi nói chuyện với ai đó bên trong quầy.

- Xin chào anh chủ tiệm kem ngọt ngào, chúc anh một ngày mới tốt lành!

Sunwoo nhìn cậu mỉm cười:

- Chào nhóc...hôm nay em sẽ đỡ vất vả!

Cậu ngạc nhiên nhìn Sunwoo:

- Tiệm mình hôm nay sẽ đóng cửa sớm ạ?

Sunwoo vừa cười vừa lắc đầu trước câu hỏi ngây ngô của cậu:

- Không ... hôm anh đã gọi thêm người đến phụ chúng ta trông tiệm, em cũng sẽ đỡ vất vả một chút.

Cậu đang tính mở miệng nói thì đã bị Sunwoo chặn ngang:

- Mày mà nói mấy câu zô tri nữa thì anh sẽ đóng gói mày quăng ra khỏi tiệm! Anh biết mày sẽ "rất biết ơn" anh nên đừng có mở miệng nói câu nào nha em!

Thật ra Seongho hay thích ghẹo anh chủ nên khi cậu ghẹo thì anh chủ sẽ hay cọc nên lời cảm ơn "chân thành" của cậu đành nuốt vào bụng.

Chợt có tiếng phì cười nhẹ bên trong quầy làm cậu chú ý rằng nãy giờ vẫn còn một người khác đang ở đây, người đó đang quay lưng lại phía cậu, cậu dùng ánh mắt tò mò nhìn Sunwoo, anh chủ liền hiểu ý mỉm cười:

- À! Đây là người sẽ làm chung với chúng ta hôm nay!

Cậu nhìn bóng lưng người đó có một chút quen quen nhưng không nhớ ra là đã gặp ở đâu. Cậu vẫn đang trong suy nghĩ thì người đó đã đối diện trước mặt cậu, mặt đối phương biểu cảm thú vị:

- Chào cậu nhóc hay lề mề!

Seongho trừng mắt nhìn thẳng đối phương, nghe đối phương vừa mới chào hỏi cậu theo kiểu trêu chọc khiến ấn tượng ban đầu về vị đồng nghiệp này là âm điểm =))))

- ....Ủa...anh... là anh sao?!

Cậu ngạc nhiên, người đang ở trước mặt cậu là người tối hôm qua đã giúp cậu. Sunwoo cũng ngạc nhiên tò mò nhìn biểu cảm của cậu:

- Em quen cậu ấy sao?

Seongho gật gù định trả lời lại nhưng người đối diện đã trả lời trước cậu:

- Không hẳn là quen, chỉ là hôm qua em rảnh rỗi nhìn thấy cậu ấy trên đường lề mề suýt biến thành hồn ma lang thang nên rảnh tay giúp cậu ấy ở lại với loài người thêm chút xíu >.<

Sunwoo lắc đầu ngao ngán còn cậu dỗi ra mặt, liền trừng mắt nhìn khiến người trước mặt cười thầm. Sunwoo nhẹ nhàng lên tiếng:

- Nếu đã biết nhau trước rồi lại còn giúp đỡ nhau thì 2 đứa cũng giúp đỡ nhau trong công việc thật tốt nha! À mà 2 đứa đã biết tên nhau chưa vậy?

Người kia lại giở thói trêu chọc cậu:

- Em không muốn biết! -.-

Ánh mắt gợi đòn hướng thẳng vào cậu, cậu liền nổi đóa như mèo xù lông:

- Em cũng hổng muốn biết tên anh ta đâu!

Sunwoo thấy không khí bất ổn liền làm dịu lại:

- Thôi được rồi 2 đứa, mới ngày đầu mà đã như vậy rồi, anh không muốn cái tiệm của anh bất ổn như 2 đứa bây đâu...vậy anh giới thiệu luôn cho rồi!

Sunwoo chỉ về phía người cao lớn kia nói với cậu:

- Đây là Lee Junseong, đứa em thân thiết của anh, nó cũng hay đến tiệm chơi nhưng mà nó đến mấy hôm em ko có ca làm nên 2 đứa chưa chạm mặt nhau bao giờ! Hôm nay nó không đi làm nên anh nhờ nó đến tiệm phụ anh một tay.

Sunwoo hất cầm về phía Seongho rồi nhìn Junseong :

- Nhóc này là Shin Seongho, nhỏ tuổi hơn em nên cứ thoải mái, đều là người quen của anh nên anh mong 2 đứa thoải mái với nhau hơn...rồi bây giờ anh nhờ 2 đứa trông tiệm giúp anh một chút, anh phải đi ra ngoài mua một ít đồ rồi sẽ về.

Nói xong, Sunwoo liền bước đi ra ngoài, bây giờ trong tiệm chỉ còn 2 người, bầu không khí lúc này khá ngột ngạt :>> pha một chút ngại ngùng, đối với Seongho là như vậy nhưng đối với Junseong thì không hề =)))

- Hmmm...hyung!

Cậu mở lời trước bầu không khí ngượng ngùng này. Anh nhướn mày nhìn cậu tỏ ý muốn cậu nói tiếp.

- Hyung!... Chuyện tối hôm qua thật sự cảm ơn anh đã giúp em, khi nào anh có thời gian em có thể mời anh một bữa để cảm ơn được không?

Thật tình thì cậu không có thiện cảm với anh từ tối hôm qua vì cái tính hời hợt gợi đòn kia, nhưng mà cậu không thể ghét người đã từng giúp mình.

Junseong không trả lời mà hỏi thẳng:

- Cậu bao nhiêu tuổi?

+ Dạ 25 ... còn anh?

- 28! Hmmmm...trí nhớ của tôi không được tốt lắm cho nên không nhớ được tên người khác quá lâu :>>

+ .... Vậy thì anh cũng không cần nhớ làm gì ạ ^-^ (cái tên này lại nói ra câu thèm đòn nữa rồi nè =))) Shin Seongho hãy nhịn đi nhịn đi *suy nghĩ*)

- Vậy thì lời cảm ơn của cậu hãy giữ lại đi, khi nào tôi cần dùng thì sẽ nói với cậu!

Cậu thật sự bất ổn khi nghe câu trả lời của anh, còn anh đang hả hê nhìn cậu, cái người tên Lee Junseong kia thật sự bình thường chứ.

"Leng keng"

Tiếng chuông gió treo trước cửa tiệm vang lên, đã có khách vào tiệm phá tan bầu không khí đáng ghét này. Cả 2 đều bắt đầu vào việc, anh chuẩn bị kem còn cậu bưng kem ra cho khách, cả 2 đều làm việc của mình mà không nói với nhau câu nào.

Những vị khách bước vào tiệm là các cô gái trẻ có niềm đam mê mãnh liệt với sắc đẹp, với chiếc nhan sắc của Junseong và Seongho thì làm sao các cô gái ấy có thể bỏ qua được.

Những ánh mắt ấy hướng thẳng vào 2 người rồi lén lút bàn tán khiến cậu có một chút ngại ngùng còn anh thì vẫn bình thường không có cảm xúc gì đặc sắc :>>> (đại ca tự tin quá bây ơi><).

_ Nè! Cái anh chàng cao cao đứng trong quầy kia vẻ mặt lạnh lùng nhưng mà đẹp trai quá bà ơi! Đúng gu bạn trai của tui luôn bà! >3<

_ Nhưng mà cái cậu trai nhỏ phục vụ bàn kia nhìn đáng yêu quá bà ơi ^3^

_ Cái cậu cao cao kia lạnh lùng nhưng mà đúng gu nha bà! -.-

Nhưng mà mấy chị em ở trong tiệm đang xì xào bàn tán về Junseong hơn khiến cho cậu bĩu môi nhẹ, hành động đó không thoát khỏi ánh mắt của anh.

Anh đã chú ý đến cậu từ bao giờ?
Từ lúc sáng nay cậu bước vào tiệm?
À không, là từ tối hôm qua mới đúng.

Anh, Lee Junseong, 28 tuổi, hiện tại anh đang có một công việc ổn định tại một trung tâm bách hóa, bình thường anh đi làm từ sáng đến tối khuya mới tan làm, mỗi ngày cứ lặp đi lặp lại như vậy cảm giác thật bận rộn.

Anh vẫn có những cuộc vui, gặp mặt bạn bè cùng nhau đi chơi ăn uống, chẳng qua khi người khác nhìn vào sẽ nói cuộc sống của anh quá tẻ nhạt, quá xô bồ.

Vậy sau khi Junseong gặp Seongho rồi thì cuộc sống của anh sẽ thay đổi như thế nào?

_______________Continue________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip