Chương 37





37.

Buổi sáng hôm đó trở lại tập đoàn, nghênh đón Trương Mẫn là một trận ác chiến.

Vừa đến công ty, Trương Mẫn bị gọi ngay vào phòng làm việc của Trương Kính Trung, cửa mở ra, Đào Luân và cậu Ngô Thiên Vĩ đang đứng một bên, ngay lập tức anh liền biết được chuyện gì sắp xảy ra.

“Trương tổng thật có nhã hứng nha, đi Tam Á chơi một tháng, chưa kể lợi bất cấp hại, còn ăn nồi nhìn bồn, sắp nuốt trọn Tứ Hải luôn rồi nhỉ”, người nói chính là Ngô Thiên Vĩ, Trương Mẫn luôn vì mẹ nuôi Ngô Thiên Hoa mà chừa cho hắn ba phần mặt mũi, mọi ngày hắn nói gì anh đều nhịn, nhưng hôm nay anh lại nghe được bốn chữ.

Ăn nồi nhìn bồn.

Tâm trí của anh trong phút chốc lại bay đi nơi khác.

Bốn chữ này trong giới thương nghiệp cơ hồ là nhãn hiệu dính với Từ Tư, không nghĩ có một ngày từ này lại được dùng để hình dung anh, Trương Mãn nhịn xuống, mím môi cười.


“Cậu à, cái gì là nồi, cái gì là bồn vậy?”, trong phút chốc, Trương Mẫn lại quay về với thần sắc lạnh lùng, anh nhìn về phía Ngô Thiên Vĩ.

“Có nói cũng là nồi của Trương gia, bồn của Trương gia, cậu à, cậu khẩn trương cái gì chứ?”

“Mà nói đến nuốt trọn Tứ Hải, cậu khách sáo rồi, Tứ Hải vốn có một phần của tôi, người khác chưa ăn được vào miệng, mới có thể nghĩ đến việc nuốt đấy”

“Mày, mày phách lối cái gì!”, Ngô Thiên Vĩ bị nói trúng chỗ đau, vỗ mạnh xuống mặt bàn, hắn ta chỉ vào Trương Mẫn. “Anh rể, anh coi con trai tốt mà anh mang về kìa!”

Trương Kính Trung nãy giờ vẫn chưa nói lời nào, thật ra ông ta cũng không có quan hệ gì quá tốt với Ngô Thiên Vĩ, chỉ là muốn mượn miệng hắn gõ một chút vào dã tâm của Trương Mẫn, ai ngờ hắn ta chỉ mới vì dăm ba câu của Trương Mẫn mà mất đi bình tĩnh, còn cầm đuốc sắp tự châm lửa chính mình.



Thân phận của Trương Mẫn là gì, rốt cục là con riêng hay con nuôi, Trương Kính Trung cho rằng trong lòng Ngô Thiên Vĩ đã thừa biết.

“Cùng là người một nhà, sao con lại có thể nói chuyện với cậu kiểu đó?”, Trương Kính Trung giả vờ khuyên giải.

“Người một nhà? Anh rể, anh nói cho rõ ràng”, Ngô Thiên Vĩ chỉ vào Đào Luân nãy giờ không lên tiếng. “Nó mới là con ruột của chị tôi, còn cái thứ kia là con hoang ở đâu đến, anh rể, anh phải rõ ràng hơn em chứ”

“Cậu à, cậu đừng nóng, người làm sai là Trương Mẫn, cậu đừng tức giận với ba cháu”, rốt cục Đào Luân cũng mở miệng, tỏ thái độ ôn hòa nhưng lại đang góp thêm gió vào lửa.

“Chủ tịch, Đào tổng, cậu, tìm tôi có việc gì, có thể nói thẳng ra không? Mười giờ tôi còn có cuộc họp”

Trương Mẫn nhìn đồng hồ, anh thật sự mất kiên nhẫn.

“Từ khi nào thì mày bắt đầu lập mưu mấy thứ này?”, Trương Kính Trung đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Trương Mẫn, hỏi một câu không đầu không đuôi.

Dù thế nào đi nữa thì cũng làm cha con nhiều năm như vậy, Trương Mẫn lập tức hiểu được thái độ hiện tại của Trương Kính Trung, anh không chỉ thấy rõ, mà còn khá hài lòng.


Trương Kính Trung, đang kiêng kị anh.

Hiện tại anh là đại cổ đông thứ hai của tập đoàn, mặc dù quyền quyết định vẫn đang nằm trong tay Trương Kính Trung, nhưng nhiều năm nay Trương Mẫn cày cấy ở tập đoàn, đã có rễ sâu lá tốt, cũng không còn là kẻ có thể dễ dàng bị Trương Kính Trung tùy ý nắm bóp trong tay nữa.

Trương Mẫn không khiêm tốn không kiêu ngạo đáp: “Chủ tịch, hội nghị cổ đông lần tới, nhớ bảo trợ lý thông báo qua email và điện thoại cho tôi biết một tiếng”

“Trương Mẫn, đừng có quá quắt, mày là cái thá gì!”, Đào Luân tức giận nắm chặt cổ áo Trương Mẫn.

“Tôi là cái gì… chủ tịch không phải rõ ràng nhất sao, cậu đi mà hỏi ông ta đấy”, Trương Mẫn để mặc cho Đào Luân nắm, nhếch miệng cười mỉa mai.



Trong lúc không phòng bị, Trương Mẫn bị ăn một cái tát thật mạnh.

Là Trương Kính Trung, Trương Mẫn đang bị Đào Luân khống chế không cách nào tránh đi được, đành phải gánh chịu cái tát như trời giáng này.

Trương Kính Trung không hề nương tay, ông ta không nghĩ tới Trương Mẫn dám nói như vậy trước mặt Ngô Thiên Vĩ và Đào Luân, phản ứng đầu tiên của ông ta chính là phải làm cho anh câm miệng ngay lập tức.

Da Trương Mẫn vốn rất trắng, trên mặt ngay lập tức xuất hiện dấu đỏ vô cùng bắt mắt, khóe miệng cũng bị răng va chạm đến rách ra, mùi máu lập tức lan tràn trong khoang miệng.

Ngô Thiên Vĩ và Đào Luân đều sửng sốt, tranh chấp lúc này mới lắng xuống, không ai nói tiếp, Đào Luân cũng thả Trương Mẫn ra.

Mặt Trương Mẫn không chút cảm xúc, đối lập rõ ràng với vết sưng đỏ trên mặt anh. Anh chỉnh lại cà vạt, nói: “Nếu các vị không còn việc gì, tôi đi đây”, nói xong liền quay người ra khỏi cửa.

Vừa ra khỏi cửa không lâu, Trương Mẫn nhận được wechat của Trương Kính Trung, chỉ có một câu: “Tiểu Mẫn, vì hai người mẹ của con, có một số việc tốt nhất trước khi làm con nên nghĩ cho thật kỹ”

Đại khái ông ta biết Trương Mẫn đã đọc, tin nhắn nhanh chóng được thu hồi.

Trương Mẫn cầm điện thoại ngẩng đầu quét mắt một vòng, nhìn về phía camera giám sát gần nhất, mỉm cười, rồi cúi đầu đi.

Anh thật sự cảm thấy buồn cười, trong cái phòng kia, bao gồm cả anh, thật sự chỉ toàn là một bè lũ xu nịnh.



Sau khi trở lại chỗ của mình, Tiêu Chính Nam trông thấy thảm trạng trên mặt Trương Mẫn mà sợ mất mật, nhưng cũng không hỏi nhiều. Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện này, những năm qua có khi còn nặng hơn, anh ta chẳng qua chỉ là một thư ký cỏn con, những gì anh ta làm được thật sự chỉ nằm trong khả năng.

“Trương tổng, để tôi đi lấy cho anh cái túi chườm đá…”

“Ừm”, Trương Mẫn gật gật đầu anh nghĩ nghĩ.

“Đi thông báo một chút, buổi họp hàng tháng hôm nay chuyển thành họp online đi”

“Vâng”


Đến chiều vết sưng cơ bản đã giảm bớt, chỉ là có chút nóng lên, vết thương nơi khóe miệng vẫn còn rất rõ, Trương Mẫn cau mày nhìn vào gương, khẽ thở dài.

Anh cầm điện thoại lên, đánh một hàng chữ vào khung chat với Từ Tư, do dự có nên gửi đi hay không.

— Tối nay em về bên mẹ, mai lại về nhà nhé.

Lừa dối một lần qua được, nhưng một khi đã nói dối thì phải có thêm trăm ngàn lời nói dối khác để che đậy, anh thực sự không muốn lừa Từ Tư thêm một lần nào nữa.

Đang rầu rĩ, đột nhiên Từ Tư gửi một tin nhắn thoại qua, Trương Mẫn run rẩy mở ra.

—- Đang ở dưới tầng hầm công ty em, mấy giờ em tan làm?

Lần này không cần suy nghĩ nữa.

Trương Mẫn xóa hàng chữ kia đi, anh đứng lên vặn thắt lưng, gọi Tiêu Chính Nam vào.

“Cậu đi cùng tôi xuống dưới”

“Hở?”

“Bảo cậu đi cùng tôi xuống dưới kia, Từ Tư đến rồi”

“Dạ??”, Tiêu Chính Nam hoảng sợ, anh không nghĩ ra trường hợp nào mà cần có mặt cả anh ta và Từ Tư như thế.

“Lát nữa nếu anh ấy cứ đòi lên, cậu với tôi đè anh ấy lại nhé”, Trương Mẫn thu dọn văn kiện trên bàn, vẻ mặt bình tĩnh.

“???”


Xuống tầng hầm, Tiêu Chính Nam mới phát hiện, tiểu Trương tổng của bọn họ, thật sự là quá hiểu rõ tên họ Từ kia rồi.

Sau khi Từ Tư thấy được Trương Mẫn, lập tức đỏ mặt bạo tạc, Tiêu Chính Nam đứng cách đó mấy mét chưa từng thấy qua một Từ Tư nổi trận lôi đình như thế, nhất thời bị đứng hình không kịp phản ứng.

“Tiêu Chính Nam! Tới mau!”, Trương Mẫn đè lại Từ Tư đang muốn lên lầu, quay đầu hô to với Tiêu Chính Nam.

“... y ây dạ dạ!"

Sức lực của Từ Tư vô cùng kinh người, hai người vất vả lắm mới kéo hắn lại được.

“Cậu buông ra!”, Từ Tư rống to với Tiêu Chính Nam, mạnh bạo đẩy anh ta ra.

Tiêu Chính Nam cũng dùng hết sức lực, trực giác cho anh biết nếu để tên này lên thể nào cũng xảy ra chuyện.

Trong lúc xô đẩy, khuỷu tay Từ Tư quẹt qua mặt Trương Mẫn, Trương Mẫn đau kêu lên thành tiếng, Từ Tư lập tức dừng động tác lại.

“Sao rồi… còn đau không?”, Từ Tư luống cuống, vẻ mặt tràn đầy hối hận.

“... Lên xe rồi nói"

Biết đã không còn cần đến sự tồn tại của mình nữa, Tiêu Chính Nam dứt khoát quay người bỏ chạy, căn bản anh không dám hỏi nhiều, sợ lại trở thành tọc mạch mất.

Đi vào ấn phím thang máy, Tiêu Chính Nam nhịn không được quay đầu nhìn lướt qua, xuyên qua cánh cửa xe, xa xa, mơ hồ trông thấy Trương Mẫn được Từ Tư ôm vào lòng, bờ vai run rẩy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip