Chap 9: Hai trăm mười tám
[Cuộc sống của em chỉ toàn là màu đen tăm tối đầy cô độc. Mặc dù em rất muốn mở lòng để khám phá thêm nhiều màu sắc tươi đẹp hơn, muốn có một hạnh phúc trọn vẹn như bao người, muốn yêu thương và được yêu thương. Nhưng đáng tiếc đó chỉ là mong ước mãi mãi không thành sự thật].
______________________
Lẳng lặng mở đôi mắt trong veo tựa hồ nước, đưa tay lên dụi dụi cho tỉnh táo, môi nhỏ khẽ động đậy. Vương Nguyên ngồi bật dậy, xếp chăn gối lại cho đàng hoàng, vươn vai vài cái rồi nhẹ nhàng bước đến kéo tung rèm cửa. Ánh nắng dịu nhẹ của buổi sớm mai sưởi ấm cho gương mặt thanh tú, môi nở nụ cười nhạt, trông cậu lúc này thật đẹp, thật bình yên. Đâu ai ngờ rằng thiên thần khả ái này khi bước ra khỏi phòng mình liền biến thành tảng băng nghìn năm không tan. Hôm nay sẽ là một ngày may mắn!
Vương Nguyên ngáp một cái thật dài, vò vò mái tóc rối như tổ quạ, mắt nhắm mắt mở lê từng bước xuống cầu thang. Mặc dù tâm trạng cậu sáng nay đặc biệt tốt, nhưng Vương Nguyên vẫn cảm thấy có chuyện gì đó không ổn. Hình như cậu đã vô tình (vô tình thôi nhé) quên mất cái gì thì phải?
"Này, nếu cậu không mau thay đổi cách đi đứng thì cũng có ngày bị ngã u đầu."
Giọng nói có phần quen thuộc vang vọng đâu đó trong căn nhà này. Vương Nguyên giật mình, mở to cặp mắt trong veo tìm kiếm chủ nhân giọng nói đó.
Hắn- Vương Tuấn Khải đang đứng dưới chân cầu thang, thân mang tạp dề, tay trái cầm cái nồi nhỏ, tay phải dùng đũa khuấy khuấy hỗn hợp trong cái nồi đó. Có một sức mạnh gì đó tác động khiến Vương Nguyên cảm thấy hắn rất giống..... mẹ cậu- một người phụ nữ đảm đang nội trợ. Tình mẫu tử chăng?
[Anh đứng phía dưới, em đứng phía trên, luôn luôn đối diện nhau. Chỉ vài bước chân ngắn ngủi đã có thể đến gần nhau, có thể ngắm nhìn thật kĩ vẻ đẹp trên gương mặt, lắng nghe nhịp tim, cảm nhận hơi thở đều đều của đối phương. Nhưng đáng tiếc cả hai người lại không ai có ý định bước đến.]
Vương Nguyên định gọi điện báo cảnh sát bắt hắn vì tội đột nhập gia cư bất hợp pháp, nhưng chợt nhớ ra, tối hôm qua, chính cậu đã đồng ý cho hắn ở nhờ. Hồ đồ! Thật quá hồ đồ! Hôm nay không phải là ngày may mắn, hôm nay chính là ngày mở đầu cho chuỗi bất hạnh sau này!
"Nè, còn định ngây ngốc đến bao giờ? Đi rữa mặt đi chứ! Bữa sáng sắp xong rồi đấy!"- Hắn nói xong rồi lăn vào bếp.
Vương Nguyên chớp mắt ngạc nhiên, ai đó hãy đến đấm cậu một phát xem cậu đang tỉnh hay mơ? Là thật hay hư? Sao cậu càng nhìn càng thấy hắn giống mẹ cậu vậy nè?! Từ hành động cho đến lời nói. Loạn rồi, loạn thật rồi!
Cậu bước tiếp những bậc thang còn lại, rẽ vào nhà vệ sinh. Đã lâu rồi cậu không gặp baba và mama, không biết hiện giờ hai người họ đang làm gì? Đối với cậu, ba mẹ luôn là chỗ dựa vững chắc nhất. Vì khi sức khoẻ không tốt hay tinh thần suy sụp, họ luôn ở bên cạnh động viên và chở che cho cậu. Nếu không có ba mẹ, Vương Nguyên thật không biết mình có thể đứng vững được không?
_____________________
"Sao không ngồi xuống ăn đàng hoàng mà đi đâu đấy?"- Hắn chau mày hỏi khi thấy cậu cầm lấy miếng sandwich ngậm hờ trong trong miệng, đeo balo vào chuẩn bị bước ra ngoài.
"I ọc.... (đi học)"
"Còn sớm mà."- Khải tiếp tục hỏi. Làm gì mà vội vàng thế? Ngồi xuống ăn xong rồi đi không được sao?
Vương Nguyên lấy miếng sandwich trong miệng ra, đôi mắt lạnh lùng nhìn hắn. "Xin lỗi, tôi không có thói quen ăn chung với người lạ."
"Không có thì tập cho quen."- Hắn bước đến khoát vai Vương Nguyên, ấn cậu ngồi xuống ghế.
Cậu định nói gì đó thì chuông điện thoại của Vương Tuấn Khải phát ra tiếng nhạc êm dịu. Bài hát này có chút quen quen, hình như Nguyên đã từng nghe qua, là bài 'Hẹn ước bồ công anh'.
Dòng kí ức ùa về trong tâm trí, ngôi trường tiểu học năm nào lại mở ra hình ảnh hai đứa nhóc tinh nghịch, một lớn một nhỏ cùng song ca 'Hẹn ước bồ công anh'. Đó chính là cậu và hắn, cậu 7 tuổi, hắn 8 tuổi. Năm đó bài hát này mới ra, trong vài tiếng ngắn ngủi đã phủ sóng toàn các kênh truyền hình, khuấy đảo bảng xếp hạng âm nhạc. Hai nhóc con vô cùng thích thu, cứ đến giờ giải lao lại trốn vào lớp học nhạc. Cậu chơi piano, hắn chơi guitar, cùng đàn cùng hát 'Hẹn ước bồ công anh', nhưng chỉ vài phút sau lại trêu đùa, rượt nhau chạy lòng vòng sân trường. Đó, có lẽ là một kỉ niệm khó quên trong lòng cả hai.
Thật sự không ngờ, hắn cài bài hát này làm nhạc chuông. Hình ảnh Tiểu Công Nương in đậm trong tâm trí hắn vậy sao?
[Những kỉ niệm đẹp đẽ của hai chúng ta, xin đừng quên đi mà hãy cất giữ như báu vật! Vì cuộc đời quá nhiều đổi thay, nên sợ một ngày nào đó lỡ quên mất nhau thì vẫn còn cái để mà gợi nhớ.]
●
●
●
Gọi điện đến là một dãy số lạ chưa lưu trong danh bạ, Vương Tuấn Khải khẽ chau mày nhưng cũng bắt máy.
"Alo, tôi nghe đây!.......... Bạn gái của tôi? Tôi có nhiều bạn gái lắm, nói cụ thể hơn được không?......"
Nhiều bạn gái á? 'Nhiều' ở đây là mấy chục hay mấy trăm vậy? Vương Nguyên không ngờ hắn lại có sức hút đến như thế!
"......Đình Đình? Là Tiêu Đình Đình hay Cao Đình Đình vậy?........"- Tuấn Khải cảm thấy khó chịu vì đầu dây bên kia cứ nói chuyện mơ hồ không rõ ràng. - "Không phải Cao cũng không phải Tiêu mà là Lí Đình Đình à? Xin lỗi nhé, tôi thật sự không nhớ ra cô....."
Không biết người bên kia cảm thấy như thế nào chứ Vương Nguyên nghe thôi cũng muốn nhào đến đấm tên xấu xa này một phát cho bỏ thói lăng nhăng. Hắn thật sự quá đê tiện!
"..... Kỉ niệm nửa tháng quen nhau á? Có thật không đấy? Lâu vậy sao? Sao tôi lại chưa chia tay cô nhỉ?....... A a, cô đừng khóc! Đợi tôi nói câu này đã, tôi chán cô rồi mặc dù tôi không nhớ cô là ai.... Ok, giờ cô hãy khóc đi! Chúc buổi sáng tốt lành. Bye"- Hắn nói xong cúp máy cái rụp, tiếp tục ăn sáng như không có gì. Dù người bên kia có đau khổ đến mức đập đầu tự tử hắn cũng không thèm để tâm. Đồ xấu xa! Mới sáng sớm mà đã tạo nghiệt rồi.
"Tôi thấy..... anh nên nghiêm túc hơn trong vấn đề tình cảm."- Vương Nguyên tốt bụng nhắc nhở. Vương Tuấn Khải, nếu anh không muốn bị trời trả báo thì nghe lời khuyên của tôi đi! Nó hoàn toàn thật lòng và chân thành đấy.
"Tôi đã nghiêm túc lắm rồi mới đồng ý hẹn hò với bọn họ 3 ngày mà không lấy đi thứ gì, chứ gặp bọn sở khanh khác không những lừa tình mà còn lừa tiền nữa đó."- Hắn vừa nhâm nhi sandwich, vừa nói như mình rất cao thượng.
Hắc tuyến rơi đầy mặt người đối diện, thử hỏi trên đời này còn ai xấu xa hơn hắn nữa không?
"Từ trước đến giờ anh làm tổn thương bao nhiêu người rồi?"- Cậu lại hỏi tiếp, tự dưng thấy có hứng thú với vấn đề này.
Trong mắt Tuấn Khải xuất hiện ý cười nhìn người đối diện, hắn xoè tay ra lẩm bẩm đếm. Phải mất một lúc mới đưa ra kết quả xác thực. "Nếu tính từ hồi mẫu giáo đến giờ thì nhiều quá tính không nỗi. Thôi thì tính từ thời gian học cấp 3 là khoảng 216..... à thêm bà chị không- nhớ- ra khi nãy là 217 người. Ừm, chính xác là 217 đó!"
"....."- Một con số rất khủng bố tinh thần người nghe và đả kích tâm hồn những ai còn độc thân.
"Mà cậu hỏi chi vậy? Muốn làm người tình thứ 218 của tôi hả?!"
"Anh ngủ thì ngủ nhưng đừng có nằm mơ."- Cậu trả lời một cách dứt khoát.
Bỗng dưng trên gương mặt điển trai vẽ nụ cười gian tà, hắn bỏ miếng sandwich xuống, kéo ghế lại gần cậu. Mọi hoạt động diễn ra trong êm ru không tiếng động, khiến con thỏ nhỏ đáng thương chỉ chăm chú vào nghiệp ăn mà không biết nguy hiểm gần kề.
Đôi tay xấu xa của hắn nhanh chóng vòng qua eo cậu kéo sát lại gần. Như con cua với hai cái càng to lớn kẹp chặt lấy con mồi quyết không buông tha, mà con mồi lần này lại là viên bánh trôi ngon lành khó cưỡng lại. Nhân lúc Vương Nguyên chưa kịp nhận biết được tình hình, hắn lại gần, thì thầm to nhỏ vào tai cậu bằng âm thanh trầm ấm, lời nói mang tính chất lừa tình, dụ dỗ.
"Mùi vị của người cùng giới tôi chưa từng nếm qua, nhất là một nam nhân khả ái nhưng lạnh lùng như cậu. Tôi đặc biệt hứng thú với cậu đấy!"
.
.
.
"Bụp"
.
.
.
"Rầm"
.
.
.
"Vương Nguyên à, đau thật đấy!"- Hắn xoa xoa gương mặt đẹp đẽ vừa được (bị) hưởng trọn cú đấm 'long trời lở đất' của Vương Nguyên, ánh mắt ai oán nhìn cậu. Trời ạ, nhan sắc ngàn vàng của hắn bị huỷ hoại rồi!
(Au: Đáng đời)
Trái lại với vẻ thống khổ của tên vừa bị mình hạ sát, Vương Nguyên nở nụ cười hời hợt, đôi mắt lạnh lẽo nhìn hắn. "Nhưng tôi thì chẳng có chút hứng thú nào với anh cả, Vương Lợi Dụng."
"....."- Vương Lợi Dụng? Có ai nói cho hắn biết hắn đổi tên khi nào không?
Vương Nguyên ăn nốt miếng bánh sandwich cuối cùng rồi đeo balo vào chuẩn bị đi học, nhưng được vài bước thì cảm nhận tim mình đang đập rất nhanh. Ngay lập tức phía ngực trái truyền đến từng cơn đau đớn như muốn xé toạt cơ thể nhỏ bé của cậu. Vương Nguyên cảm thấy khó thở, trước mắt mọi thứ mờ nhạt lảo đảo. Tại sao lại đau như vậy? Tim cậu dường như càng lúc càng đau đớn hơn. Lẽ nào lại như vậy?
"Vương Nguyên, cậu không sao chứ?"- Thấy người trước mặt có dấu hiệu bất ổn, hắn nhanh chóng chạy tới đỡ lấy thân ảnh nhỏ bé đang chịu đựng nổi đau thể xác.
"Không! Đừng chạm vào tôi!"- Cậu hét lên rồi dùng hết sức đẩy mạnh Khải ra, hắn càng lại gần, cậu càng thấy đau đớn.
Loại cảm giác gì thế này? Nhìn Vương Nguyên sắc mặt tái nhợt, mồ hôi vã ra như tắm, ngón tay nhỏ báu chặt vào ngực trái làm nhăn nhúm lớp áo sơ mi trắng. Mà hắn lại không làm được gì ngoài đứng yên nhìn cậu đau đớn. Có cảm giác gì đó thật lạ, lo lắng nhưng cũng rất khó chịu.
"Tôi đưa cậu vào bệnh viện."- Nhìn thấy Nguyên loạng choạng không đứng vững, hắn mặc kệ cậu la mắng thế nào, chạy đến đỡ rồi bế thốc cậu lên.
"Không.... không được đưa vào bệnh viện..."- Vương Nguyên chuyển sang nắm lấy cổ áo hắn lôi kéo phản đối. Trong một lúc hắn cảm thấy hành động đó thật buồn cười, nhưng chưa kịp cười thì cậu đã ngất đi.
Vương Tuấn Khải thở dài, ôn nhu nhìn thỏ nhỏ ngoan ngoãn ngủ ngon trong lòng hắn. Cậu lúc này thật hiền, chẳng như khi tỉnh dậy, thật quá hổ báo đi.
Hắn bế cậu về phòng đắp chăn cẩn thận rồi kéo ghế ngồi xuống, thích thú ngắm người say ngủ. Vương Tuấn Khải rất muốn biết bí mật của Vương Nguyên, rất muốn nghe cậu giải thì về việc này, muốn gánh tất cả đau đớn cho cậu, nhưng lại chẳng dám hỏi hay thăm dò điều gì. Đơn giản vì hắn tôn trọng quyết định của cậu và hắn cũng thật sự lo sợ khi biết được bí mật này, cậu có thể sẽ rời xa hắn mãi mãi.
"Vương Nguyên, nhìn cậu đau tôi cũng rất đau." - Hắn vuốt vuốt mái tóc mềm mại của cậu. Nói thật chứ hắn ngửi thấy trên người cậu một mùi hương gì đó rất dễ chịu.
"Vương Nguyên, làm người thứ 218 của tôi nha?"
"......."
"Cậu im lặng là đồng ý đấy!"
"....."
"Ngoan lắm!"
"....."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip