thanh ý hoàng hậu

warning: văn trung hoa=))))))))

*

Sau khi phụ hoàng đi, mẫu hậu cũng giống như mất một nửa linh hồn.

Ngày hôm qua hắn vẫn còn dịu dàng ôm người vào lồng ngực ấm áp, vươn tay đến cho người gối đầu, hôn lên trán người, còn hứa với người ngày mai sẽ xuống bếp nấu bánh cho người ăn.

Một buổi tối trôi qua, người vẫn đây, nhưng hắn đã đi xa mất rồi. Cả thân thể lạnh ngắt, trên mặt vẫn còn nụ cười người thấy trước khi ngủ. Hắn không thở nửa, hắn ôm người hắn yêu nhất trong lòng, cứ như vậy mà rời xa trần thế. Người vòng tay nâng hắn lên, ôm chặt vào trong lòng. Đến khi ta đến, mẫu hậu ngẩng đầu nhìn ta, liên tục hỏi ta tại sao người hắn lại lạnh thế này.

Chiếu cáo thiên hạ hoàng đế băng hà, cả thế gian khóc tang. Mẫu hậu không rơi một giọt nước mắt nào cả, người cứ chết lặng như vậy mà làm việc, cái gì cần làm đều giải quyết thoả đáng. Người khác không biết, chỉ có ta là rõ nhất. Người mất đi nửa linh hồn, không thể rơi nước mắt nổi.

Ba ngày sau đám tang, cung nhân Trường Nhạc Cung chạy đến báo ta, mẫu hậu phát điên rồi.
Ta đến, đi vào nội điện, đi cùng là thái tử phi của ta. Mẫu hậu ngồi giữa đống đổ nát, toàn bộ những thứ này đều là do một tay người đập vỡ, người mặc bộ y phục phụ hoàng thêu một bông mẫu đơn cho người, cúi mặt gào khóc.

Ta thấy cả thế gian của ta vỡ tan.

Ta không dám an ủi người, ta cũng rất đau đớn. Nhưng so với người thì ta không thể sánh bằng. Mẫu hậu nhẫn nhịn ba ngày, rốt cuộc cũng nhớ nhung phát điên, thần trí không còn bình thường nữa rồi.

Ta nghẹn ngào kéo tay thê tử ra khỏi điện, lệnh cho cung nhân chăm sóc kĩ người. Chính mình chỉ biết chạy thật nhanh về Long Càn Cung.

Vào đến điện, ta ngồi xuống bàn làm việc. Xung quanh đều là mùi hương của phụ hoàng, ta lặng lẽ ngắm nhìn thánh chỉ lập ta làm hoàng đế hắn viết, nét chữ phóng khoáng gọn gàng đẹp đẽ biết bao.

Ta hoàn toàn sụp đổ, nước mắt rơi xuống như mưa, không thể nào ngừng.

__

Ta không dám đối mặt với mẫu hậu, đến một tuần sau mới lại đến Trường Nhạc Cung.

Ta thấy mẫu hậu ngồi ở bàn trang điểm, chưởng quản cô cô đang chải tóc cho nàng.

Thế nhưng dường như người thực sự phát điên.

"Hôm nay ta chỉ muốn vấn nhẹ lên thôi. Chàng nhanh lên có được không, ta còn muốn ăn bánh chàng làm nữa."

Người vừa nói vừa vỗ vỗ lên tay cô cô sau lưng, dáng vẻ nũng nịu đòi hỏi.

Ta thấy cô cô nhìn sang, vẻ mặt khó xử, ta lắc đầu, biểu thị đừng để ý.

Ta dành một ngày như vậy quan sát mẫu hậu.

Vấn tóc xong, người nắm tay cô cô chạy đến phòng bếp nhỏ, ôm chặt từ phía sau, miệng thúc giục làm bánh.

Làm bánh xong lại quay về nội điện, mẫu hậu cầm bánh chia hai nửa, đưa cho cô cô nửa cái, mềm mại cười:

"Nể tình chàng làm nên ta cho chàng nửa cái. Còn lại đều là của ta, chàng đừng tham lam nhé."

Ăn no, buồn ngủ, lại nằm lên giường. Người bám cô cô không buông, cô cô ôm người dỗ ngủ. Vươn tay ra cho người nằm giống hệt như cách phụ hoàng làm.

Đợi người ngủ rồi, cô cô mới nhẹ nhàng đứng dậy. Im lặng hành lễ với ta, cất tiếng nhẹ như gió.

"Bốn ngày nay đều như vậy."

"Người nhung nhớ Thái thượng hoàng, không còn tỉnh táo nữa rồi. Hiện tại nhìn ai cũng có thể nhìn thành hắn. Hôm trước Lễ bộ thượng thư đại nhân vốn là ca ca trong nhà biết chuyện nên đến thăm muội muội, người lại không nhận ra mà leo lên lưng ngài ấy, miệng gọi tên Thái thượng hoàng kêu hắn rằng muốn ăn đào, mau đi hái cho người ăn. Nam nữ thụ thụ bất thân, đều đã có gia đình, người làm ta hoảng muốn chết. Chuyện này lộ ra sẽ không tốt lành gì cả."

Cô cô thở dài.

"Ta không muốn ngươi áp lực, Nhật Nhật. Nhưng thấy hoàng hậu khốn khổ đến mức này, ta vẫn nghĩ nên làm người tỉnh mộng thì hơn. Nếu điều đó làm người hạnh phúc, sớm tiễn người lên đường cũng là điều cần phải làm."

Bà vuốt tóc ta, bàn tay thô ráp nhưng lại ấm áp vô cùng dịu dàng ở bên cạnh quãng đường trưởng thành của ta cùng phụ hoàng và mẫu hậu vẫn vẹn nguyên như những ngày đầu.

"Yêu nhau cả đời, thiếu đi một người rất đau đớn. Họ không muốn rời xa nhau, nên ngươi nghĩ nhanh lên. Cung nhân Trường Nhạc Cung đều đã chuẩn bị tâm lý tiễn hoàng hậu đi cùng hoàng đế của người rồi."

Giọng bà đều đều, vang vọng trong khoảng không nội điện. Rốt cuộc cũng gỡ bỏ nút thắt ta đã canh cánh trong lòng suốt mấy ngày qua.

Phận làm con, ta phải chấp nhận từ bỏ thôi.

Hai người họ làm sao mà thiếu nhau được.

"Cô cô, mẫu hậu đi rồi, tất cả các ngươi về làm cung nhân Long Càn Cung đi.

Cung nhân của hoàng đế, không ai làm gì được, không ai xem thường, sống yên ổn. Các ngươi về đó trước, sau đó ai muốn xuất cung ta sẽ xem xét ưu tiên, ai muốn ở lại, ta đều chấp nhận.

Ta ở với mọi người từ bé, các ngươi về Long Càn Cung chăm sóc ta đi, ta ở với các ngươi lâu ngày, quen rồi. Mẫu hậu và phụ hoàng rời đi, ta chỉ còn các ngươi thôi."

Cô cô vẫn tiếp tục xoa mái tóc ta, nàng chỉ mỉm cười không đáp.

Nhưng ta biết cô cô vốn dĩ đã bằng lòng rồi.
__

Ta tên là Lý Sở Tiêu, nhũ danh là Nhật Nhật. Ta là hài tử của Lý Minh Hưởng và Lý Thanh Hách.

Khi kiểm tra lại đồ đạc cho phụ hoàng và mẫu hậu, tìm thấy một ngăn tủ chứa đầy những cuộn giấy được xếp gọn gàng, cũng phải đến mười cái. Tuy nhiên đây không phải giấy tờ ý chỉ mệnh lệnh hay là gì quý giá cần được bảo mật cả, những cuộn giấy này đều là thư tình của hai người họ.

Phụ hoàng viết tám cái, bút tích của mẫu hậu xuất hiện ở hai cái còn lại.

Ta lặng lẽ đọc hết toàn bộ, thất thần một hồi lâu. Sau đó Lâm công công, người đã đi theo phụ hoàng và chứng kiến toàn bộ câu chuyện của hai người, nói với ta vài điều.

Công công vẫn còn nhớ rõ, ngày đăng cơ năm đó Lý Minh Hưởng mặc phượng bào ngồi ở long ỷ, nở nụ cười mềm mại dịu dàng đến không thực, nhìn hoàng đế với ánh mắt chứa nhu tình vô hạn, xinh đẹp động lòng người. Hai ngươi bọn họ ngồi đối diện nhau như vậy, chờ hoàng hậu viết xong một tờ, người lại giơ lên, đọc cho phụ hoàng nghe. Hai người đều rơi nước mắt.

Phụ hoàng rất thích chiếm hữu mẫu hậu, khi xưa mẫu hậu vào cung, từng bước đi lên ghế hoàng hậu, dù tước vị có đổi, phong hào của người vẫn luôn là "Thanh"

Là chữ Thanh trong Lý Thanh Hách.

Thanh quý nhân, Thanh tần, Thanh phi, Thanh quý phi, Thanh hoàng quý phi. Sau cùng là, Thanh Ý hoàng hậu.

Tất cả đều là tình yêu của phụ hoàng.

*

Đây là một chiếc draft mình đã viết từ rất rất rất lâu rồi, cái hồi thích đọc truyện cung đấu ấy =))))) Bây giờ thì mình không viết tiếp như thế này được nữa. Đăng lên xin vía may mắn cho T1 thôi.

Hãy thương fan nhé T1 ơi huhuhuhu.

Mọi người ngủ ngon nha, yêu cả nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip