16. Vuốt lông mèo

Trương Triết Hạn nói là sẽ ở nhà chăm sóc Cung Tuấn, anh không hề nói suông. Đúng là anh có ở nhà, "chăm sóc" Cung Tuấn rất ra dáng.

Trương Triết Hạn sáng sớm ngồi ngoài ban công vắt chân uống cà phê đọc báo cáo tài chính. Cung Tuấn tròng dây bó bột vào cổ, một tay hết hút bụi rồi lau nhà, cho quần áo vào máy giặt rồi đem ra phơi. Lúc vướng quá không chịu được nữa thì tháo cả dây trên cổ dùng cả hai tay phơi quần áo. Đang lúc giơ tay lên bị nhói một cái, chưa kịp "áu" tiếng nào đã bị Triết Hạn dùng móng vuốt xách tai vào nhà.

"Cũng không đau đến thế đâu, em làm được mà." Cung Tuấn ngồi trên ghế, Triết Hạn khoanh tay trước ngực lườm cậu.

Trương Triết Hạn nhớ rõ Cung Tuấn bị ám ảnh cưỡng chế nhẹ. Triết Hạn mới quay về nhà này mấy tháng không có đồ đạc gì nhiều, nhưng một chút không ngăn nắp thôi Cung Tuấn cũng không chịu được.

Trương Triết Hạn ngoắc ngoắc tay, Cung Tuấn ghé lại gần, anh nói: "Thế hay là em về nhà? Trông em không nặng đến cần phải chăm sóc đâu."

Cung Tuấn giật mình lùi ra xa: "Ai da đau chết em rồi. Tự nhiên anh nhắc làm em đau tay quá." Diễn xuất cực kì "thoả mãn" người xem đối diện.

Trương Triết Hạn nhướng mày: "Thật?"

Cung Tuấn gật đầu như giã tỏi: "Thật cực kì luôn!"

Trương Triết Hạn bỏ vào phòng sách, khoé miệng cong cong.

Căn phòng này không phải bí mật gì cho cam, chỉ là lúc đọc sách anh thích hoà vào không khí riêng tư thành kính của mình. Cung Tuấn không thích đọc sách, lúc ở đây cũng chỉ mang nước cho anh mấy lần, giúp anh xoa bóp vai, chưa từng đọc sách trong này.

Xa nhau mấy năm, Cung Tuấn từ từ học theo những thói quen nhỏ của anh, cảm giác giống như chính bản thân mình hoà làm một với người, đồng điệu thấu hiểu. Bây giờ nhìn mấy giá sách, cảm thấy cuốn nào mình cũng đọc qua rồi.

Có những cuốn sách rất hay nói về sự kiên cường, có những loại kiên cường không phải bằng biểu hiện cứng rắn, có những loại kiên cường dịu dàng và dẻo dai giống như cỏ dại.

Triết Hạn thích đọc những cuốn tự truyện hoặc về cuộc đời của những nhân vật, anh ham mê đi theo dấu chân của tự do và bản năng, anh yêu cầu cao ở sự vượt khó.

Cung Tuấn lại tìm cho mình những cuốn nói về tâm hồn và cảm xúc, những thứ có tác dụng chữa lành và truyền năng lượng. Cũng không hề có dự định gì, chỉ là cảm thấy sau này có cơ hội đứng bên cạnh Triết Hạn một lần nữa, cậu có thể thấu hiểu và xoa dịu tâm hồn nhạy cảm đã từng bị tổn thương của anh.

Trương Triết Hạn không thích ngồi trên ghế, cái đầu gối bị thương năm đó chưa bao giờ hoàn toàn bình phục. Anh trải một tấm thảm lông trong phòng, bật hệ thống sưởi, nhoài người nằm trên đó thư giãn.

Trông giống như một con mèo Anh quý tộc vậy.

Cung Tuấn pha trà nhài, bưng khay đứng ở cửa phòng sách: "Trà chiều không?"

Trương Triết Hạn liếc nhìn đồng hồ trên tay, ba giờ là giờ đẹp để ăn bánh ngọt và uống trà chiều. Anh đồng ý, chủ động giúp Cung Tuấn bê khay trà vào.

"Em có đặt bánh, chắc sắp giao tới rồi." Cậu bổ sung, ngồi xuống chỗ còn vương hơi ấm của mèo.

Trương Triết Hạn đành lăn qua chỗ khác lười biếng duỗi chân.

Cung Tuấn ngồi trên thảm tự nhiên cười ngốc, Triết Hạn quay sang nhìn cậu, suýt chút nữa cũng bị hoá ngốc mà cười theo. Anh bặm chặt môi, kiêu ngạo quay đi.

"Hình như em già thật rồi anh à." Cung Tuấn thì thầm nói khẽ: "Thời gian khiến cho chúng ta cảm thấy già đi nhanh quá."

Trương Triết Hạn cười nhàn nhạt: "Em chỉ thấy thời gian trôi nhanh khi có điều nuối tiếc thôi. Em không thể quay ngược thời gian lại được. Nên càng thấy nó nhanh."

Cung Tuấn không nói gì, dựa lưng vào giá sách gần đó, chăm chú nhìn Triết Hạn đang nằm sấp đọc từng hàng chữ vuông vắn. Cảm giác rất muốn sờ anh ấy nhưng lại không dám.

Vì không thể, mèo sẽ xù lông.

Bọn họ vẫn là người yêu cũ, cảm giác xốn xang chạy nhảy như con nai con trong lồng ngực khi tiếp xúc thân mật không còn như ngày đó. Mỗi lần nhìn thấy anh, Cung Tuấn chỉ muốn ngắm nhìn anh thật lâu, giam anh vào trong linh hồn của mình không cho ra ngoài.

Không khí ở bên cạnh người mình còn yêu thương nhiều đến thế đáng lí phải bén lửa giống như củi khô gặp nắng hạn. Cậu nên vồ vập lấy anh, quấn chặt lấy anh trong cái kén của mình để yêu chiều mới đúng.

Thế mà thấy Triết Hạn trước mặt, Cung Tuấn chỉ mong anh tự do như khi không có cậu. Cung Tuấn muốn hoà mình vào không khí anh đang hít thở, trộm len lỏi vào lồng ngực anh, cư trú trong đó chẳng phải trả bất kì phí tổn nào hết.

Trương Triết Hạn thì lại hơi rối rắm. Có lẽ thế giới nội tâm của anh luôn phức tạp và mẫu thuẫn hơn người bạn trai kém tuổi nhiều lắm. Giới hạn trên của cậu ấy cao, cậu ấy sẵn sàng tìm thấy bình yên và kiên định ở những nơi hỗn loạn nhất. Còn anh, anh thấy mình hỗn loạn ngay trong chính căn nhà của mình.

Trong đầu anh sắp xếp nhiều ngôn từ và câu chuyện, anh muốn hỏi về cuộc sống của cậu trong những năm qua, những khó khăn cậu gặp phải, anh cũng muốn xin lỗi vì lời hứa mãi mãi ngày đó không thực hiện được. Anh muốn nói nhiều, muốn làm nhiều, nhưng đôi mắt cún con sát thương chí mạng ấy khiến anh run rẩy.

Triết Hạn không làm được.

Anh không dám nói rằng anh đã mượn cớ chạy trốn. Vì mệt mỏi với nơi phồn hoa, nhiễu loạn và xáo trộn đó quá rồi, anh không dám ở lại thêm chút nào nữa. Nhưng anh lại sợ Cung Tuấn hỏi vì sao lại nhẫn tâm để cậu ấy một mình.

Triết Hạn nhìn thấy ánh sáng của Cung Tuấn, cậu có thứ chân thành mà không ai có được, cậu có trái tim trong sạch và kiên định. Thời gian năm năm trôi qua đã chứng minh rằng anh đã đúng.

Cung Tuấn phù hợp với giới đó. Nói đúng hơn là Cung Tuấn có thể giữ vững sơ tâm của mình ngay cả trong vũng bùn lầy giải trí. Và nhất là lựa chọn của người lương thiện như cậu luôn đúng.

Anh dính vào rắc rối, một mình anh gây ra và chịu nhận hậu quả, anh không thể làm liên luỵ Cung Tuấn. Thế nên anh bỏ đi.

Ai đó nói Trương Triết Hạn nghiện làm anh hùng, anh đã quất người đó mấy roi rồi phủ định ngay.

Anh không phải anh hùng. Anh chỉ là người yêu Cung Tuấn nhất, sau gia đình của cậu ấy mà thôi.

Triết Hạn mong cậu hiểu.

Thế rồi Cung Tuấn cũng bị anh đuổi đi. Kể cả khi trái tim anh không mong muốn chút nào, anh đánh đuổi cả trái tim mình.

Cung Tuấn mong anh quay lại, cậu ấy nguyện đứng cùng anh chịu mọi sóng gió.

Trương Triết Hạn chỉ cười gượng. Rõ là cậu cũng chẳng hiểu anh như anh mong ước.

Dù thời gian và không gian có sai biệt, Trương Triết Hạn vẫn yêu em, vẫn luôn mãi mãi yêu em. Thế
Cho nên việc quay về giới hay chịu sóng gió, trở thành minh tinh hay người bình thường thì tình cảm của anh cũng chẳng hề thay đổi.

Cung Tuấn nên biết điều đó vào năm năm trước.

Nhưng cậu biết nó vào năm năm sau. Thời gian mãi mãi chẳng thể quay lại được.

Con người biết yêu ngay từ khoảnh khắc đầu tiên gặp được định mệnh đời mình. Cậu nhất kiến chung tình với Trương Triết Hạn. Còn anh dùng thời gian tám năm để dạy cậu về lâu ngày sinh tình.

Cung Tuấn mân mê một trang sách: "Nếu có cơ hội, em nhất định sẽ làm một nhà văn."

Trương Triết Hạn bật cười: "Viết bí kíp rèn luyện thể lực của em trong đó à?"

"Viết về mối tình duy nhất của cuộc đời em." Cung Tuấn trầm giọng nói, ánh mắt ám muội hướng về anh.

Trương Triết Hạn ngẫm nghĩ một lúc, anh đón nhận sự thân thiết của Cung Tuấn, cũng thả sự hỗn loạn của mình ra ngoài: "Làm sao em biết điểm cuối cùng của mình ở đâu. Và nhất là đặt trên một người, em không biết được người ấy có biến mất hay không."

Cung Tuấn thấy đau nhói. Lồng ngực cậu bị xé cho tan tành rồi.

"Vậy anh sẽ đặt thứ duy nhất của mình ở đâu, Triết Hạn?" Giọng cậu hơi run run, thứ xúc động trào dâng trong mắt khiến Cung Tuấn không kìm nổi nữa.

Trương Triết Hạn ngồi dậy, chỉ vào ngực mình: "Ở đây này. Thứ duy nhất và mãi mãi nên nằm ở trong em."

Cung Tuấn nắm lấy bàn tay đang đặt trên lồng ngực anh. Cậu cúi đầu hôn xuống, chậm rãi và cẩn thận. Bờ môi ấm nóng lướt qua mu bàn tay, chạm đến đầu ngón tay, lướt qua lớp vải lụa mỏng trên ngực Triết Hạn.

Anh run lên một cái, muốn đẩy Cung Tuấn ra lại bị cậu giữ lại. Cung Tuấn khoá tay anh ghim vào lồng ngực cậu, nghe tiếng nhịp tim nhảy nhót trong đó. Đôi mắt trĩu nặng nhìn sâu vào anh, tìm kiếm sự thật Triết Hạn chôn vùi trong cát.

"Ngày đóng máy "Tôi gặp được tôi" anh không tới."

Trương Triết Hạn định hỏi, Cung Tuấn đã ôm lấy mặt anh, dùng ngón cái chạm lên môi anh rồi hôn lên đó.

"Em tìm thấy em rồi. Em cũng không thay đổi đâu. Thứ duy nhất, mối tình duy nhất và vĩnh viễn của em sẽ ở đây cho tới ngày cuối cùng của cuộc đời." Cung Tuấn kiên định nói, truyền cho anh thứ cảm xúc chân thành tuyệt đối. Khiến cho anh muốn tin tưởng và dựa dẫm.

"Cung Tuấn..." Trương Triết Hạn nắm vai cậu rướn người lên.

Tiếng chuông cửa phá vỡ không gian riêng tư của hai người. Cung Tuấn nhỏm dậy ra mở cửa, thanh toán xong thì xách theo bánh ngọt quay về lại.

Lúc cậu bày bánh ra thành từng tầng trên giá, còn không quên diễn gương mặt thiếu đánh hỏi: "À phải rồi, khi nãy anh định nói gì?"

Trương Triết Hạn hít một hơi sâu: "Bỏ đi."

Cung Tuấn "ha ha" cười, mang bánh ngọt để bên cạnh ấm trà nóng, vui vẻ chụp lại một tấm ảnh post lên weibo.

"Thả lỏng nào, mèo con!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip