End
Cả đêm Kaiser không thể chợp mắt nổi. Không phải vì không ngủ được mà vì chuẩn bị tâm lý. Sao hắn phải chuẩn bị tâm lý, vì vợ hắn Kaiser Hyoma khả năng sẽ ra đi trong sáng ngày mai. Michael biết chứ, tuy hắn không phải là một bác sĩ mà chỉ là một cầu thủ nhưng tình trạng của Chigiri có thể trực tiếp thấy bằng mắt thường chứ cả cần máy móc cao siêu.
"Hyoma, đỡ hơn chút nào chưa."
Kaiser dìu em từ nhà vệ sinh ra, cả cơ thể em mềm nhũn ra, không tài nào đứng vững nổi, phổi như bị phá tan thành từng mảnh, khoang miệng nồng tanh mùi máu, cảm giác như mọi tế bào trong cơ thể đang chết đi vậy. Chigiri nghe Kaiser hỏi cũng chỉ lắc đầu, phải, nó không hề dễ thở một tý nào hết.
Chigiri thở một cách khó khăn mà nằm trên giường, Michael đã cho em uống rất nhiều thuốc giảm đau nhưng không đỡ nổi, cho uống bao nhiêu em nôn ra hết bấy nhiêu. Hắn xót lắm, nhìn em vậy ai mà không đau lòng cho nổi. Hyoma liếc mắt nhìn sang đồng hồ đang treo trên tường. Vậy là qua ngày mới rồi à. Hai mặt nặng trĩu nhưng không thể ngủ nổi, Kaiser vuốt nhẹ lưng Chigiri. Hắn bây giờ mặt xanh như tàu lá chuối, lo dữ lắm, cơ thể suy kiệt của Hyoma làm hắn sợ em có gồng nổi không.
"Anh...ôm em được chứ?"
Michael gật đầu mà cẩn thận bế cơ thể nhỏ bé yếu ớt kia. Lạnh quá! Rõ ràng vẫn là người dương mà sao lạnh thế này. Hyoma cảm nhận được hơi ấm của chồng, dễ chịu đi phần nào. Em thấy cơ thể mình lạnh lắm dù có đắp bao nhiêu lớp chăn đi chăng nữa cũng không ấm lên nổi. Chigiri áp tai vào ngực trái của Kaiser, lắng nghe từng nhịp tim đập, em lại đặt tay mình lên chính ngực trái của em. Khác biệt rõ rệt quá, không lẽ em sắp rời đi rồi sao. Không, em chưa muốn đâu nhưng nó là số phận em sao tránh nổi.
Chigiri ngẩng đầu lên, em nhìn kĩ gương mặt điển trai nay trông có vẻ gầy đi vì chăm sóc em thì phải. Hyoma đang đeo máy thở nhưng em vẫn tháo ra một chút để hôn lấy môi của Michael, chắc đây là nụ hôn cuối cùng em dành cho hắn rồi. A, em chưa muốn rời xa anh đâu, em sẽ nhớ anh lắm. Anh phải mạnh mẽ đó. Hyoma không đeo máy nữa, em nghĩ chắc đến lúc phải nói lời từ biệt rồi, cái cơ thể này không thể chịu thêm cơn đau nào nữa. Em mím chặt môi, cố gắng thở đều. Chigiri nắm lấy tay của Kaiser, áp nó lên ngực trái của em, Hyoma muốn hắn cảm nhận được những nhịp đập yếu ớt cuối cùng. Ánh mắt màu đỏ ruby ngắm kỹ gương mặt kia một hồi. Nụ cười mỉm dần lộ ra dù hai mắt đã đẫm lệ.
"Michael...em buồn ngủ rồi, em ngủ một lát nhé?"
"Hyoma...em ngủ ngon.."
Hai mắt của em dần khép lại, bàn tay buông thả xuống tấm ga giường. Em ra đi trong vòng tay của người em yêu nhất, Chigiri mãn nguyện rồi nhưng nếu ai hỏi còn tiếc nuối điều gì không thì chắc chắn là có: Em không thể cùng Kaiser sống đến đầu bạc răng long rồi. Michael có thể cảm nhận được trái tim em ngừng đập. Hyoma đã rời đi thật rồi. Em rời đi đi khi chỉ còn một ngày nữa bước sang tuổi hai ba, hai ngày nữa là giáng sinh.Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng Kaiser bây giờ đau lắm, như có ai đó đang bóp chặt trái tim của hắn vậy.
"Anh yêu em, yêu em rất nhiều, nhiều hơn cả những gì em thấy, Hyoma của anh không còn đau đớn nữa đúng chứ. Ông trời đến đón vợ của anh đi mất rồi."
Hắn đã giữ đúng lời hứa với em, không phải để em nghe tiếng khóc mà là tiếng hắn yêu em đến nhường nào. Giọng Michael run lên, ôm chặt lấy cơ thể còn vương lại chút hơi ấm sót lại của em. Nỗi đau này không có từ ngữ nào diễn tả được, chỉ có người trong cuộc mới hiểu nó tệ đến như thế nào.
Sáng sớm hôm sau, tại một nhà tang lễ ở Tokyo. Rất nhiều tiếng khóc vang lên không ngừng. Mẹ em- Bà đã khóc đến ngất đi, bố em dấu những giọt nước mắt không để ai thấy. Chị Chigiri trách móc thằng em mình tại sao lại để kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thế này. Kaiser ngồi bên cạnh gần đi. Hắn bây giờ không khác gì một cái xác, gương đầy ủy khuất. Michael khi thấy bố mẹ thắl hương cho Chigiri xong, hắn vội tiến đến, quỳ xuống trước mặt bố mẹ vợ và chị gái.
"Bố, mẹ, chị...con xin lỗi, thành thật xin lỗi vì không thể bảo vệ được em ấy, con xin lỗi."
Hai ông bà chỉ lắc đầu rồi ông Chigiri dìu bà ra khỏi phòng viếng, chị của em kéo Kaiser đứng dậy rồi bảo hắn không phải xin lỗi vì không phải lỗi của hắn. Cặp vợ chồng già vừa ra khỏi cửa đã bắt gặp ông bà thông gia, mặc dù bất đồng ngôn ngữ nhưng cả hai bên cũng hiểu được mà ôm chặt lấy nhau như một lời động viên, nỗi đau này sẽ khó vượt qua lắm nhưng mọi người sẽ phải tập làm quen với nó.
"mạnh mẽ lên nhé Michael của mẹ, mẹ biết con đang đau khổ nhưng mẹ tin Hyoma vẫn luôn dõi theo con."
"Dạ vâng, con biết rồi ạ."
(Chữ in nghiêng là Tiếng Đức)
Các thành viên trong đội Basard Munchen cũng đến chia buồn với gia đình. Ness và Noa đã động viên khích lệ Kaiser có thể vượt qua khoảng thời gian này nhưng hắn cũng chỉ ậm ừ cho nhanh.
Lúc mở quan tài để nhìn người mất lần cuối. Kaiser dường như đứng không vững. Bàn tay run rẩy chạm vào gương mặt mái tóc của em, lạnh lẽo y như một tảng băng. Đưa quan tài của em xuống dưới lòng đất lạnh, Michael đã đặt một bó hoa oải hương tím xuống, chôn nó cùng với em. Ánh mắt vẫn không thay đổi, cứ giữ nguyên vẻ lạnh lùng trước đây, không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Trở về nhà, Kaiser đảo mắt một vòng, đâu đâu cũng là hình bóng của em. Hắn thở dài bỗng phía dưới có một cục đen mềm mềm không ngừng cọ vào chân hắn. Miwa dường như cũng hiểu được chuyện gì đang sảy ra, nó muốn an ủi hắn. Kaiser bế mèo nhỏ lên, vuốt ve nó như cách mà Hyoma đã từng vuốt ve. Michael mở tủ lạnh ra, bên trong là những hộp đồ ăn đã được em nấu sẵn ghi note đầy đủ. Cắm một nồi cơm, bỏ đồ ăn ra hâm nóng lại.
Michael nếm thử. Đúng rồi, mùi vị đồ Hyoma nấu đây rồi, ngon quá. Em ấy đúng thật là, chỉ nghĩ cho người khác chứ có nghĩ đến bản thân mình bao giờ. Ăn xong, Michael đi vào phòng soạn lại đồ của Hyoma để cất đi. Toàn mùi của em ấy làm Kaiser nhớ đến phát chết, ôm chặt lấy cái áo em hay mặc, cuối cùng không kìm được mà bật khóc. Hoàng đế rồi cũng phải rơi nước mắt thôi. Hắn vẫn chưa thể chấp nhận được sự ra đi của Chigiri. Hai hàng nước mắt không ngừng chảy dài trên gương mặt.
"Hyoma....anh nhớ em, sao lại để anh lại cơ chứ, em không yêu anh.."
"Em mới đi chưa được bao lâu mà đã khóc rồi sao?"
"H-hả..? Hyoma? Phải em đó không?"
Dụi nhẹ mắt, đúng rồi. Là Hyoma, em ấy mặc trên người một bộ váy dài qua mắt cá chân, trông em bây giờ không khác gì thiên sứ đẹp đẽ lung linh biết bao. Kaiser không tin vào mắt mình, hắn vội chạy đến ôm chầm lấy em, Chigiri cười mỉm vuốt nhẹ lưng hắn vỗ về.
"Michael của em phải mạnh mẽ chứ? Nín đi...em vẫn luôn theo dõi anh ở phía xa nên Michael phải sống thật tốt đó biết chưa?"
Chigiri áp tay lên má Kaiser gạt đi nước mắt còn sót lại, em nở một nụ cười thật xinh rồi đưa cho Kaiser một cái máy ghi âm.
"Meowww?"
Bé mèo con dụi dụi vào người Kaiser, hắn tỉnh dậy thì trời đã tối, giấc mơ ban nãy chân thật quá. Lúc hắn định gấp đồ cho Hyoma thì lại thấy trong tay mình là một cái máy ghi âm. Xem ra là thật rồi. Hắn bỏ hết việc đang làm dở, nghe đi nghe lại đoạn ghi âm mà Chigiri để lại, không kìm được nước mắt mà bật khóc lần nữa. Giọng nói của em ấy lúc nào cũng vậy, ngọt ngào và ấm áp có lẽ cả đời Michael sẽ không bao giờ quên được em ấy. Bây giờ trên ngón áp út của hắn có tới hai chiếc nhẫn, một cái thuộc về Michael, cái còn lại thuộc về người vợ đã mất.
14-2-2023
-22:35-
-Lugus-
Chap cuối của part 1 đây rồi, cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình nhé. Cái này sẽ có một phiên ngoại ngắn để mở đầu cho part 2 nha mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip