1. Nhìn anh
4:00. Bắc Kinh.
"Nhất định phải bình an hạnh phúc đấy."
Cung Tuấn giật mình tỉnh dậy trong ác mộng, mồ hôi trên trán chảy dọc xuống xương gò má, đọng lại ở cằm. Cậu thở dốc, nhắm mắt hít sâu một hơi mới bình tĩnh lại được.
Người ta nói, giấc mơ chính là một phần của kí ức, hoặc cũng có thể là điều mình đã quên của kiếp trước. Với Cung Tuấn, thì nó là điều mà cậu cứ day dứt không buông mấy năm trời.
Cậu chẳng thể nói câu đó với một người, cũng không kịp nghe câu đó từ một người. Cách nhau chỉ là một màn hình tĩnh lặng, tiếng thở dài nhè nhẹ, và rồi là tiếng "tút tút" kết thúc nặng nề.
Cung Tuấn đi vào nhà tắm, xả nước lạnh xuống người, cố gắng huyễn hoặc mình làm như thế sẽ khiến cậu ổn hơn một chút. Cậu là người kiềm chế giỏi, che giấu giỏi và cũng ổn trọng. Chỉ là lí trí nói thế, nhưng lồng ngực cứ nhức nhối mãi thôi.
Em phải làm thế nào đây?
Quản lí gõ cửa vào lúc sáu giờ sáng, thấy đại minh tinh nhà mình đã chuẩn bị xong từ lâu, đang ngồi bên cửa sổ sát đất thong thả vừa uống cà phê vừa đọc sách.
"Tôi mua đồ ăn sáng rồi đó. Bánh quẩy và sữa đậu nành." - Vệ Minh Minh đặt đồ ăn xuống chân Cung Tuấn, cũng ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu bỏ bánh mì ra ăn.
Vệ Minh Minh theo Cung Tuấn hơn năm năm, bằng tuổi với cậu. Mỗi ngày theo Cung Tuấn chạy hết thành phố này đến thành phố nọ, chắn mưa chắn gió bao nhiêu đợt cũng trở thành bạn thân duy nhất trong giới này của cậu. Vệ Minh Minh biết Cung Tuấn từ tiểu hoa tuyến mười tám lên hạng A như hiện tại chẳng phải dễ, nhưng người này chân thành giản dị, có nguyên tắc mà lại không cầu kì cũng không tự cao. Vệ Minh Minh rất thích làm quản lí kiêm bạn thân của cậu ta.
Với tư cách là bạn thân, đôi khi gã thấy Cung Tuấn rất cô đơn. Như mới hôm qua thôi, đứng giữa ánh sáng sân khấu rực rỡ, tiếng reo hò và chúc mừng không ngớt, cậu ấy đứng đó nhận giải "Nam diễn viên được yêu thích nhất năm" nhưng đuôi mắt lại buồn buồn.
Vệ Minh Minh từng hỏi: "Cậu không vui sao? Cậu có hàng triệu người yêu thích cơ mà?"
Cung Tuấn gật đầu: "Vui chứ. Rất vui."
Có hàng triệu người yêu thích, lại thiếu mất một người cậu yêu.
Thế nhưng Vệ Minh Minh muốn lấy cho cậu ta một cái gương để cậu ta tự soi xem, nam diễn viên xuất sắc thế cũng có lúc diễn không tròn vai kìa.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng thôi, kẻ chúc tụng bên dưới kia có bao nhiêu người là chân thành, bao nhiêu người giải dối, lại có bao nhiêu người ghen tị đỏ con mắt. Vệ Minh Minh không lạ gì sự trắng đen hỗn tạp của giới này. Cho nên chỉ có thể than vãn là do Cung Tuấn quá thành thật.
Cung Tuấn về khách sạn ngay khi lễ trao giải kết thúc, không tụ tập ăn mừng cũng không đi xã giao. Vệ Minh Minh lúc đầu còn cảm thấy đây hẳn là chiêu trò "làm cao", "tỏ vẻ bí ẩn" của Cung Tuấn. Nhưng sau này gã ta mới biết, Cung Tuấn có chút "hướng nội".
Mà cái sự hướng nội của cậu ấy rất đặc biệt, không thể nói rõ, cũng không thể miêu tả, chỉ có thể cảm nhận khi ở cạnh nhau một thời gian. Thế giới của cậu ấy luôn có màu xám tro lạnh lẽo, cũng vì thế mà cậu ấy lí trí hơn bất cứ ai có hình tượng chân thành đơn giản ngoài kia.
"Lịch trình hôm nay có dày không?" Cung Tuấn bỏ bánh quẩy ra ăn, cẩn thận kẹp một chiếc bookmark trên sách rồi gấp lại.
"Cũng được. Một bìa tạp chí, một quảng cáo, thử tạo hình cho vai diễn mới. Đến khoảng ba giờ chiều là kết thúc." Vệ Minh Minh mở lịch trình ra xem, đáp lại.
Cung Tuấn trầm ngâm một lúc không nói gì, lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài Bắc Kinh bây giờ chỉ là một lớp sương trắng đục, toàn là bụi mịn, chẳng thấy rõ được cảnh quan gì cho cam. Thế nhưng cậu vẫn làm như trước mặt mình là một thiên nhiên hùng vĩ, ngắm mãi không chán.
Vệ Minh Minh uể oải liếc sang đại minh tinh nhà mình, cảm thấy thật khó hiểu.
"Tôi muốn tới Thượng Hải." Cung Tuấn nói.
Vệ Minh Minh cắn nuốt miếng bánh mì cuối cùng, chẳng ngạc nhiên mà chỉ hỏi cho có: "Có cần tôi đặt vé trước cho cậu không?"
Cung Tuấn lắc đầu: "Tôi đã đặt rồi. Trước sáng mai sẽ quay về cho kịp lịch trình."
Vệ Minh Minh gật khẽ: "Thế bảo Tiểu Phương đi với cậu. Con bé này mới vào nhưng nhanh nhẹn, lại biết giữ mồm giữ miệng."
Cung Tuấn không đáp lại coi như đồng ý, tiếp tục ăn bánh quẩy và uống cà phê của mình. Vệ Minh Minh tự động lấy sữa đậu nành nóng hổi lên hút, nhún vai bỏ đi.
Đúng bốn giờ chiều, Cung Tuấn kết thúc lịch trình, cùng Tiểu Phương bay chuyến sớm nhất đến Thượng Hải. Lịch trình bí mật của boss đương nhiên không ai dám hỏi nhiều, chỉ có thể cho người giả làm boss, đeo khẩu trang đội mũ tan làm về khách sạn như bình thường. Nhiều fan hâm mộ mũi thính không bị lừa, bám theo Cung Tuấn ra đến tận sân bay thì bị mất dấu.
Tiểu Phương đến Thượng Hải không bắt taxi mà thuê xe tự lái, chả ngại mình là con gái mà chủ động lái xe cho ông chủ. Cung Tuấn cười cười khen cô chuẩn nữ cường hiện đại. Tiểu Phương vui đến muốn bay lên trời.
"Ông chủ, vậy có thể tăng lương chút không? Dạo này em mua sắm nhiều quá." Tiểu Phượng được voi đòi Hai Bà Trưng, rón rén xin xỏ.
Cung Tuấn lại bật cười, dài giọng dè bỉu: "Ối trời, tháng trước thưởng của em còn ít à? Còn tặng cả điện thoại anh đại diện cho mấy đứa, còn chưa thấy tặng lại anh gì đâu."
Tiểu Phương cười hì hì, lắc lư chiếc điện thoại ốp đỏ in dòng chữ "Cung hỉ phát tài. Ông chủ là nhất" lên cho Cung Tuấn xem.
Cung Tuấn nhìn thấy thì cười "xì" một cái, xua xua tay ý nói: "Thôi, cô bỏ cái trò đó đi."
Xe tự lái đi đến địa chỉ Cung Tuấn cho, Tiểu Phương tắt máy định xuống xe mở cửa, bị ông chủ cản lại.
"Sao đến lại không vào ạ?" Tiểu Phương nhìn toà chung cư cũ trước mặt, hỏi nhỏ.
"Ở đây nhìn một chút là được rồi." Cung Tuấn đáp.
Trước mặt cậu là địa chỉ quen thuộc lắm. Cách đây mấy năm cậu có cùng một người về đây. Cả hai nắm lấy tay nhau, cậu còn không có khí thế cứ run lập cập. Người đó phải hôn lên má cậu một cái khích lệ, cậu mới dám cùng người vào trong.
Vào nhà rồi, lần đầu gặp mặt người lớn, Cung Tuấn còn run tay đến mức làm vỡ cốc nhà người ta, khiến cả chủ cả chó được một phen cười vỡ nhà. Sau hôm đó, dường như mọi chuyện càng tốt đẹp hơn. Giống như một giấc mơ Cung Tuấn đã tưởng tượng ra hàng trăm lần vẫn như một, ngôi nhà tràn ngập hoa và ánh nắng luôn mở cửa chào đón cậu. Cung Tuấn đến thường xuyên quá, chẳng còn cảm giác giống như khách, mà đổi thành người nhà, thành con ruột.
Đoạn kí ức cũ vẫn nguyên vẹn trong não cậu, được bảo quản giống như một món đồ cổ, càng lâu ngày thì càng trở nên quý giá. Cung Tuấn lâu lâu lại mang ra nâng niu ngắm nhìn một chút, nhưng không dám sờ vào. Chỉ sợ một ngày không nhịn được, mọi thứ sẽ vỡ tan nát hết.
"Ông chủ, hình như có người ra kìa." Tiểu Phương chỉ ngón tay, Cung Tuấn cũng nghiêng đầu nhìn.
Đúng là có người thật.
Cung Tuấn khẽ cười một tiếng, nhưng đuôi mắt rũ xuống.
"Anh ấy trước đây không bao giờ mặc đồ taobao."
Còn tưởng anh ấy sẽ mãi mãi chẳng bao giờ phải dùng đến những thứ này. Người đàn ông phong quang vô hạn năm đó, trước mắt cậu bây giờ trở nên thật bình thường.
Một chiếc áo thun dài đến đầu gối, một chiếc quần lỡ cỡ đến bắp chân. Đôi dép đen phối với tất trắng. Bên dưới là chú Collie nhỏ xíu đang vui vẻ vì được ra ngoài.
Người đó cắt tóc rồi, tháng trước cậu đến tóc anh có hơi dài ra. Cung Tuấn còn vui mừng nghĩ anh sẽ nuôi lại mái tóc dài năm đó cậu thích nhất. Hoá ra anh vẫn luôn lựa chọn muốn cắt bỏ.
Dứt khoát và tuyệt tình.
Anh dắt Collie đi qua cửa kính xe, chú chó nhỏ chồm lên bánh xe rồi gặm gặm, anh "chậc chậc" lưỡi một tiếng rồi quyết ôm nó lên luôn. Lúc đi ngang qua còn phản xạ mà liếc nhìn vào trong xe một cái. Tấm kính mỏng giấu đi hơi thở dồn dập của Cung Tuấn, giấu cả hình dáng cậu bên trong.
Cả hai ở cạnh nhau gần như chỉ trong gang tấc, thế nhưng vẫn luôn là xa lắm.
Xa đến không với tới.
"Anh, người quen của anh à? Nhìn có hơi quen mắt." Tiểu Phương nhoài người ra sau.
"Ừ. Bạn trai cũ." Cung Tuấn không giấu giếm, vừa nói vừa ngoái nhìn theo bóng lưng ôm ấp chuyện trò với cún nhỏ của anh.
Cậu tự hỏi, nếu như năm đó cậu cũng từ bỏ. Có phải người bên cạnh anh ôm theo một chú mèo trắng chảnh choẹ, nắm tay anh đi hết con đường này, sẽ là cậu hay không?
Cung Tuấn thở dài: "Đi thôi."
Tiểu Phương cắn môi không nói nhiều nữa. Chỉ tự nghĩ trong lòng: Ông chủ thật thảm. Bị người ta đá còn lưu luyến không quên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip