03. the gifts
Chaeryeong bước lên sân khấu, cả khán phòng trong phút chốc đều nín thở để nhìn ngắm thiếu nữ với gương mặt búp bê sứ kia. Ngay sau đó Yuna cũng trở lại ghế ngồi, Jisu nhìn theo và hỏi nhỏ:
"Ổn chứ?"
"Ổn."
Ryujin ngồi cạnh không hiểu cả hai đang nói về cái gì, cô hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Không có gì đâu.", Jisu lắc đầu.
Buổi diễn dần bắt đầu. Vẫn tư thế quen thuộc đó, chị đặt vĩ cầm lên vai rồi rũ mi. Những nốt nhạc đầu tiên cất lên, cả khán vòng như bị cuốn theo nó. Nhưng có một điều kì lạ... Đây vốn không phải ca khúc mà chị phải chơi hôm nay.
Dưới hậu trường bắt đầu loạn lên, họ đều nghĩ Chaeryeong đã xem nhầm bản phối của người khác. Nhưng lắng nghe lâu thêm một chút nữa, họ nhận ra ca khúc này rất lạ. Nói cách khác đây là một ca khúc mới. Chị chưa từng diễn, à không, phải là chưa ai từng diễn. Yeji ngồi trên khán đài, cô giật mình nhận ra:
"Hình như em có nghe ca khúc này rồi. Lần trước đến nhà thì thấy em ấy đang chơi nó, đây là thứ em ấy vừa sáng tác gần đây đó."
"Nhưng theo kế hoạch thì hình như không phải hôm nay...", Ryujin đáp.
Bản nhạc đó buồn đến nao lòng, một vài khán giả xung quanh họ đều cảm thán. Không những cảm thán trước những nốt nhạc được sắp xếp tài tình mà còn cảm thán trước vẻ đẹp của người đang chơi đàn. Hoàn toàn độc tấu, một thân áo đen đơn độc một mình trên sân khấu vậy mà lại thu hút đến thế. Người ta nói đến với phần độc tấu của Chaeryeong chính là được thoả mãn cả thính giác và thị giác, đây là lúc họ biết thì ra âm nhạc cũng đẹp đến thế. Không cần nhắm mắt cũng có thể cảm nhận được từng giai điệu như khắc sâu vào trong tim. Thật buồn...
Càng về cuối bản nhạc kia càng da diết. Chị nhắm nghiền mắt lại và kết thúc buổi độc tấu, một giọt nước mắt không kìm được mà lăn dài. Ca khúc này chị đã định sẽ dành tặng cho riêng nó, chị muốn chỉ riêng Yuna được nghe nó...
Bản nhạc kết thúc nhưng mọi người đều thấy không đủ. Tuy khán phòng tràn ngập tiếng vỗ tay và khen ngợi nhưng cũng không ít người cảm thấy tiếc nuối... Đó là dư âm nó mang lại. Chị vẫn nghiêng người chín mươi độ như cũ rồi lặng lẽ đi vào trong, trước khi khuất bóng Chaeryeong còn ngoái lại nhìn nó một cách hụt hẫng.
Bỏ qua mọi sự dò hỏi của mọi người, chị đi một mạch ra xe rồi lái về nhà. Ryujin lúc này định xuống tìm, nghe tin chị đã bỏ về trước liền bắt đầu lo lắng. Ryujin quay sang nhìn chằm chằm vào Jisu và Yuna, nói:
"Biết ngay là đang giấu cái gì mà. Đợi chị tìm được con bé sẽ xử hai người."
"Mình về nhà tìm em ấy, em đừng lo quá", Yeji đáp.
"Chị còn không lo sao! Con bé vốn không phải người làm việc mà không suy nghĩ kĩ càng, lỡ có chuyện gì thật..."
Harin thấy tình hình không ổn cũng lo lắng theo:
"Làm sao đây... Hay em đến mấy nơi mà bọn em từng đi nhé."
"Tạm thời Yuna và Harin về trước đi đã. Ở đây để bọn chị lo được rồi.", Jisu đáp.
Nói xong Jisu liếc mắt với Yuna ra hiệu nó đưa Harin về. Khi bé Ryujin từng để lạc mất Chaeryeong, kết quả là chị bị người lạ dụ đi rất xa. Đến hơn một tuần sau mới có thể tìm được trong trạng thái mình đầy vết thương, trong suốt những năm tháng tuổi thơ Chaeryeong đã phải rất vật vã để vượt qua được cú sốc đó. Khoảng thời gian học cấp hai, vì tranh chấp với bạn bè nên tâm lý bạn bị ảnh hưởng nặng nề. Đã từng có lúc Chaeryeong được chẩn đoán là mắc chứng rối loạn lo âu nặng, Ryujin và gia đình đã rất cố gắng cùng bạn vượt qua nó. Ryujin hiểu Chaeryeong nhất, rằng cô bạn mình có tâm lý rất yếu ớt và khó kiểm soát cảm xúc, chính vì thế mà Ryujin bị ám ảnh bởi việc bảo vệ chịbạn...
Ryujin ngay lập tức lái xe đến nhà Chaeryeong để tìm chị, trên đường đi không biết đã gọi bao nhiêu cuộc. Khi vừa đến trước cổng chung cư cuối cùng chị cũng nghe máy:
"Tao nghe đây."
"Chúa ơi may quá, mày đang ở đâu."
"Tao ổn, mày về đi."
"Mày... Khóc đấy à."
Giọng Chaeryeong qua điện thoại cứ nức nở, dù đã cố ra vẻ bình thường nhưng làm sao che giấu được... Ryujin nóng hết cả ruột gan, đáp:
"Tao sắp lên tới rồi, đợi một chút. Mày ngồi yên đó, đừng di chuyển"
"Tao không làm gì đâu, mày về đi."
"Tao tới thang máy rồi, đợi tớ chút nữa thôi. Mày nhắm mắt lại đi, đừng nhìn bất cứ thứ gì!"
Mọi đồ vật sắc nhọn và dễ gây thương tích trong nhà đều được Ryujin cẩn thận thay đổi hết, những lúc thế này mới thấy việc đó quan trọng thế nào... Rất nhanh Ryujin đã lên đến nhà, cô bấm vội mật khẩu rồi chạy vào. Đập vào mắt cô là căn phòng tối mịt, dưới đất trải đầy là bản nhạc, Chaeryeong thì đang co người trên sofa. Chị dùng tay che tai mình lại, mắt thì nhắm tịt. Ryujin gần như là lao tới, hỏi:
"Mày sao rồi?"
Vừa động vào cơ thể chị liền mềm nhũn ra, Chaeryeong tựa vào lòng Ryujin, giọng nức nở:
"Tao sai rồi..."
"Không sai, mày không sai gì cả. Buổi diễn tuyệt lắm, ai cũng thích nó mà...", Ryujin thở dài.
"Tao... là lỗi của tao..."
"Mày đã uống thuốc chưa?"
Chaeryeong lắc đầu, Ryujin cởi áo khoác trùm lên đầu chị rồi đi tìm thuốc. Vì biết tình trạng của Chaeryeong thất thường nên trong nhà lúc nào cũng trữ sẵn thuốc an thần bác sĩ đưa, vì không được quá lạm dụng nên chỉ những lúc thế này mới dùng tới.
*
Hai tiếng sau Jisu gọi đến:
"Sao rồi?"
"Uống thuốc xong thì ngủ rồi. Mai hai người gặp em."
"Chị không biết gì mà! Thật đó!"
"Chị có biết tình huống ban nãy nếu em không đến sẽ nguy hiểm thế nào không!"
"Em đừng nóng..."
"Mau nói em nghe có chuyện gì đi."
"Chậc... Đã nói con bé Shin Yuna kia cẩn thận rồi mà..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip