sewol

"vụ việc chìm phà ngày 16 tháng 4 đã làm hơn 300 người chết, vụ việc vẫn còn đang xem xét."

jeon wonwoo khẽ thở dài, trượt tay bấm tắt chiếc tivi chiếu lại sự việc mập mờ kia.

wonwoo hướng ánh nhìn ra khỏi cửa sổ, đăm đăm vào một nơi xa xôi, vào nơi chứa con người anh yêu thương đang trở về.

kwon soonyoung hiện đang bơ vơ giữa dòng người, trên bến thuyền từ jeju về seoul.

nhưng điều mà jeon wonwoo bận tâm là vì hôm nay là ngày 16 tháng 4, chiếc thuyền soonyoung đang yên vị thật trùng hợp lại mang tên 'sewol'.

wonwoo thầm cầu mong đó chỉ là trùng hợp tên với ngày tháng, chẳng có gì phải sợ cả. kwon soonyoung sẽ trở về bình an thôi.

bỗng một cuộc gọi đến, wonwoo biếng nhác nghe máy.

"wonwoo!"

là giọng nói ấy, kwon soonyoung, nhưng tại sao cậu ta lại la toáng tên anh như vậy? wonwoo đột nhiên có linh cảm không lành.

ngoài trời đang đổ mưa rất lớn, anh mong nó chỉ ở seoul thôi, ở ngoài biển chắc sóng đang nhẹ nhàng lướt trên dòng biển xanh buốt.

"chuyện gì?"

anh hít một hơi thật sâu đón nhận câu trả lời, anh mong đó là một điều tốt vì bây giờ tim anh như muốn nổ tung ra rồi.

"cậu muốn ăn gì không? tôi sắp cập bến rồi, vì trời mưa chút ít nên có tí khó khăn."

anh thở phào, tim anh đã đập lại được rồi.

"bánh cá?"

"dĩ nhiên rồi."

wonwoo nghe thấy tiếng đoàn tàu đang hô hào ăn mừng với mẻ cá lớn họ vừa đánh xong, ắt hẳn soonyoung cũng đang rất vui mừng nên mới nhanh chóng gọi về cho anh đây mà.

nhưng, sau một hồi trò chuyện với soonyoung tình hình ở đấy, wonwoo không còn nghe tiếng ăn mừng mà thay vào đó là tiếng sóng gió lấn cả tiếng nói của soonyoung.

soonyoung nói gì đó, nhưng wonwoo không nghe thấy rõ và một tiếng 'píp' kèm theo tiếng va đập.

jeon wonwoo muốn khóc cũng chả được, anh chưa bao giờ thấy mình hoảng sợ với những thứ câu hỏi rối ren trong đầu như thế này.

anh chỉ mong soonyoung được về bình an mà thôi, chỉ như vậy mà làm wonwoo chết lên chết xuống cả trăm lần. soonyoung về tới nhà là chuẩn bị tinh thần với jeon wonwoo này đi.

wonwoo ngồi phịch xuống ghế, hai tay chắp lại thật chặt, anh lẩm bẩm những lời cầu xin, ngày một nhiều và gần như lời cầu khẩn không còn hiểu nghĩa. ngón tay anh bấu chặt vào nhau, siết lại đau điếng, như muốn tróc ra.

lại một cú điện thoại, wonwoo hấp tấp hướng lại nó mà nhấc máy.

"wonwoo-hyung!"

là thằng nhóc seokmin, anh đang mong chờ cuộc gọi từ soonyoung chứ không phải thằng khỉ này.

"soonyoung-hyung!"

nó lại lên tiếng, nhưng nó không gọi anh mà là tên người anh thương. được rồi, bây giờ anh rất muốn nghe nó nói cái gì đây.

"nói cho anh mày nghe mau! soonyoung gì?"

"em nghe nói thuyền của anh ấy run lắc dữ dội lắm. khó mà về trong hôm nay được."

tim wonwoo như muốn vỡ tan, mọi hi vọng của anh gần như tan biến trong phút chốc.

"mày đang đùa anh à?"

wonwoo chỉ mong, thằng khỉ này đang đùa thôi, chắc nó chỉ muốn trêu anh đây mà.

"không! hoàn toàn là sự thật, ở bến báo như vậy."

kết thúc rồi chăng? wonwoo bỏ máy xuống quên cả gạc máy để seokmin gọi tên ối ả ở đầu dây bên kia.

anh choàng lên mình chiếc áo dầy nhất, xỏ chiếc dép mà soonyoung vừa mới mua cách đây 4 ngày, anh hối hả chạy đến bến.

anh gục ngã dưới ghế đợi, ánh mắt thơ thẫn khi vẫn chưa thấy người thân đâu, mắt anh nhoà đi, chực khóc. nhưng anh không thể khóc giữa đám đông được, soonyoung đã nói như vậy, là đàn ông phải mạnh mẽ lên.

jeon wonwoo hướng ánh nhìn đến dòng biển xa xôi, anh mong mỏi một con thuyền bất ngờ xuất hiện với những khuôn mặt hào hứng thôi, chỉ vậy thôi, cũng đủ rồi...

mắt anh khép dần, khép dần rồi nhắm tịt lại, jeon wonwoo thu mình trong một góc ghế, khoanh tay lại vì cơn lạnh của mùa đông ập tới, anh ngủ. anh mong rằng, ngày mai, khi anh tỉnh lại, kwon soonyoung ở trước mặt anh và đem cho anh bánh cá nóng hổi mà thôi...

...

anh thấy soonyoung.

anh thấy cậu đang vùng vẫy dưới nước nhưng không thể nào thoát lên được.

anh thấy vẻ mặt hốt hoảng của cậu.

anh thấy tay chân cậu loạn xạ cố tìm thứ gì để bám.

anh thấy khuôn mặt vô vọng của cậu.

anh thấy miệng cậu lắp bắp tên anh.

anh thấy cậu xanh xao.

anh thấy cậu dần dần buông miếng ván gỗ rồi chìm xuống.

anh thấy...

anh không còn thấy cậu nữa...

anh thấy mình gục ngã trên bờ mà khóc lóc.

anh thấy hình bóng mờ nhạt của seokmin đang đỡ anh dậy.

anh thấy mingyu đang cõng anh trên lưng, bên cạnh là seokmin đang an ủi mình.

anh thấy nước mắt mình cứ trào ra không thôi...

và anh không còn thấy gì nữa.

anh ngất xỉu.

...

"soonyoung..."

"soonyoung..."

"kwon soonyoung..."

anh mơ màng gọi tên cậu rồi bừng tỉnh, anh thấy mình đang trên giường, ở căn phòng của mình và soonyoung.

anh chực nhớ ra, soonyoung không còn ở đây nữa, cậu ấy đang ở một nơi khác mà, một nơi thật xa thế giới này.

"wonwoo!"

"jeon wonwoo!"

anh nghe thấy tiếng của soonyoung, gì đây, anh nhớ cậu tới mức ảo giác rồi, tệ thật.

"tôi có mua bánh cá nè."

jeon wonwoo bừng tỉnh, anh trừng mắt nhìn con người trước mặt, anh không lầm rồi.

"kwon soonyoung!"

"ừ, tôi đây?"

"tôi nhớ cậu."

nói rồi anh ôm chầm lấy cậu bạn của mình, nước mắt một lần nữa rơi ra.

là anh mơ, là anh tự nghĩ kwon soonyoung rời bỏ anh mà ra đi.

do jeon wonwoo quá hèn nhát mà không tin tưởng vào sự thật, không tin vào soonyoung.

jeon wonwoo đã quá sợ hãi với vụ việc kia rồi...

đừng bao giờ để giấc mơ chiếm lấy sự thật, hãy đối diện với nó, dù nó có đau đớn đến cỡ nào, vì chúng ta sống trong sự thật chứ không phải thế giới ảo tưởng của chúng ta.

...

ưm... nó đứt khúc thế nào ấy...

hưm... hình như tôi không có khiếu viết những câu chuyện buồn thì phải...

lại phải tập thêm đây...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip