-Chiếm ưu thế-

- Hai chúng tôi đang hẹn hò.

Thanh âm trầm lạnh vang lên, bầu không khí vốn dĩ đã căng thẳng bây giờ càng trở nên ngột ngạt hơn.

- Cả ngày hôm qua, chúng tôi đã đi hẹn hò với nhau rất vui vẻ, rất hạnh phúc.

Junseong chậm rãi nói ra từng chữ một, giọng điệu không nhanh cũng không chậm. Từng lời mà anh nói ra cũng ngầm khẳng định với Seojun rằng, Seongho đã là người của anh, hắn đừng có ngu ngốc mà chạm vào.

Nhìn thấy biểu cảm hời hợt của anh, tâm trạng đắc ý lúc ban đầu của Seojun bây giờ đã không còn nữa. Hắn bật cười thành tiếng mang theo giọng điệu đùa cợt, biểu cảm khó tin nhìn anh.

▪︎ Hai người đang hẹn hò? *giễu cợt* Anh nghĩ anh nói như vậy thì tôi sẽ thay đổi suy nghĩ của mình mà tự rút lui sao?

- Tin hay không tùy cậu, chuyện đó không quan trọng với tôi.

Hắn cứ nghĩ rằng sẽ chọc tức được anh nhưng không ngờ bây giờ bản thân lại tự ôm cục tức về mình.

▪︎ Tôi thật sự muốn biết, anh có điểm gì tốt mà Seongho lại thích anh chứ?

- Tại sao tôi phải nói cho cậu biết?

Nụ cười trên môi hắn chợt vụt tắt, khóe miệng giật giật, cố gắng điều hòa biểu cảm trên khuôn mặt để che giấu sự tức giận bên trong.

Người ngồi đối diện hắn đúng là không dễ đụng vào, thoáng nhìn thấy nụ cười đắc ý của anh khiến sự huênh hoang ban đầu của hắn đã biến mất.

Junseong biết hắn đang rất tức giận nhưng không để lộ biểu cảm ra ngoài, anh cong khóe môi lên cười nhẹ, một nụ cười thoải mái nhưng lại đang mỉa mai hắn.

▪︎ Đơn giản, tôi muốn biết anh tốt hơn tôi ở điểm nào?

- Mọi thứ!

▪︎ Haha~ anh có đang quá tự tin không vậy?

- Tự tin chính là điểm tốt của con người mà, đâu phải ai cũng có thể tự tin giành lấy tình yêu về mình chứ!

▪︎ Tôi biết là hai người chỉ mới gặp nhau chưa được một tuần, làm sao hai người có thể nảy sinh tình cảm nhanh như thế được!

- Tại sao lại không thể? Rung động thì chính là thích.

▪︎ Sự rung động của anh chớm nở rồi cũng sẽ nhanh tàn thôi.

- Tôi không có khái niệm về việc thích một ai đó rồi sẽ kết thúc nó nhanh chóng, tôi không giống như cậu, có cơ hội mà không biết nắm bắt. Mà đó cũng không phải là cơ hội vì vốn dĩ ngay từ đầu cậu chỉ xem tình cảm của em ấy như trò đùa thôi.

Junseong chậm rãi mỉa mai hắn, nhớ lại những lời bỡn cợt mà Seojun từng nói ra khiến trong lòng anh đã sớm nổi lửa.

- Cậu tiếp cận Seongho có mục đích gì?

▪︎ Không có mục đích gì, tôi thích Seongho nên mới tiếp cận cậu ấy thôi!

- Thích? Hay do cậu sợ thua cá cược với đám bạn của cậu?

▪︎ ...

- Ngay từ đầu cậu không hề tôn trọng tình cảm mà Seongho đã dành cho cậu, cậu đem tình cảm của em ấy đi mua vui với bạn bè. Bây giờ gặp lại, mục đích cũng chẳng tốt lành gì, nghĩ xem một người từng coi thường tình cảm của mình, bây giờ lại xuất hiện trước mặt, còn nói thích mình. Cậu nghĩ Seongho sẽ nghĩ cậu như thế nào?

Seojun chột dạ trong lòng nên không thể trả lời câu hỏi của Junseong.

- Tôi luôn tôn trọng Seongho, từ mọi thứ xung quanh đến cảm xúc của em ấy, lần đầu tiên tôi gặp Seongho dù chỉ là cảm giác thoáng qua nhưng em ấy đã để lại ấn tượng khiến tôi không thể quên. Tôi trân trọng mọi khoảnh khắc khi ở bên cạnh em ấy, đặc biệt là lúc em ấy đồng ý hẹn hò.

▪︎ Anh hiểu Seongho được bao nhiêu? Cậu ấy sẽ thích anh thật sao?

- Hai chúng tôi vẫn đang trong quá trình tìm hiểu nhau, còn việc Seongho có thích tôi hay không, cậu đã nhận được câu trả lời từ chính miệng của em ấy rồi mà nhỉ?

▪︎ Tôi không quan tâm! Tôi thật sự thích Seongho, cho dù hai người đã hẹn hò thì tôi vẫn muốn giành lấy trái tim của em ấy!

- Tùy cậu!

Khuôn mặt của anh đanh lại, ánh mắt hời hợt nhìn hắn.

- Mấy ngày vừa qua nhìn vào cứ vờ như không thấy, nhưng thực chất tôi luôn để ý mọi thứ xung quanh Seongho. Cho dù cậu dùng cách nào để tiếp cận em ấy, tôi sẽ không để cậu vượt quá giới hạn đâu.

▪︎ Được thôi~ tôi thật sự muốn biết anh thích Seongho nhiều cỡ nào?

- Có lẽ, nhiều hơn cậu nghĩ~

▪︎ *mỉa mai* Thật vậy sao?

- Cậu đừng tự lừa mình dối người nữa, cậu đã từng có cơ hội nhưng chính tự tay cậu làm vụt mất nó, bây giờ níu kéo thì có ích lợi gì? Tình cảm mà không biết trân trọng thì sẽ mau lụi tàn lắm, không phải ai cũng trao hai lần cơ hội cho một người đâu.

Anh đứng dậy, hai tay đút vào túi quần lững thững bước tới chỗ ngồi của Seojun, đứng trước mặt hắn.

- Ban đầu đã không là gì của nhau thì bây giờ vẫn nên là như vậy, mọi thứ đều đã thay đổi theo thời gian. Seongho của 6 năm trước đã không còn nữa, em ấy của hiện tại là một người đã có thể tự biết được trái tim của mình nên đặt ở đâu để không nhầm chỗ.

Đôi mắt của anh như mũi dao găm nhìn chằm chằm về phía hắn.

- Nếu cậu tiếp cận Seongho chỉ để thỏa mãn thú vui của mình thì cậu hãy giữ ngay cái ý nghĩ đó trong đầu đi, nếu còn làm phiền em ấy thì lần này tôi không chỉ dừng lại ở mấy cú đấm thôi đâu!

Nhìn thấy dáng vẻ ngông cuồng lỗ mãng của Junseong khiến hắn có một chút nhụt chí, sự tự tin ban đầu cũng dần mất đi.

Junseong không nói gì thêm, quay người lại nói với anh Sunwoo.

- Hyunggg~~ em còn có việc, em về trước đây!

_ Ohhhh~

Junseong quay gót bước ra khỏi tiệm, Seojun liếc nhìn anh thong dong bước đi mà tâm trạng trở nên khó chịu hơn. Sunwoo đã chứng kiến mọi chuyện từ đầu tới giờ, cảm thấy rùng mình một chút, lúc này bầu không khí ngột ngạt khó thở đã vơi đi.

Lúc trước Sunwoo đã từng thấy được dáng vẻ ngông cuồng của Junseong nhưng hôm nay, đây là lần đầu tiên Sunwoo nhìn thấy một Lee Junseong lỗ mãng bất cần đời như vậy.

Những lời mà anh nói ra nhằm đánh thẳng vào sự tự tin vốn có ngay từ đầu của Seojun, anh biết hắn sẽ chột dạ khi nghe anh nói những lời mỉa mai châm chọc nhằm chỉa thẳng vào hắn.

Hắn xứng đáng nhận được những lời như vậy, để hắn biết nếu hắn có lòng tự trọng thì đừng rớ vào người của anh, người anh thích dù là ai cũng đừng hòng chạm tới.

●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●

Trời vừa chập tối, Seongho đi ra từ cửa hàng tiện lợi, cậu mua một số đồ để nấu bữa tối. Cậu vừa mới tan làm về, lúc trên tàu cậu dự định sẽ mua một vài món ăn nhanh, nhưng vài giây sau cậu lại đổi ý đi mua một số thứ rồi tự mình nấu bữa tối.

Seongho bước đi chậm rãi, vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh vật đường phố xung quanh. Tuần sau cậu có lịch đi công tác rồi, cậu vẫn chưa nói cho Junseong biết, nhắc tới đây cậu lại nhớ anh rồi.

Tiếng chuông điện thoại reo lên, một số điện thoại lạ gọi đến, cậu bắt máy nghe thử.

+ Yeoboseyo~ Shin Seongho nghe ạ!

▪︎ Là anh Seojun đây!

Cậu thoáng ngạc nhiên, sao tự nhiên anh ta lại gọi cho cậu chứ.

+ Anh có chuyện gì sao?

▪︎ Anh có chuyện muốn nói, bây giờ chúng ta gặp nhau được không?

+ Không thể nói luôn qua điện thoại được sao?

▪︎ Không tiện lắm! Nói chuyện trực tiếp vẫn tốt hơn!

Cậu có chút chần chừ, nửa muốn đi nửa lại không muốn, nhưng dù sao Kim Seojun cũng từng là đàn anh của cậu ở thời trung học, dù ít hay nhiều cậu cũng phải nể mặt anh ta một chút.

+ Dạ được~ vậy anh gửi địa chỉ đi, em sẽ tới đó ngay!

▪︎ Oke~ vậy anh cúp máy trước nhé?

+ Dạ.

Cậu thở dài một hơi, thật sự cậu không muốn đến đó một chút nào cũng bởi vì từ khi cậu gặp lại Seojun, cậu nhìn thấy tính cách của hắn vẫn như trước nên cảm thấy chán ghét.

Đột nhiên hôm nay hắn chủ động gọi cho cậu làm cậu có chút phòng bị, đối với người như hắn, cậu không muốn dây dưa quá nhiều.

○○○○○○○○○○○○○○○○○○○○○○○○○○○○○○○

Phía Seojun vẫn đang say sưa bàn luận về Seongho với đám bạn.

▪︎ Một chút nữa em ấy sẽ tới!

Đám bạn gật gù cười khẩy tỏ vẻ thích thú.

▪︎ Tao nói rồi mà, chỉ cần là tao gọi thì em ấy chắc chắn sẽ không từ chối tao đâu!

Một tên trong đám bạn của hắn thắc mắc.

- Niệm tình xưa nghĩa cũ hay là em nó vẫn còn thích mày chăng?

▪︎ Tao cá là Seongho vẫn còn tình cảm với tao, dù gì tao là mối tình đầu của em ấy mà, tình đầu thường khó quên lắm! Hahaha~

- Nói như vậy là mày thích em nó thật à?

▪︎ *cười khẩy* Không hẳn. Lúc trước thì không nhưng từ lúc gặp lại em ấy, nhìn thấy vẻ ngoài hiện tại của em ấy khác trước rất nhiều nên tao mới có hứng thú muốn chơi đùa một chút!

Cả đám bỡn cợt cười rộ lên, Seojun đinh ninh rằng cậu vẫn còn tình cảm với hắn nên mới đồng ý tới gặp hắn mà không chần chừ.

+ Anh tự cao quá rồi đó Kim Seojun!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip