ch. 17: vạn sự như ý
Rhymastic POV:
Chúng tôi đã có thể dọn nhà sang chung cư mới và sửa sang lại được phòng ốc cho hai bé Ma Bư và Bảo Vy ở, tất cả là nhờ sự giúp đỡ mọi người cùng với chồng của tôi nữa. Tuấn thì lo ngại chuyện phòng ngủ mình làm, tụi trẻ sẽ không thích đâu, nhưng tôi cam đoan với anh rằng chúng sẽ thích. Bởi vì theo như những gì hai người chúng tôi thoả thuận trước đó, tụi tôi sẽ hết lòng vì chúng, sẵn sàng vô điều kiện chăm lo tất tần tật mọi thứ cho các đứa con của mình.
Giấy tờ sang nhượng nhà cửa cũng đã xong, mọi người đều có mặt tại căn hộ mới của chúng tôi và bày tiệc ăn mừng chiêu đãi, cũng như chào đón hai đứa bé về nhà mới của mình. Chỉ có cách đó, chúng sẽ cảm thấy được an toàn và được tiếp đón, tôi chỉ hi vọng mọi người đến lúc đó đừng có làm cho chúng sợ thôi.
Bây giờ Tuấn ngồi trong xe chở tôi đến mái nhà tình thương mà hai đứa trẻ đang sống, tôi hào hứng lắm. Việc nhận nuôi lần này chắc chắn sẽ khác so với những gia đình khác. Chúng sẽ là của tôi và Tuấn, tôi và anh sẽ thương yêu chăm sóc hai đứa bé như thể là con của mình.
Một khi tôi và anh bước vào trong nhà tình thương rồi, tôi mới hoảng hồn có rất nhiều trẻ cũng bị rơi vào cảnh ngộ không nhà không cửa. Bởi mới nói may mắn lắm mới có người tìm đến và dẫn về nhà riêng của mình.
Tôi tìm đến Ma Bư và Bảo Vy, trong lúc đó tôi đặt Cici ngồi trên chiếc nôi vì thầm, "Con gái, bố dẫn con đi đón hai anh chị mới về nhé?"
Cici chỉ cười và vỗ tay, tôi cũng cười lại. Tuấn cũng vậy, anh cầm tay và hôn tôi.
"Em yêu, em có nghĩ tụi trẻ sẽ thích nhà mới của chúng ta không?" Tuấn hỏi trong lúc tôi và anh đang di chuyển, anh Trấn Thành sẽ có mặt ở đây sớm để làm giấy xác nhận cho chúng tôi.
"Anh này, anh hỏi em lần này là lần thứ bao nhiêu rồi đấy, tụi nhỏ sẽ thích cho mà xem." Tôi bọc tay lên người anh. "Nên là... đừng có lo quá, hai đứa bé rất quý chúng ta, nên tụi nó sẽ thích nhà mới của chúng ta thôi."
Anh thở dài và dựa trán vào tôi, "Đúng là Thiện của anh mà. Làm sao mà anh có thể sống mà thiếu đi em được chứ?" Anh hôn nhẹ lên môi tôi một cái.
"Anh cứ nịnh hót em hoài." Tôi mỉm cười nhìn anh, anh gõ cửa và đợi người khác mở cửa cho vào. Một người con trai đang đứng trước cửa và đón chúng tôi vào. "Chào cậu, chúng tôi là gia đình cần hẹn gặp anh Trấn Thành."
Cậu ta gật đầu và dẫn chúng tôi vào trong, cậu ta dừng lại và chĩa tay vào đúng phòng cần đến.
"Anh ta trong này." Cậu ta nói rồi rời đi.
Tuấn chủ động gõ cửa và bước vào khi có hiệu lệnh. Trấn Thành đang đứng nói chuyện với một người phụ nữ đang ngồi ở bàn làm việc.
"AMEE, đây là cặp đôi Thanh Tuấn - Đức Thiện, hai người cha mới của Ma Bư và Bảo Vy." Trấn Thành giới thiệu, tôi đóng cửa lại sau lưng.
"Tôi tên là Huyền My, anh cứ gọi tôi là AMEE cũng được. Tôi phụ trách nuôi dưỡng trẻ mồ côi cho đến khi các bé được nhận nuôi và đã trưởng thành." Cô gái tự giới thiệu và bắt tay chúng tôi.
"Chào Huyền My, tôi tên là Thanh Tuấn, kế bên là chồng tôi Đức Thiện, trên tay là con gái chúng tôi, cô hãy gọi là Cici." Anh giới thiệu, cả bốn người chúng tôi cùng nhau ngồi xuống ghế.
"Con gái của hai anh dễ thương quá, mấy tháng rồi, con bé biết đi chưa vậy ạ?" Huyền My hỏi.
"Cici tám tháng tuổi rồi, chưa biết đi đâu. Con bé đã có thể tự đứng được, tôi nghĩ vài bữa nữa con bé sẽ biết đi thôi." Tôi xoa xoa hai bên cục cưng.
"Ồ, đúng là hai anh số hưởng thật, hèn gì Ma Bư với Bảo Vy quý hai anh lắm." Chúng tôi đều đỏ mặt bật cười nhìn nhau. "Thật tốt khi hai anh là người ân cần dịu dàng, là gia đình vô cùng hiếm gặp khi chịu khó yêu thương trẻ hết lòng như vậy..."
"Tôi rất trân trọng cơ hội đó, trẻ em là để yêu thương, chúng phải có gia đình." Tôi nói rồi nhìn Tuấn, "Chỉ có tình yêu mới có thể hàn gắn vết thương." Anh mỉm cười gật đầu.
"Cảm ơn Phật đã phù hộ!!! Hai anh thật sự đáng ngưỡng mộ!"
"Hai anh kí chỗ này cho tui, sau đó hai bé Ma Bư và Bảo Vy là của anh, hợp pháp nhé. Nói nữa tui xúc động." Trấn Thành đỏ mặt lấy tay che, một tay đưa giấy tờ và nói.
Tôi nhận cây bút từ Huyền My và đặt bút kí tên, Tuấn cũng đặt bút kí tên theo đó. Cici thì tò mò nghịch ngợm nên anh đành phải vội đưa ngay cho Trấn Thành.
Trấn Thành kiểm tra xong tất cả mọi thứ rồi nói, "Mà hai anh đã mua nhà mới chưa đấy?"
"Chúng tôi chuẩn bị xong rồi." Tôi nói, chúng tôi đứng dậy và đi theo Huyền My và Trấn Thành ra khỏi phòng làm việc.
"Để tôi kêu chúng." Huyền My nói xong liền ùa nhanh lên lầu.
Tôi nhìn xung quanh mà phải choáng ngợp, không biết có bao nhiêu trẻ em đã phải ở đây rồi. Tuy điều kiện không phải là tệ nhưng mà tình thường thì thiếu thốn.
Tôi thở phào khi thấy Ma Bư và Bảo Vy cầm theo đồ dùng và bước xuống, hai đứa rất vui khi nhìn thấy tôi và Tuấn liền chạy xuống thật nhanh. Cả hai đứa đều mỉm cười thật tươi, và dĩ nhiên chính nụ cười đó đã làm cho tim tôi tan chảy khi hay tin chúng đã háo hức được về nhà rồi.
"Chào hai đứa, sẵn sàng về nhà chưa nào?" Tuấn hỏi.
"Dạ..." Hai đứa bé đồng thanh đáp.
Chúng tôi tạm biệt Trấn Thành và Huyền My. Trong xe ô tô của chúng tôi bây giờ chỉ ngập tràn toàn là tiếng cười của trẻ nhỏ, Tuấn đặt tay lên tôi trong lúc lái xe và xoa đều. Anh mỉm cười trong hạnh phúc giống như lúc Cici chào đời vậy.
Tuấn đậu xe ở tầng hầm xong rồi tắt máy, anh bỏ cái xích belt ra và nhìn hai đứa bé, anh nói:
"Hai đứa này, trước khi để chú... à không... ba... gọi là ba nha... còn Đức Thiện là bố, có thể dắt tụi con xem nhà mới. Thì trước hết, nguyên gia đình hai người cha đã có mặt ở nhà, tụi con nhớ chào nhé."
"Dạ vâng thưa chú Thanh Tu... à quên... thưa ba nhưng lỡ họ không thích con..." Ma Bư hỏi.
"Gia đình hai bên của ba và bố sẽ quý các con, họ rất thương cho tụi con, lúc đầu về đến nhà tụi con sẽ choáng nhưng đến tối nay là họ về hết rồi, lúc đó hai đứa sẽ thoải mái hơn. Ba và bố sẽ luôn thương yêu các con." Tuấn nói.
"Dạ vâng ạ!" Hai đứa trẻ đồng thanh nói.
"Mình đi nào!" Tôi nói.
Tôi ra khỏi xe cùng với Tuấn, một tay tôi cũng hộ anh mở cửa cho hai bé xuống. Chúng tôi thu gom tất cả đồ đạc và dẫn Cici rời khỏi hàng ghế cho em bé. Tụi tôi đến thang máy.
Khi thang máy mở ra, chúng tôi dẫn các con về đến nhà thì ngay lập tức, mọi người đều ùa ra và hô to:
"Xin chào!!!"
Ma Bư và Bảo Vy như nửa cười nửa khóc. Tôi quỳ xuống hỏi:
"Tụi con vui chứ?"
Tôi hỏi vừa đưa tay lên lau nước mắt cho hai bé. Bảo Vy ùa tới ôm chân Tuấn nghẹn lời.
"Hạnh phúc lắm ạ..." Ma Bư nói thay. "Chỉ là không ngờ rằng chúng con được mọi người thương yêu quá. Bố đã nói đúng, bố đã nói đúng, họ rất thương con."
Thằng bé như muốn khóc, tôi cũng kéo Ma Bư lại và ôm chằm lấy nó, để cho nó được tự nhiên mà khóc. Bao lâu nay chúng chưa được thương yêu gì cả, tim tôi nhói lòng khi thấy chúng thật sự rất tội nghiệp bởi chính cảm xúc khi chúng biết gia đình là thế nào thật sự rất xa lạ với chúng ngay lúc này.
"Mọi người sẽ giúp con làm quen tất cả." Tôi lau nước mắt hạnh phúc của Ma Bư và nói tiếp. "Hai người cha này hứa với con sẽ không bao giờ làm cho tụi con thất vọng đâu. Con và Bảo Vy rất xứng đáng để được thương yêu, có thể bố và ba không là cha ruột của con và Bảo Vy, nhưng hai người vẫn sẽ yêu thương tụi con như con đẻ của mình. Gia đình trước đã không thương chúng con, thì bây giờ hãy trao cho hai người cha này một cơ hội để giúp đỡ các con có được không."
"Nếu như tụi con làm gì sai..." Ma Bư hỏi.
"Con cứ sai, chúng ta không hoàn hảo. Cho dù con có sai đi chăng nữa, vẫn không làm ba và bố phải bớt yêu thương con và Bảo Vy. Tụi con không đơn độc nữa đâu, có mọi người đây rồi."
Ma Bư nhìn mọi người rồi nhìn tôi. "Con sẵn sàng rồi ạ!"
Tôi đón nhận thêm Bảo Vy vào lòng, sau đó tôi nắm tay hai đứa bé và dẫn chúng lại gần mọi người.
"Mọi người, con muốn giới thiệu đây là con trai của con, Ma Bư, và cả con gái của con nữa, Bảo Vy." Tôi nói và giới thiệu cho gia đình bên tôi biết trước. "Đây là ba mẹ đẻ của bố này con, là bà ngoại của con đó."
"Đúng là hai đứa bé dễ thương lắm." Ba tôi nói và ôm chúng trong lòng.
"Ma Bư, con nói gì đi?"
"Con thích khoa học giống bố!" Ba tôi ồ một cái rồi xoa đầu của Ma Bư.
"Đúng là... thần đồng tương lai mà." Thằng bé gật gật đầu. "Con nhớ hãy thật giỏi giống bố con... đừng như bác của con là đi chơi thôi."
"Này anh hai lại nói xấu em hả?" Chú Tân lại gần.
"Xin lỗi con tới trễ, anh hai, tụi nhỏ về chưa?" Thanh Huyền cũng đã có mặt.
"Hai đứa lại đây chào này, đây là Thanh Huyền, là cô của hai đứa, còn đây là bác Tân!" Tôi hân hoan giới thiệu tiếp.
(Lược bỏ: khúc giới thiệu chào hỏi nói chuyện cả gia đình đôi bên, rất dài, nhà hai bên dòng họ đông dữ.)
Chúng tôi đã giới thiệu cả gia đình của đôi bên cho hai đứa trẻ biết. Tôi làm xong bên nhà tôi, thì đến phiên Tuấn cũng vậy, anh giới thiệu nhà anh cho chúng tôi biết. Theo thống nhất giữa tôi và anh, thì bên nhà anh là nhà nội nên được làm luôn cả bàn thờ gia phả nữa!
Tôi lại gần Tuấn và Thanh Huyền hỏi. "Hai người, Cici đâu rồi?"
"Đang chỗ ba mẹ của anh đó, mọi người còn đang vui lắm." Tuấn nói. "Ma Bư và Bảo Vy đã cười nói chuyện với mọi người nhiều lắm luôn."
Tôi bật cười rồi đáp. "Đúng là tụi trẻ đã thân thiết với mọi người rỗi..."
"Ừ thì đúng rồi, mọi người là phải vui lên chứ. Chắc cũng đến khuya họ mới về." Anh hôn má tôi và nói.
"Đúng thế.." Tôi thì thầm.
-end chap 17-
Chồn đang đẩy nhanh tiến độ để hoàn fic sớm, để có thể tập trung vào những dự án khác nữa. Cố lên nào mọi người, sắp hết rồi!
10/6/2021
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip