Chương 27
27.
Vì có sự tham gia của Giang gia và Đào Luân mà công việc của Trương Mẫn ở Tam Á đột nhiên trở nên nhàn nhã hơn khá nhiều.
Đối với anh, Vạn Lý chỉ là một vỏ bọc nguỵ trang để anh thoát khỏi Thượng Hải mà thôi, vì đã có người gánh vác công việc giúp anh, nên anh có thể rảnh tay làm những việc riêng của mình. Trương Mẫn cơ bản đã thăm dò được rõ ràng số lượng cổ phiếu cùng phương thức mà Đào Luân đã thu mua, dù vẫn chưa thể suy chuyển được số lượng của anh ở Tứ Hải, nhưng giữ cảnh giác vẫn vô cùng quan trọng.
Trương Mẫn cơ bản không tham gia những buổi họp hàng ngày nữa, nhưng ngược lại Từ Tư thì vô cùng chịu khó đi.
Mỗi ngày Tiêu Chính Nam sẽ báo cáo cho anh biết tiến trình dự án, Trương Mẫn lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ có chút thất thần. Anh hoảng hốt nhận ra mối quan hệ giữ anh và Từ Tư thế mà lại biến thành đồng nghiệp, mỗi ngày trông thấy tên hắn trên biên bản cuộc họp khiến anh cảm thấy có chút không chân thật.
“Trương tổng?”, Tiêu Chính Nam nói được một nửa, lên tiếng nhắc nhở anh.
“A?”
“Hỏi anh đấy, sáng nay Phương tổng và Chung tổng đến muốn gặp mặt anh, có thể sắp xếp thời gian vào mười giờ được không?”
“À, được”, Trương Mẫn lấy lại tinh thần, anh hẹn gặp hai cổ đông của Tứ Hải, tranh thủ khoảng thời gian này trò chuyện một chút.
“Trương tổng, trước mắt số cổ phần chúng ta nắm giữ là 30%, nếu như ngày mai có thể thuyết phục hai vị này, chúng ta có thể cơ bản nắm chắc phần thắng trong tay rồi”
“Được, anh cứ thu xếp đi”
“Trương tổng, anh vẫn ổn chứ?”, làm cấp dưới, Tiêu Chính Nam hỏi câu này có hơi đi quá giới hạn, nhưng đồng thời anh cũng là bạn của Trương Mẫn nhiều năm rồi, trông thấy bộ dáng mất hồn mất vía của Trương Mẫn như vậy, cũng cảm thấy lo lắng cho anh.
“Không có gì, bữa tiệc đêm nay tôi không dự, anh báo với mấy người của đội dự án giúp tôi nhé”
Đương nhiên Tiêu Chính Nam biết trong đội dự án có những ai, anh gật đầu hiểu rõ, rồi quay đầu đi ra ngoài.
Tiêu Chính Nam vừa rời đi không lâu, điện thoại Trương Mẫn vang lên, trên màn hình hiện lên cái tên Từ Tư, anh hít một hơi thật sâu rồi bắt máy.
“Có việc gì không?”, Trương Mẫn nhàn nhạt mở miệng.
“Ăn sáng chưa?”, câu hỏi này của hắn làm cho Trương Mẫn hơi bất ngờ.
“Mấy giờ rồi?”, Trương Mẫn liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã sắp 10 giờ rồi. Gần đây mối liên hệ giữa anh và Từ Tư ngoại trừ công việc ra thì việc cá nhân cũng hiếm khi lui tới, một mặt là do Trương Mẫn tránh hiềm nghi, mặt khác là anh phải giả bộ một chút trước khi xong việc của mình.
“Trưa nay cùng ăn cơm đi”
“Tôi và anh?”
“Hay là để tôi gọi thêm Đào Luân và Giang Hồ nhé?”, Từ Tư chế giễu.
“Có chuyện gì anh cứ nói thằng”
“Chuyện tốt mà, liên quan đến hai người ngày mai em sẽ gặp… gặp nhau nói chuyện trực tiếp đi”
Trương Mẫn ngẩn người, anh không biết Từ Tư đang tính toán gì, do dự một lúc rồi đồng ý.
Chỗ ăn cơm là do Từ Tư chọn, là một nhà hàng nhỏ cách khách sạn vài cây số, sau khi đến nơi, Trương Mẫn vẫn còn ngờ vực đứng đợi ngoài cửa.
Chỉ một lúc sau Từ Tư liền đến, thản nhiên chào hỏi khi trông thấy Trương Mẫn, rồi dẫn anh vào bên trong.
Nhà hàng trông hơi cũ kỹ, ngày thường trông vẫn rất náo nhiệt, dường như Từ Tư rất quen thuộc với chủ nhà hàng, hai người được đưa vào phòng riêng bên trong.
“Em muốn ăn gì?”, Từ Tư đưa menu cho Trương Mẫn. “Tôi đến đây nhiều lần rồi, mùi vị cũng không tệ”
Trương Mẫn không nhúc nhích, anh nhìn Từ Tư có chút nghi hoặc. Gần đây những cuộc trò chuyện giữa anh và Từ Tư cũng không vui vẻ gì, thật sự không nghĩ ra làm thế nào để hai người bọn họ có thể ngồi lại với nhau ăn một bữa cơm như thế này.
“Rốt cuộc anh tìm tôi có việc gì?”
Từ Từ chậc một tiếng: “Nhất định phải nói khi bụng đói thế này à?”
“Nhanh nào, em không gọi thì tôi gọi đấy, đói rồi”, Từ Tư cúi đầu, tuỳ ý gọi vài món với người phục vụ đứng bên cạnh, sau khi cửa đóng lại, bầu không khí lập tức yên tĩnh.
“Được rồi được rồi, tôi nói đây”, Từ Từ thấy dáng vẻ Trương Mẫn vẫn không thả lỏng, hắn nhếch miệng. “Muốn bán cho em một số thông tin tình báo”
“Tình báo?”
“Tin tức lần trước Đào Luân thu mua cổ phiếu chỉ là tin thử nghiệm mà thôi, thông tin lần này mới đáng để Trương tổng bỏ tiền ra mua đấy”
Không nghĩ đến hắn nói ngay vào chính sự, Trương Mẫn lập tức thẳng người lên: “Tin tức đó… anh muốn bao nhiêu?”
Từ Tư trông thấy Trương Mẫn lập tức bày ra dáng vẻ đàm phán kinh doanh để nói chuyện với hắn, hắn chỉ lắc đầu cười cười.
“Anh đã từng nói qua với em rằng, em trời sinh chính là để làm nhà tư bản chưa?”
“....Ừm”, Trương Mẫn khẽ gật đầu, quả thực Từ Tư đã từng nói với anh như thế.
“Trước tiên hãy nói về thứ tôi muốn. Tôi muốn 2% cổ phần của Tứ Hải”
“2%?”, Trương Mẫn nhíu mày, hai năm nay, anh có nghe qua thanh danh của Từ Tư ở giới thương nghiệp trong nước, chỉ đơn giản dùng ba chữ: ‘máy kiếm tiền’. Trong giới đánh giá hắn không được tốt cho lắm, đều bảo rằng Từ công tử của Từ Phong không chỉ ăn nồi nhìn bồn, ngay cả bát cơm của người khác cũng muốn cướp đi, hệt như mấy đời chưa thấy qua tiền vậy.
“Cũng có nhiều nhặn gì đâu, tin tức của tôi chắc chắn đáng được trả cái giá đó”, Từ Tư nhìn về phía Trương Mẫn. “Có hứng thú không?”
Ngược lại Trương Mẫn chỉ bật cười: “Có hứng thú, nhưng còn cổ phần thì tôi không muốn cho”
Từ Từ chống cằm, ánh mắt có phần nghiền ngẫm, hắn nhếch mép: “Trương Mẫn”
“Hoặc là, em lên giường với tôi lần nữa… Tôi sẽ miễn phí cho em”
Mặt Trương Mẫn thoáng chốc cứng đờ, anh rũ mắt, cân nhắc vài giây, rồi cầm điện thoại trên bàn lập tức đứng lên.
“Ấy ấy ấy—”, Từ Tư gọi anh lại. “Tôi đùa tí thôi, đừng kích động”
“Rốt cuộc là tin gì? Nếu như tôi cảm thấy đáng giá, tôi sẽ cho anh số cổ phần anh muốn”, Trương Mẫn lạnh mặt ngồi trở lại.
“Tên họ Phương kia, em có thể tìm, còn họ Chung thì không được, hắn ta là người của ba em”, Từ Tư chậm rãi nói.
“Sao lại không được?”
“Em không được”, Từ Tư chỉ vào Trương Mẫn. “Tôi thì được”
“Anh?”
“Tiểu Trương tổng có bằng lòng tin tưởng tôi không?”
Mấy ngày nay, Trương Mẫn đã dần quen với những kiểu nói thế này, Từ Tư luôn mỉa mai châm chọc khi nói chuyện với anh. Nhưng giờ phút này, anh lại trả lời theo bản năng: “Tôi tin”
“Em có thể gặp tên họ Chung trước, nếu không giải quyết được thì ở chỗ tôi lúc nào cũng hoan nghênh em”
“...Được”, Trương Mẫn ngẫm nghĩ một lát, rồi đứng lên, ngoài cửa đã có nhân viên phục vụ mang những món ăn nguội vào rồi. “Ngày mai tôi lại tìm anh”
“Không ăn sao?”
Trương Mẫn võ vỗ vạt áo: “Xin lỗi, tôi không ăn cơm khi bàn chuyện làm ăn”, nói xong, anh quay người rời đi.
Sau khi Trương Mẫn đi, các món ăn nguội và nóng lần lượt được mang lên, Từ Tư ngồi trong phòng riêng mặt không đổi sắc, ánh mắt vẫn dừng lại trên chỗ Trương Mẫn vừa ngồi qua, không nhúc nhích.
Nhà hàng này mấy tháng trước lúc hắn đến điều tra tình hình Vạn Lý thường xuyên lui tới, lúc ấy hắn đã nghĩ, nếu như khẩu vị Trương Mẫn không thay đổi, hẳn là anh sẽ thích nơi này. Ngờ đâu Trương Mẫn căn bản không hề cho hắn cơ hội được nghiệm chứng ý nghĩ này.
Trương Mẫn đã thay đổi quá nhiều, Từ Tư thế mà lại không cảm thấy bất ngờ cho lắm.
Nói đúng ra là, hắn cũng không phải hoàn toàn xa lạ với một Trương Mẫn như hiện tại, đã từ năm năm trước, khi hai người còn chưa chia tay nhau, Trương Mẫn đã có chút nhen nhóm thế này rồi.
Khi đó hắn mù quáng yêu Trương Mẫn, luôn cảm thấy chỉ cần hắn còn có thể nhìn thấy Trương Mẫn, nắm tay, ôm anh vào lòng, buổi tối cùng nhau trốn trong ký túc xá, tiếp xúc thân mật, là có thể cùng nhau bước tiếp.
Thế nhưng cũng giống như Trương Mẫn của hôm nay, từng giờ từng khắc từ bên trong anh đều có một chút bí mật lộ ra, lúc đầu chỉ là vô tình, chỉ cảm thấy là thay đổi một chút, đến lúc Từ Tư nhìn lại, thậm chí anh còn không thể quay trở về một nửa của trước kia nữa rồi.
Từ Tư cười tự giễu, không sai, còn không bằng một nửa, nói đúng hơn chỉ còn là 3-7 mà thôi.
Học kỳ hai của năm ba đại học, một tuần lễ của Trương Mẫn phải chia làm ba phần, hai ngày làm tiểu Trương tổng của tập đoàn Tứ Hải, hai ngày làm con trai của Thẩm Tú Chi, ba ngày còn lại, mới là bạn trai trong lòng Từ Tư.
Ở mỗi thân phận, Trương Mẫn đều làm có thể xem như là hoàn mỹ, Từ Tư không tìm ra bất cứ sai lầm nào, nhưng lại lờ mờ cảm thấy một Trương Mẫn như thế này, đang dùng một tốc độ chậm rãi, cách hắn ngày càng xa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip