Chap 6: Chán ghét

Mệt mỏi lê bước về tới nhà,sắc mặt không khá hơn chút nào, trắng bệch thiếu sức sống, cậu lại bị cơn đau hành hạ, lượng máu trong người cậu rút đi một lượng khá đáng kể trong ngày, cậu đã cố gắng nhưng không hỉêu sao máu lại chảy nhiều đến thế.Có lẽ ông trời tuyệt tình không muốn nhường cậu một cơ hội để tiếp tục sống. Nước mắt không tự chủ được lại chảy ra, hai má đau xót vì khóc quá nhiều.

Lăn vào bếp với tốc độ và tinh thần hăng hái nhất có thể, dù vô nghiã nhưng cậu vẫn muốn dành tất cả những gì mình có cho anh, chỉ hy vọng anh có thể thấy và thấu hiểu, một chút thôi cậu sẽ hạnh phúc.

Tâm trạng cậu không tốt nên không có hứng ca múa hát hò, lẩm bẩm vài câu của bản tình ca cũ ,nước mắt cậu cứ lặng lẽ rơi, bài hát này như viết ra cho cậu, trái tim nhói lên từng hồi, cảm giác nồng lại trào lên khoang miệng, cậu vội vã ngửa cổ lên trời, ấn thật chặt. Cậu không dám dùng thuốc, vì thuốc không tốt cho trẻ nhỏ. Không thể ích kỷ cho mình được, cậu muốn sau này khi cậu đi rồi, cậu vẫn còn lưu lại một thứ gì đó ràng buộc với anh, như thế cậu sẽ có cảm giác anh chưa từng rời xa cậu.

"Cơm hôm nay... Lại mặn rồi.. "

Tích tắc.

Tích tắc.

TRăng dần lên cao, không sáng vằng vặc mà lẩn khuất sau những đám mây mù, gío lành lạnh thổi,cơm canh cũng hâm lại tới cháy lò vi sóng luôn rồi mà anh vẫn chưa về. Tiết trời xấu quá, ngồi trong nhà mà đầu óc cậu cứ bấn lọan hết cả lên. Anh không có mang dù, lát nữa mưa thì biết làm sao. Lo lắng lắm, sốt ruột lắm nhưng không dám gọi, anh cấm cậu gọi vào số anh chỉ vì anh ghét. Nên hay không, nên hay không, cậu bối rối quá, hết nhấc lên rồi lại đặt xuống, lỡ anh đang họp, nhỡ anh đang làm việc, nhưng....

Cảm giác chóng mặt đánh úp xuống, mệt mỏi, cậu tự nhủ chỉ chợp mắt một xíu thôi . Cũng chẳng biết qua bao lâu thời gian, cảm giác bên người nằng nặc cậu giật minh tỉnh gíâc. Trên lưng cậu là chiếc áo bông ấm áp, khóe môi cong lên thành một đường cong hoàn mĩ, là anh sợ cậu lạnh nên mới phủ áo lên cho cậu. Thì ra, anh cũng không có ghét cậu như cậu nghĩ.

"Nhóc. Đừng làm khổ mình nhiều. Anh có qua một lát rồi đi luôn. -TINH NGUYÊN"

Thất vọng, hai mắt cậu cụp xuống. Có chút thắc mắc lý do anh chàng ban chiều sao lại biết nhà cậu mà tới. Tại sao lại biết nhỉ, sao gìơ anh còn.... A, tiếng động bên phòng làm cậu giật mình, có lẽ anh đã về, nghĩ tới đây cậu lật đật đi vào phòng, đưa hai mắt tìm kiếm.

Phòng ngủ to lớn, chiếc giường màu đen đặc biệt làm người khác chú ý, nhưng mà trên giường là một mảnh bừa bãi, rơi lả tả xuống hai bên chân giường, dường như chứng minh chủ nhân không có chỗ nào là không bá đạo và vôi vàng!

Đảo mắt xung quanh tìm anh, cậu có chút lo, vốn gìơ này anh đã ngủ nhưng sao lại hỗn độn thế này, cậu sợ anh gặp chuyện gì chẳng lành. Tâm can nóng như lửa đốt.

Cả phòng đều yên tĩnh, chỉ có tiếng của chiếc đồng hồ bằng hồ hình quả lắc bên cạnh tủ rượu, tíc tắc vang lên, nhịp điệu không hề thay đổi. Cánh cửa thủy tinh khắc hoa văn cách đó không xa, truyền đến tiếng nước chảy, yên bình kỳ lạ, nhưng lại giống như đang giấu một cơn lốc nguy hiểm nào đó

Vương Nguyên quay đầu lại, nhìn thấy kim đồng hồ chỉ ba giờ sáng! Đúng lúc này – –

Xoảng!

Tiếng thủy tinh vỡ vang to sau lưng cậu!

“A..... – – ”

Theo bản năng kêu một tiếng, chưa kịp quay đầu lại, ngay tức thì bị mảnh thủy tinh vỡ ở đằng sau cứa qua, cậu cảm giác có chút nhoi nhói!

“A – – ”

Ngay sau đó, tiếng giọng khàn khàn đang gào thét phẫn nộ truyền đến, cậu nhanh chóng quay người lại, cánh tay mảnh khảnh bị một sức lực mạnh mẽ xiết chặt – –

“Đồ chết tiệt! Cậu là đồ chết tiệt!”

Tiếng nói hung hăng giống như mãnh thú gầm lên khi bị thương, nhưng lại lộ ra lực tấn công mạnh mẽ, tuyệt tình và khát máu!

“Khụ khụ....” Sắc mặt ho khổ sở, mái tóc rối bung ra, con mắt sợ sệt nhìn nhận chủ nhân của bàn tay to này – – là Vương Túân Khải!

"Em....mmm.."

" Ra ngoài gặp trai chưa đủ còn lôi nó về nhà.. Hư.. rất giỏi."

Anh lúc này, sợi tóc đen bóng trên đầu còn đang nhỏ nước, theo hai vai rộng lớn chảy xuống những giọt nước trong suốt, sắc mặt phi thường chán ghét, con mắt đen sâu sắc hiện lên sự tàn bạo tối tăm mà cậu đã từng nhìn thấy, ấy là vào đêm tân hôn, dường như cái nhìn ấy đang muốn giết chết cậu. Cậu lùi lại từnh bứơc một, cậu sợ thảm cảnh hôm đó lại một lần nữa xảy ra.

“Anh...A..n..h....”

Cậu khó khăn mới nói được, hết sức lo lắng, sợ anh sẽ không cẩn thận mà bị thương. Vết cứa sau lưng nhói đau tứa máu. Cậu cắn răng nhịn khóc. Cậu rất sợ đau, nhưng cậu biết anh không thích nhìn thấy nét mặt cậu khi rơi lệ.

“Rẹt – – ”

Quần áo cậu trong nháy mắt bị xé rách! Hình như mảnh thủy tinh vỡ đang rải rác trên sàn nhà làm rách áo cậu!

Đau đớn!

Cảm giác muốn ngất đi ngày càng rõ rệt.

Cậu không thể ngất.

Không thể để anh biết được.

Rầm rầm – –

Ngoài cửa sổ, tiếng sấm sét truyền đến, nhiễu loạn buổi đêm bất an cường nộ này, mưa giông ập đến, giống như anh lạnh lẽo đến thấu xương, tàn bạo và điên cuồng!

"Cậu thật đáng chết! Giả bộ thanh tao làm gì”

Tức giận mà gào lên một tiếng, anh mạnh mẽ đè cậu ngã xuống – –

“A......”

mất đi lực điểm chống đỡ, vào lúc bị anh đè ngã, cậu đau đến mức gần như chết đi!

Những mảnh thủy tinh vỡ cứ thế mà đâm vào tấm lưng trần của cậu, cậu nghe thấy tiếng mạch máu bị vỡ, thân thể trắng như tuyết dần dần bị máu tươi nhuốm đỏ, đau đớn đến mức tê tâm phế liệt!

Ánh mắt anh sáng như sao, tràn đầy dục vọng nhìn cậu. Cậu sợ hãi, hịên tại, hiện tại không thể, cậu không muốn.

“Không...” Muốn! Cậu chưa kịp nói hết chữ, bị anh gắt gao cắt đứt, miếng thủy tinh đâm sâu vào lưng khiến lưng cậu chảy đầy máu, hung hăng cắm vào, lặp đi lặp lại, làm cậu đau đớn, mà cơ thể rắn chắc của anh đè lên làm vết thương của cậu càng sâu hơn, đau đến mức gần như chết đi!

Rầm rầm – –

Sấm sét nổ vang ngoài cửa sổ, giống như anh đang rống giận, tay của anh tay của anh tà ác mà vò nát cơ thể cậu, cực kỳ thô bạo, giống như nghiêm phạt phá vỡ cậy, ánh mắt lạnh trong căn phòng tăm tối, chợt hiện lên tia khát máu.....

Cậu có chút lắp bắp không nên lời.

"Nế...u... em có thai...thì..."

"ĐỨA CON CỦA TÔI....CẬU KHÔNG CÓ TƯ CÁCH ĐỂ MANG NÓ...."

*Rầm Rầm*

Sấm sét không ngừng rít gào, hai mắt cậu mở lớn, ầng ậng nước mắt. Anh, không một chút đắn đo khi nói ra câu ấy, cậu rất đau lòng, ánh mắt anh không có lấy một tia ấm áp, tất cả chỉ là thù hận và ghét bỏ.

Dần dần, hình ảnh anh mờ đi, mờ đi, cậu lâm vào mê man. Cứ thế, không cần tỉnh lại, có lẽ sẽ tốt hơn.

Con à.

Xin lỗi.

Thành thật xin lỗi.

Ba con.

Người không chào đón con.

Xin lỗi.

End chap 6

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: