13.
Rin tỉnh dậy, cơn đau từ phía dưới hạ thân nhói lên. Rin nhớ lại những chuyện xảy ra tối hôm qua, Len và cô đã vượt quá giới hạn.
Rin nặng nhọc nhướn người dậy, trên người không có một mảnh vải che thân, để lộ ra những dấu hôn trên người. Len từ ngoài bước vào, nhìn thấy cô lại cười một cách ngây thơ.
- Em dậy rồi à? Hôm qua mãnh liệt thật đấy! Anh còn quay phim lại nữa nè!
Len đung đưa chiếc điện thoại trên tay. Rin giật mình nhìn nó như thế chiếc điện thoại đó là một chiếc hộp Pandora, Rin khó nhọc nói, tay cố gắng với lấy chiếc điện thoại.
- Anh.... Đã quay lại hết rồi sao!?
- Phải, có muốn anh cho xem không?
Len bật một đoạn video lên, tất cả sự việc xảy ra đêm qua với cô và Len đều được ghi lại hết không chừa cảnh nào.
- Nếu gia đình và bạn bè em mà nhìn thấy chắc là....
- Không! Đừng mà, xin anh đấy! Anh muốn gì em cũng sẽ làm, đừng đưa cho ai hết, làm ơn!
Rin cầu xin, khuôn mặt đỏ bừng như sắp khóc. Len nhận được một câu trả lời hài lòng, liền nhẹ nhàng nâng cằm cô lên rồi liếm nhẹ.
- Em sẽ làm tất cả những gì tôi muốn?
-... Vâng!
- Hừm! Cũng được! Tạm thời đoạn video này sẽ không đến tay ai hết, nếu như có người biết chuyện này, thì em nên xem lại mình đi nhé!
Len cười tươi, cậu đứng dậy mặc áo khoác vào, còn ném một bộ quần áo cho Rin.
- Thay đồ đi, thầy sẽ đưa em đi học.
======================
Rin vừa đến lớp, thì đã bị Miku kéo lấy. Miku nhìn cô đầy lo lắng, rồi còn hỏi han nhiều chuyện, nhưng Rin lại chỉ cười nhạt cho qua.
Suốt hai tiết học đầu tiên, Miku đều quan sát biểu cảm của Rin. Nhiều lúc Rin bỗng trở nên thẫn thờ, rồi lại cắn môi, nhíu mày đầy lo lắng, đôi mắt hiện rõ sự sợ hãi. Thấy thế, Miku chạm nhẹ vào vai Rin làm cô giật mình, tay khua lung tung.
- Cậu sao thế?
-... Không... Không có...!
Đến giờ nghỉ giải lao, không hẹn mà tới, Len tìm đến lớp của Rin cùng với một nụ cười ngây ngô trên mặt.
- Rin, em có muốn ăn trưa không?
-.... Em....
Rin ngập ngừng, Miku khẽ liếc nhìn Rin, rồi tự tin nói.
- Rin sẽ đi ăn trưa với tôi, đừng có làm phiền đến chúng tôi nữa.
- Hở? Không đi ăn được sao...?
Len gằn từng chữ, giống như đang nhắc nhở.
- Ưm...! Tớ đi được, đi thôi Miku.- Rin cố gượng cười với Miku.
- Chỉ mình em thôi!
Rin sững người lại, Miku nhìn Len đầy ghen tức. Rin buông tay Miku ra, lặng lẽ tiến gần đến chỗ Len.
- Tớ xin lỗi...
- Đi thôi nào!
Len nhanh chóng nắm tay Rin rời khỏi lớp. Cơn giận của Miku thật sự bùng phát, cô không ngại ném hộp cơm của mình đi, hất đổ cả bàn học, không thương tiếc đập phá mọi thứ trong lớp.
- Bạn học Hatsune, không được làm hại đến tài sản của nhà trường.- Lớp trưởng trong lớp cố ngăn Miku.
- Im đi! Thiệt hại bao nhiêu tôi trả!
====================≈≈≈≈≈
Len đưa Rin đến sân sau của trường, nơi đây hầu như chẳng có ai lui đến vì xung quanh chỉ toàn là cây và cây.
Len kéo Rin ngồi xuống thảm cỏ, Rin khẽ liếc nhìn Len, rồi lại cặm cụi ăn bữa trưa của mình cho thật nhanh chóng. Dùng xong bữa trưa, Rin định bỏ đi nhưng Len lại kéo tay cô lại.
- Chưa xong mà!
Len dịu dàng ôm eo cô, cậu đưa một miếng cà rốt vào miệng, nhai nhỏ rồi bóp nhẹ vào má Rin. Hai người lại chạm môi, Len đưa thức ăn đã được nghiền nhỏ vào trong khoang miệng cô trong khi đầu óc Rin vẫn còn đang trống rỗng.
- Ăn nhiều vô cho có sức.
Len cứ như thế mà đút cho Rin ăn, loáng cái đã hết hộp cơm, Rin cũng đã no căng. Len đè cô nằm xuống thảm cỏ, cho Rin gối đầu lên tay mình, trong khi cậu lại xoa xoa tấm lưng của cô.
- Nghỉ ngơi tí đi, em đang bệnh mà!
Rin không nói gì, đôi mắt dần trở nên nặng trĩu rồi cụm xuống, Len hài lòng nhìn cô mà nằm đó tận hưởng.
Ở trường thì như thế nhưng mỗi khi về nhà Len lại trở thành một con người hoàn toàn khác, cậu ta không khác gì một con dã thú, chơi Rin một cách mạnh bạo, quan hệ của họ kéo dài cho đến hai tuần sau. Khi Rin nhận được một tin dữ từ Kaito, một cảnh sát đang đảm nhận vụ án của Gumi và vụ giết người bí ẩn.
- Em biết cậu Yuuma phải không?
-... Ừm! Phải!
- Theo như mấy báo cáo trước thì là cậu ta đang mất tích, nhưng thực ra Yuuma đã chết rồi, từ hai năm trước.
- Cái gì!?- Rin sửng sốt.- Tại sao? Yuuma lại chết? Là ai làm cậu ấy như vậy!?
- Tôi vẫn đang điều tra hung thủ, mặc dù nạn nhân đã bị chặt đầu nhưng nhờ xét nghiệm máu nên mới có thể xác định được danh tính của nạn nhân. Xin chia buồn.
Nhận được tin dữ, Rin lại trở về trạng thái như người mất hồn.Sở dĩ Kaito nói những chuyện này cho Rin biết vì Rin có tầm ảnh hưởng đến những vụ án mà anh đang đảm nhiệm.
- Còn về vụ của Gumi, chúng tôi đã tìm được cách thức gây án của hung thủ, cũng như đã tìm thấy xác của cô bé.
- Cái gì! Xác cậu ấy ở đâu?
- Xác của cô bé được chôn đằng trước sân nhà thờ bỏ hoang tại khu phố này.
- Tại khu phố này? Làm sao có thể!? Địa điểm cắm trại với khu phố này khá xa mà!
- Chính vì thế nên tôi mới bắt đầu tình nghi và điều tra những người có liên quan đến buổi cắm trại đó.- Kaito khẽ nhấp một ngụm trà.- Trong đó có cả cô nữa đấy, Kagamine Rin.
Sau cuộc trò chuyện, Rin trở về căn hộ của Len mà trong lòng không khỏi lo lắng.
Trong nhà, Len đang cặm cụi soạn giáo án, vừa thấy Rin về liền nở một nụ cười tươi.
- Em về rồi à! Có cần ăn chút gì không?
- Ưm... Em thèm đồ ngọt!
- Anh sẽ đi mua, dù sao anh cũng cần ra ngoài mua thức ăn cho bữa tối, em ở nhà nhé!
Len xoa đầu Rin, cậu mặc áo khoác và đi ra ngoài. Rin sống cùng với Len kể từ khi cô vừa gặp lại cậu, và đã có sự cho phép của phụ huynh. Có một sự thật rằng khi trước khi Rin xin phép mẹ cô, Len đã thủ sẵn kế hoạch loại trừ trong đầu để có thể ở bên cô.
Rin ngồi co chân trên chiếc ghế sofa, cầm điều khiển bấm tivi loạn xạ nhưng không có gì coi. Cho đến lúc bụng đói cồn cào, Rin bèn mò vào tủ lạnh kiếm chút gì đó bỏ bụng.
- Tại sao tủ lạnh nhà Len lại to thế nhỉ?
Rin mở ngăn dưới, thấy bên trong có một lon nước ngọt, cô cười mỉm rót ra một cái li. Vì sở thích uống lạnh nên Rin tiếp tục mở ngăn trên và tìm đá và phát hiện ra một chuyện.
- Kì lạ, rõ ràng là tủ lạnh rộng thế này mà tại sao Len lại để đồ ở ngoài rìa thôi vậy?
   Rin sờ tay vào trong, chưa vô hết tủ lạnh thì tay đụng phải một tấm kính kì lạ chắn ngang. Vì tò mò nên Rin đã gỡ tấm kính đấy ra, và... 
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip