21


Ailse ngồi đó nhìn Reo với Ness nói chuyện được một hồi thì cũng chán muốn xen vô giữa hai người để bắt chuyện nhưng lại nhận được cuộc điên thoại của Noa. Anh cầm máy rồi chạy ra ngoài để nói chuyện

"Alo ạ"

"Cháu mau về nước đi, ta không muốn bố mẹ cháu phải lo lắng đâu"

"Mai có được không? Cháu mới về sáng nay thôi mà"

"Ta thực sự đang rất mệt! Ness thì bị thương, cả đội thì sắp thi đấu, bây giờ cháu còn muốn ta phải bận tâm sao"

"..cháu..cháu có thể thi đấu thay Ness được chứ?"

"Hả!? Không không được nếu như mọi người biết thì cháu sẽ bị cộng đồng mạng đăng tin chửi đó" Noa thở dài giọng đầy mệt mỏi trả lời lại

"Cháu sẽ xin phép Ego! Chẳng phải trong đội chả còn ai thay thế được vị trí Ness ngoài cháu sao,dù gì cháu cũng từng lọt vào mắt của Ego ở kì tuyển chọn sao.Cháu tự tin mình có thể giúp ích cho đội mà"

*Tút tút* đầu dây bên kia đã tắt máy, Ailse buồn khá nhiều vì đá bóng cũng là đam mê của cậu. Đáng ra ngày hôm đó cậu có thể vào một cách nhẹ nhàng nhưng bố mẹ của cậu và Noa lại có xích mích với nhau, bố mẹ cậu cho rằng Noa đã làm hư con trai của mình khiến nó cãi lời muốn bỏ học để theo bóng đá. Bố mẹ cậu luôn ép cậu phải theo học nghành y giống như họ để trở thành một vị bác sĩ cứu người nhưng cậu lại chẳng có thiên phú gì về nó đến cả con dao phẫu thuật cầm mà còn run run nữa đỉnh điểm là một lần cậu đá bóng ở câu lạc bộ thì bị xô đẩy khiến tay bị đập vào khung thành bố mẹ cậu khi biết thì rất sốc muốn kiện cậu bạn kia đến mức cậu bạn đó phải bỏ học

Anh Noa bị kéo theo không ít phiền phức từ Ailse lên cậu cảm thấy rất áy náy có lỗi, hôm nay khi cậu thấy Ness nằm hôn mê và đội thiếu vị trí tiền vệ trung tâm thì cậu đã có thêm một tia hy vọng bé nhỏ rằng mình có thể giúp đỡ anh Noa. Dù chỉ một lần thôi mặc kệ sau này như nào cậu muốn được toả sáng trên sân như ước mơ của mình.

Reo và Nagi cũng đã quay trở về phòng của mình, chỉ còn mỗi Ness và Ailse. Anh ân cần giúp đỡ cậu từ việc rót nước đến đút bánh, cậu đói thì anh liền chạy đi kiếm đồ ăn. Cậu vẫn nằm im trên giường chẳng nói gì cả bầu không khí cứ trầm mặc như thế không ai dám ngỏ lời ra cả cho đến khi Ailse cầm đồ của mình chuẩn bị về

"Cảm ơn vì giúp tôi"

"Hửm? À không có gì đâu, vậy nếu bao giờ rảnh tớ sẽ đến thăm cậu"
Anh mừng rỡ vì đây là lần đầu cậu nói cảm ơn.Bề ngoài tỏ ra lịch sự chứ trên trong thì phát điên lên rồi

"Ừm không cần vất vả vậy đâu"

Anh chào tạm biệt cậu rồi chạy về, còn mỗi mình cậu ở trong phòng. Cậu nhìn sang cái nạng gỗ bên cạnh giường và chiếc xe lăn, có lẽ cậu không lên ngang bướng nữa nhỉ cậu dù gì thì cũng phải chấp nhận sự thật thôi. Cậu cầm lấy chiếc nạng gỗ bắt đầu từ từ đứng dậy, đây là lần đầu cậu đứng từ vụ tai nạn lên có chút khó khăn lực ở tay cậu lại rất yếu không nâng nổi người dậy.Loay hoay mãi mới đứng lên được, lúc đầu cậu còn tưởng mình không đứng nổi trong lòng trở lên nặng trĩu đi nhưng lúc đứng lên thì nó lại là cảm giác hân hoan vô cùng.

Cứ như thế cậu có thể tập đi lại bằng cái nạng đó, vài phút đầu có hơi khó khăn còn bị chật vật nhiều nhưng lúc sau nó lại dễ dàng hơn.Nhận ra cứ đi loanh quanh căn phòng này dần trở lên chán và cũng không được rộng như bên ngoài lên cậu quyết định mở cửa để ra bên ngoài đi xung quanh xem mọi người. Cậu mở cánh cửa gỗ ra tay nắm chặt cái nạng bắt đầu di chuyển ra bên ngoài, đi trên hành lang cũ. Cậu đi mãi đi mãi chẳng biết mình đang đi đâu cả, đến lúc quay ra thì thấy mình đang đứng ở chỗ nào đó có vẻ như chỗ để xem mọi người tập luyện. Nó như một cái cầu bao bọc bởi kính thủy tinh có thể nhìn được mọi thứ xung quanh

Nhìn xuống dưới cậu thấy những người đồng đội của mình đang tập đá bóng. Ai cũng đổ mồ hôi, áo ướt hết nhìn có vẻ như họ rất kiên trì để thắng trận lần này. Sự chú ý của cậu một lần nữa đổ dồn vào Isagi cậu ta đang nói gì đó với Kunigami cậu tưởng từ lần ở phòng thay đồ cũng trước là họ có khi còn chẳng thèm nhìn mặt nhau luôn đó.

"Ghen tị nhỉ..mình chẳng giúp được gì rồi"

"Sao phải ghen tị cơ chứ? Chẳng phải cậu được Noa quan tâm hơn những người khác hay sao, người bị ghen tị đáng ra phải là cậu mới đúng đó" Giọng nói lạnh nhạt của Ego phát ra đằng sau cậu

Cậu giật mình quay lại đằng sau thì thấy Ego đã đứng đó từ bao giờ, Ego từ từ lấy tay đẩy kính mình lên. Điểm đặc biệt cậu chú ý là vết thương trên đầu Ego sưng thành một cục, nhìn hơi mắc cười xíu nhưng trông ảnh vẫn rất nghiêm túc nhìn lấy cậu

"Haha, Anh nghĩ sao khi mình không thể đá bóng trong vài tháng? Nhìn thấy họ như vậy chẳng lẽ không ghen tị sao"

"Nào cậu nhóc, đến bây giờ cậu vẫn chưa hiểu ra vấn đề à? Cậu chẳng phải đã hơn họ rồi sao, nhận nuôi bởi Noa được anh ta dẫn dắt từ bé. Lại còn được anh ta tin tưởng như vậy?"

"Không nếu anh nghĩ vậy thì sai rồi, em chỉ đang nợ anh ấy thôi. Anh ấy đã bảo như thế và em sẽ phải trả"

"Nhìn cậu tôi thấy cũng đâu đến nỗi? Vậy mà lại ngốc hơn cả một đứa trẻ con nữa. Anh ta thì cần gì tiền chứ?"

"...ý anh là sao? Vậy tức là anh ấy nói dối em ư"

"Anh ấy nói cậu trả chứ đâu phải nói trả tiền hay gì đâu" Ego nhận thấy mình đã đứng nói chuyện quá lâu quên mất còn phải về phòng để thông báo

Ego quay lưng bỏ đi còn cậu vẫn đứng đờ ra đó chưa hiểu Ego là đang muốn truyền đạt gì cho mình nữa, cậu vẫn còn đang tuổi mới lớn lên nổi loạn chẳng bao giờ nghĩ nhiều hay đặt nặng vấn đề lên một thứ gì đó mà suy nghĩ, trong vòng lặp của cậu chỉ có đá bóng và đá bóng chẳng hề quan tâm thứ gì ngoài Đá bóng và Kaiser....
Nghĩ đến đó cậu lại cảm giác chán ghét hắn đến tận cùng, lời nói mà hắn thốt ra hôm đó cậu nghi nhớ không sót một chữ nào

Cảm giác bị phản bội bởi người mà mình đã chăm sóc, bị bỏ mặc vì tài năng chưa đủ.Từ cái gọi là tự tin giờ cậu đã trở lên tự ti khi những lời nói đó cứ chèn ép vào đầu của cậu,nếu Như lúc đó hắn có thể nói ra muốn lợi dụng tài năng của cậu thì chắc chắn rằng cậu sẽ đồng ý vì hắn là người cậu trân quý nhất. Nhưng thay vào đó là lời nói như đâm vài nhát dao vào trái tim cậu, cậu thề rằng mình trong tình cảnh đó cứ như bị trêu đùa í

Cứ đấm rồi lại xoa dịu trái tim của cậu như vậy, giờ thì cuối cùng cậu cũng tan nát thật rồi.Có lẽ đá bóng không phải là con đường cậu chọn nữa rồi

Cậu muốn sống như cái lúc ở khu ổ chuột hơn, muốn Kaiser quan tâm mình như lúc đó. Muốn hắn bảo vệ mình, muốn được chăm sóc bởi hắn hơn là chết trong sự ganh đua ở đây vốn dĩ ở đây là nơi rèn dũa cái tôi trong mình, cậu có thể cảm nhận được mình có thể bị chèn ép trong cái bầu không khí chỉ toàn là sự ganh đua nhau ai cũng muốn mình giỏi hơn những đối thủ khác, ai cũng muốn trở thành tiền đạo số 1 thế giới...còn cậu thì chẳng bận tâm đến cái mức còn rảnh rỗi tìm người khác để nhờ họ làm hộ mình socola để tặng cho Kaiser dịp Valentine nữa. Vậy mà cái lúc đó hắn lại thờ ơ với cậu đến vậy, còn để cậu ở bên ngoài mấy ngày lận đến mức cậu bị sốt liên miên vì nhiệt độ bên ngoài lạnh hơn trong phòng rất nhiều

Nghĩ đến công sức mình bỏ ra bấy lâu nay càng khiến cậu ghét cay ghét đắng hắn hơn. Đến cả thăm cậu hắn còn chẳng đến nữa, vậy mà cậu lại trao hết tình cảm này cho hắn.



.
+Dạo này học nhiều lú não luôn rồi chẳng biết trời với mây như nào luôn^^ tóm lại là t vẫn chưa thấy cái cốt truyện nó hay thêm đc tí nào cả lên mấy c ráng đọc tạm đi rồi khi nào t dồn hết công lực đi học lỏ 7749 để viết 1chap thiệc là ờ mây zing.

+Ê tính ra dạo này chăm ghê á=)) hôm qua tới giờ hoàn thành 1fic con với 1chap luôn. T tính giờ viết tiếp 1fic con nữa trong đêm nay luôn👽

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip