Chap 7: Shinomiya Kikoru

10 ngày sau.

Kỳ thi xét tuyển lực lượng phòng vệ - vòng 2 - Tây Tokyo.

"Uầy, vậy đây là trụ sở của lực lượng phòng vệ chi nhánh Tachikawa sao!?"

Natsu với Reno cùng nhau trố mắt kinh ngạc.

"Em từng tham quan chi nhánh Kumagawa với trường cấp 3, nhưng cái này thì to hơn nhiều...!" Ichikawa đổ mồ hôi hột nói.

"Bởi vì đây cũng chính là đồn trú của quân cảnh mà. Khi tình trạng báo động diễn ra, họ sẽ hợp tác với nhau và chia quân đi khắp vùng Tây Tokyo để bảo đảm trật tự và an toàn."

Kafka cập nhật thông tin cho Natsu và Ichikawa.

"Vậy tức là..." Reno nhìn những người đeo vũ trang gần đó.

"... Nơi này được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt." Natsu bổ sung vế sau thay Kafka.

"Anh hớ hênh 1 lần là ăn kẹo đồng đấy nhá!" Ichikawa trừng mắt nhìn Kafka.

Ý cậu ta đang ám chỉ ở đây là đừng có mà biến hình tào lao!

"Khụ, lo lắng cũng chẳng làm được gì, vào thôi nào!" Kafka đổ mồ hôi đánh trống lảng.

"Này ông già!"

"Hả? Natsu gọi gì hả?" Kafka theo phản ứng liền quay đầu qua nhìn Natsu.

Dù sao cách gọi "ông chú", "ông già", "lão già" các thứ thì chỉ có mỗi Natsu nó gọi chứ ai.

Nhưng sao cảm thấy giọng này giống con gái hơn ấy nhỉ...?

"Đâu có, tôi gọi ông chú làm gì?" Natsu lắc đầu tỏ ý không phải mình.

"Ủa thế ai gọi—?"

"Senpai, phía sau—"

"Ê, tôi gọi ông đấy ông già."

Cùng lúc đó, cả ba người cùng quay người nhìn về sau. Đó là một cô gái tóc vàng buộc hai bên, đôi mắt màu xanh lục.

"Ngó nghiêng cái gì thế hả? Thấy người ta đang đứng chờ không?" Cô gái trẻ chống hông, dùng ánh mắt cá chết nhìn Kafka.

"Cô ta cũng là thí sinh sao?" Reno lẩm bẩm.

"Tôi? Ông già á?? Hảaa??" Kafka tự chỉ vào mình, sau đó trợn tròn mắt.

"Đây không phải "ông già" nhé!! Tôi mới 32 tuổi thôi!!!"

Một mình Natsu thì thôi đi, sao tòi đâu thêm nhỏ này vậy???

"Vậy là già rồi."

"Cô bạn này nói chuẩn rồi đó ông chú à. Hãy nhận thức rằng mình đã có tuổi rồi nhé." Natsu cười tít mắt vỗ vai Kafka.

"Ừm thì.. dù em gọi senpai là anh, nhưng quả thật anh có hơi già một chút—" Ichikawa dùng ánh mắt cá chết bất đắc dĩ nhìn Kafka.

"Thật sao!? Đùa nhau àaa!?" Kafka tổn thương, Kafka gục ngã.

"Cái đống sắt vụn kia là của ông đúng không? Nó chắn mất chỗ để xe của tôi rồi, bỏ nó ra khỏi chỗ khác đi."

Shinomiya Kikoru chỉ tay vào chiếc xe của công ty dọn xác ở phía sau Kafka.

"Làm như thiếu chỗ để xe lắm ấy!?!" Kafka gào lên.

"Ông chú nói sai rồi, phải là hỏi thử cô bạn này đã mua độc quyền chỗ đó rồi à mới phải." Natsu nở nụ cười công nghiệp, góp ý.

"Không có, nhưng tôi muốn đậu ở đấy. Bởi vì con số may mắn hôm nay của tôi là 5." Shinomiya trả lời.

Lại nhìn xuống chỗ đậu xe của công ty, quả thật là con số 55. Là nhân 2 may mắn à?

"Hả?! Con số may mắn?! Nhãi con tưởng mình là công chúa, tiểu thư hay động vật quý hiếm à??" Kafka sôi máu nói.

"Hừm~" Natsu ngâm nga như đang nghĩ gì đó.

Khi cô nhóc đó cởi bỏ lớp áo bên ngoài, để lộ bộ đồng phục của vệ binh. Tay cô đặt lên mui xe, ngay khi Shinomiya định nâng chiếc xe lên, một bàn tay đã nắm chặt lấy cổ tay cô, đè mạnh, không cho phép nó di chuyển.

Shinomiya Kikoru giật bắn mình nhìn qua.

"Chẳng lẽ cô bạn đây yếu đến mức phải trông cậy vào con số may mắn của hôm nay cơ à?"

Natsu híp mắt cười.

Anh ta—?! Chẳng lẽ anh ta cũng có đồng phục?

Không—!!

Rõ ràng trang phục của anh ta cực kì đơn giản, chẳng có một cái gì ngoài một kiểu áo cổ lọ có dây kéo màu đen sát nách, và một chiếc áo khoác màu đỏ dài, có lông trên cổ.

Vậy thứ sức mạnh này là thế nào!?

Shinomiya nhìn lên, anh ta có mái tóc màu đỏ rực, hai mái một bên ngắn một bên dài nhìn như chó gặm, đôi đồng tử cũng cùng màu, nhưng trông nó lạnh lẽo hệt như màu máu vậy.

"Chà, quả thật, để mà nói thì, may mắn cũng là một phần của thực lực đấy, nhưng nó không phải chỉ là xem rồi tin tưởng vào mấy con số đơn thuần đâu."

Natsu cười cực kì ngứa đòn, để lộ hàm răng với hai chiếc răng nanh sắc nhọn.

"Điều đó chứng tỏ, hoá ra cô bạn đây sợ trượt đấy à?"

Ảdu...!!!!!!!

Cả Ichikawa lẫn Kafka đều phải há hốc mồm kinh ngạc.

Đó giờ toàn thấy Natsu dùng hành động, hiếm khi thấy cậu ta khích tướng bằng lời nói lắm nhaaaa!!

Mà Shinomiya Kikoru sau khi nghe xong, cực kì tức giận, cô thô bạo rút tay về, nói:

"Ai mà sợ trượt cơ chứ?! Chết tiệt."

"Không cần nữa!! Tôi đã nhớ mặt mấy người rồi."

"Ơ thế thì lại đội ơn cô bạn đây nhiều rồi. Chúng tôi có phước quá mới được cô bạn đây nhớ mặt ấy nhé!"

Natsu cười tít mắt trong khi Ichikawa và Kafka đang lắc đầu nguây nguẩy đầy sợ hãi.

Shit!!!!

Một dấu chữ thập đầu thẳng vào đầu Shinomiya Kikoru.

Sao càng nghe càng sôi máu vậy nhỉ???

"Hah, tôi đổi ý rồi." Shinomiya tức tới bật cười, cuối cùng cô nhóc vẫn túm lấy chiếc xe, nâng nó lên rồi ném sang một bên.

"Ôi chao." Natsu che miệng vờ kinh ngạc.

"Trời ới!!!! Xe của công tyyyyyy!!!!!" Kafka ôm đầu hét lên đầy đau khổ.

"Ồ!?" Ichikawa có hơi bất ngờ một chút rồi thôi.

Shinomiya hứng thú quan sát biểu cảm của cả ba, nhưng ngoại trừ ông chú thì hai tên còn lại trông cực kì khó thấm.

Và ngay khi cô ấy định quay đầu rời đi, một tiếng "rầm" đột ngột vang lên.

Hibino Kafka đã len lén chuyển hoá cánh tay thành quái vật, sau đó nâng chiếc xe lên, đặt nó lại như cũ.

"Thí sinh số 2023 - Hibino Kafka. Nhớ cho kỹ đó, cô nhóc!" Kafka làm mặt đe doạ, nói.

Mà vừa lúc đó, quản gia của Shinomiya cũng nhanh chóng lái xe đậu vào bãi số 55.

"Gì nhanh vậy!!!!???" Kafka há hốc mồm.

"HAHAHAHAHAHAHHA!!!!!!" Natsu cười lớn trong khi bắn một dấu like cho ông chú.

"Hah." Shinomiya lần này lại thêm kinh ngạc.

Có lẽ kì thi đợt này sẽ thú vị lắm đây. Cô ấy như có như không liếc qua nhìn Natsu lẫn Kafka.

"A, tôi nhớ ra rồi—!"

Ichikawa kêu lên, cùng lúc đó, như bắt được tín hiệu, Shinomiya quay đầu cực kì nhanh, hất góc kiêu ngạo giới thiệu:

"Số báo danh 2016 - Shinomiya Kik-"

"— Em quên mang theo cục sạc dự phòng!! Điện thoại sắp hết pin mất tiêu rồi."

Ichikawa ảo não nói tiếp.

Shinomiya: ".............."

Kafka: ".............."

Canh giờ có chuẩn không vậy thằng nhóc này??

"Phụt— Hahahahahahahahah!!!!!!!"

Natsu là người đầu tiên phá vỡ thế im lặng, cậu ôm bụng lăn lộn dưới đất cười hố hố.

"Chết tiệt!!!!"

Shinomiya tức tới bốc khói, quyết định rời đi luôn.

"C-Cậu thật luôn ấy hả?" Kafka câm nín nhìn Ichikawa.

Không nghĩ đến thằng bé tỉnh táo duy nhất của trio lại bắt đầu bị tha hoá rồi!!

Chắc chắn là do Natsu nó lây nhiễm chứ không ai hết!!

"Tất nhiên là không rồi." Ichikawa dùng ánh mắt cá chết nhìn Kafka.

"Ểh!!?"

"Cô ta là Shinomiya Kikoru, là một đối thủ đáng gờm đấy." Ichikawa nói, trong khi cậu ấy liếc qua nhìn cả những người vừa mới tới.

Iharu Furuhashi lái một chiếc mô tô phân khối lớn, còn Aoi Kaguragi thì chạy bộ đến.

"Mà senpai, anh lại dám biến hình đó hửm?" Ichikawa đen mặt, nở nụ cười đáng sợ nhìn Kafka.

"Ấy- haha-- anh chuyển đổi mấy chỗ không ai thấy mà.. không sao đâu..." Kafka sợ hãi nói.

"Có chó nó tin!!!!!!"

"Hahahahahhaah!!!"

"Anh mà dùng nó lần nữa thì em sẽ khai báo anh với cảnh sát đấy!" Ichikawa đe doạ, trong khi Natsu vẫn cười điên khùng.

"Còn cậu nữa!!!! Bớt cười lại hộ!!!!!!"

"Khụ..."

Xét tuyển vòng 2 vào lực lượng phòng vệ tại Tokyo sắp sửa bắt đầu.

Không ai ngờ được rằng năm nay lại chính là kì thi khó nhất mọi năm.

.

.

.

.

.

/////•~•/////

End chap 7.

Đi học lại rồiiiiiii (⁠´⁠;⁠ω⁠;⁠`⁠)

CẦU CMTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip