Chương 14: Hận thù.

Trong một căn phòng.

Xung quanh bốn bức tường được bao phủ bởi lớp kim loại dày đặc tỏa ra khí tức lạnh lẽo. 

Có hai thân ảnh người được coi là quan trọng với một tổ chức vô cùng khủng bố nào đó.

Shiho là một trong số. 

Cô đang ngồi dựa lưng vào góc tường xa cửa ra vào nhất, co hai chân lại gần cơ thể, hai tay bắt chéo vịn vào đầu gối đang tựa vào ngực, lấy cho mình một chút ấm áp.

Nhìn xuống chàng trai vẫn còn bất tỉnh bên cạnh.

Shiho thở ra một hơi.

Đôi mi thanh tú nhẹ nhàng khép lại, đầu óc cô bận rộn suy nghĩ lại những gì đã xảy ra.

Có vẻ từ đầu tổ chức này nhắm đến Kaito..

Mình không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc thỏa hiệp. Với cách hành động cẩn thận của bọn chúng trong tối hôm qua, khả năng cao là chúng cũng có khả năng hãm hại người thân của cô. Kể cả khi Shinichi có ngăn cản được thì cũng không phải giải pháp triệt để. Sớm muộn gì bọn chúng cũng trở lại và hành động tinh vi hơn thôi. 

Cậu ấy không thể bảo vệ tất cả!

Từ lúc tổ chức áo đen bị đánh bại, cô đã có những khoảng thời gian hạnh phúc hiếm hoi, không cần tìm cách sống lẩn tránh trong lo sợ. 

Dần dần bộ dáng lạnh lùng và bất cần cũng gần như trút bỏ hết, cô cười nhiều hơn, hòa đồng hơn, cô muốn sống thật với cảm xúc của mình nhiều hơn. 

Vui hay buồn, thích hay ghét, yêu hay..

Bịch!


Tiếng động bất ngờ khiến cô cắt đứt dòng suy nghĩ đang dang dở. 

Mở mắt ra, cô thấy không biết từ khi nào Kaito đã tỉnh lại. Cậu ta đang chật vật chống tay trên sàn để ngồi dậy. 

Cậu ta không ồn ào hay làm loạn gì hết, chỉ lẳng lặng ngồi im một chỗ, một bên đầu gối co lại ngang vai, đầu tựa hẳn vào tường.

Chỉ là khoảng cách có chút xa cách hơn với cô.


Từ lúc di chuyển từ địa điểm ban đầu cho đến đây. Cô hoàn toàn tỉnh táo. Bọn chúng cũng khá cẩn thận khi bịt mắt và bịt tai cô lại. Không cho cô nhìn hay nghe ngóng bất cứ thứ gì.

Nhưng mũi cô, bọn chúng lại bỏ qua, nên cô biết tuyến đường bọn chúng đưa cô và anh ra tới đây là phải qua cảng. Mùi mằn mặn của muối, cơn gió từng đợt thoảng mát hương cát biển vẫn còn khá rõ nét trong kí ức của cô. 

Chắc hẳn bọn chúng đã đưa cô lên một con tàu đặc chế của bọn chúng.

Và từ lúc đó đến giờ, chưa phải di chuyển đi bất kì phương tiện hay khu vực nào khác nên khả năng cao cô vẫn đang ở trên biển và có thể vẫn sẽ ở đây cho đến khi được giải cứu hoặc cô đã hết giá trị lợi dụng của bọn chúng, bị xử lý..

Căn phòng hiện tại này không phải là trống trải, bởi vì nó rộng nên một số vật linh tinh không thể lấp kín nó. Vẫn còn những đồ vật cơ bản mà con người cần như giường, tủ đầu giường, một cái bàn, một cái ghế, tủ quần áo. Và đặc biệt căn phòng không có điểm mù.

Riêng tư hơn thì có một góc nhỏ cho nhà tắm kiêm luôn nhà vệ sinh, bên ngoài có rèm lụa để che.. Mặc dù không được riêng tư lắm nhưng may ra còn đỡ hơn không có gì để che chắn. 

Chắc bọn chúng khó chịu khi một trong hai người cứng đầu không hợp tác cố tình trốn trong nhà tắm nên mới làm ra cái ngăn cách mền mỏng như vậy, có mục đích khác hay không thì tạm thời cô cũng chưa nghĩ ra..

Trước đó khi được tháo bịt mắt và tai, bọn chúng nói rằng cần gì có thể yêu cầu, trong khả năng bọn chúng sẽ đáp ứng.

Cô đã có thời gian xem xét hết căn phòng này. 

Ngoài cái tủ quần áo có hai bộ quần áo ra thì không có gì khác. 

Trong nhà tắm cũng khá rộng rãi, có bồn tắm và vòi hoa sen, bồn rửa mặt, gương, khăn tắm, bàn chải vào kem. Bồn cầu ở góc bên phải.

Có 6 cái lỗ thoáng khí xếp thành vòng tròn xát nhau nhưng rất nhỏ, chỉ khoảng một nắm tay, không đủ cho một người trưởng thành và tường làm bằng kim loại nên việc đục đẽo là điều không thể.

Cô phải trèo lên thành bồn cầu để nghe ngóng và đúng như cô nghĩ bên ngoài không gì khác ngoài biển khơi mênh mông không thấy đất liền. 

Phòng của hai người Kaito và cô là tách biệt, không thiếu người trông chừng bên ngoài. 

Kết cấu nuôi nhốt này không khỏi làm người ta cảm thấy ngột ngạt.


Cốc cốc..

Tiếng gõ cửa phá tan không khí im lặng trong phòng.

Sau đó, là tiếngTing khi mật khẩu nhiều lớp của cánh cửa sắt dày nặng mở ra.

Hai người với những bộ quần áo chuyên nghiệp trang bị đầy đủ vũ khí bước vào và mang đến hai khay thức ăn còn nóng hổi.

"Hai người cứ từ từ thưởng thức, lát sẽ có người đến mang đồ thừa đi."

"Rốt cuộc các người muốn làm gì?" Kaito trầm giọng hỏi.

"Xin lỗi! Đây không phải việc của chúng tôi để có thể biết, mấy người cũng nên hợp tác."

"Phản bội tổ chức sẽ không có cái kết tốt đẹp." Một người khác khinh khỉnh nói. 

Lại là câu nói này. Câu nói này Shiho đã nghe không biết bao nhiêu lần.

 Hắn nhìn hai người Kaito và Shiho như bọn trẻ mới lớn không hiểu chuyện, nhất quyết vùng vẫy..

Nhưng hắn ở trong tổ chức cũng được một thời gian nên hiểu được sự tàn ác ở đây. 

Một là phục tùng, hai là chết.

Nói xong, hai người cũng rời đi. 

Shiho cũng không có chống cự. Cô đã xác định số phận của mình rồi. Hiểu được hoàn cảnh cũng như sự tồn tại của mình.

Hiểu chuyện đến đau lòng!

Chỉ tiếc một điều không kịp tạm biệt bác tiến sĩ một cách đàng hoàng.

Có lẽ cái chết cũng là một loại giải thoát...

Xúc từng miếng thức ăn vào miệng, cô nhai chậm rãi. Khoang miệng cô đắng ngắt, không cảm nhận được hương vị gì.

Đương nhiên thức ăn sẽ không có độc, vì cô còn có giá trị. 

Và cô cũng không muốn chết một cách vô ích. 

Ít nhất là hi sinh cho một cái gì đó hoặc bảo vệ ai đó..

Nghĩ rồi cô quay lại nhìn Kaito, ít nhất là đảm bảo cho cậu ta được an toàn rời khỏi đây cô mới bớt ân hận.

"Cậu không định ăn?" Shiho nói.


"Không." Anh lạnh lùng đáp lại.

Anh đứng dậy, đi thẳng vào nhà tắm cho đến khi khuất tầm nhìn của cô.

Nhìn sắc mặt của mình trong gương, trông tiều tụy hẳn sau một đêm, tóc tai rối bời nhưng nhìn theo cách nào đó vẫn rất thu hút. Quần áo dự tiệc vẫn còn đó hai người chưa hề thay. Vịn hay tay vào bồn rửa mặt để đứng vững. Anh không khỏi choáng váng với những chuyện đã xảy ra.

Anh đã xem xét kĩ càng mọi thứ từ lúc tỉnh lại qua tầm nhìn tinh vi của mình. 

Không có cách trốn thoát. Con gì cũng không thể lọt vào.

Tạt một gáo nước lên khuôn mặt điển trai. 

Trước mắt cần tìm cách thích nghi tình hình và làm quen với địa hình, cấu trúc khu vực hiện tại.

Quy mô cả một con tàu khổng lồ.

Mất khá nhiều thời gian, chưa kể phạm vi hành động của anh có thể ở hiện tại chỉ có mỗi căn phòng này. 

Chắc chắn là vẫn có thể ra ngoài, chẳng hạn như phòng thí nghiệm, phục vụ vào mục đích đặc biệt của bọn chúng nhưng bị giám sát rất chặt chẽ. Chỉ có thể đi đi về về một tuyến đường nhất định, không thể tùy ý khám phá. Với tay không như hiện tại là không thể đối phó với bọn chúng.

Thôi thì đi đến đâu rồi tính đến đó.

Kaito kéo rèm ra, bắt gặp Shiho đã ngủ thiếp đi trên giường. Cả đêm qua cô ấy đã không ngủ. Thần kinh luôn căng để cảm nhận nhất cử nhất động của bọn chúng."


"Shin..ichi. Xin lỗi nhưng... tôi cô đơn lắm..đ..au lắm! "  

Tiếng nức nở của Shiho trong giấc mơ. Từng câu từng chữ đều lọt thẳng vào tai anh.

Có vẻ cô ấy đang gặp ác mộng.

Lại là Shinichi. Cậu ta quan trọng với cô vậy sao? Chỉ cần vì cậu ta mà cô có thể ra tay với bạn của tôi-với người có ý định cứu giúp cô.

Dù trong lúc tâm trạng anh suy sụp nhất khi thấy Aoko nằm trong vũng máu ấy, nhưng anh vẫn có thể nghe được cuộc đối thoại giữa hai tên đó về lý do Aoko bị bắt.

Giá như anh đến nhanh hơn một chút thì bọn chúng có thể nể mặt anh mà thả Aoko đi..

Còn Shiho, cứ nghĩ đến việc cô vẫn còn hi sinh cho tên Shinichi đó. Lại làm anh tức giận đến phát điên lên.

Từ bao giờ anh trở nên ích kỉ như vậy chứ?

Là anh yêu cô đến hóa hận thù rồi sao?

Cứ nghĩ đến chuyện cô đã làm, anh không thể tha thứ cho cô, cũng như chính mình.

Có lẽ cách xa nhau một chút. Đẩy thứ tình cảm này ra xa một chút mới là lối thoát cho cả hai.

Anh nhìn quanh. 

Chết tiệt!!!

Cả căn phòng rộng lớn như này mà không có đến cái giường thứ hai sao? Bọn người này nghĩ gì vậy?

Hiện tại có lẽ là buổi chiều rồi.

Anh đi đến phía tủ quần áo lấy một trong hai bộ đồ hiếm hoi trong tủ, quyết định tắm một lát.

Róc rách..

Xả nước từ vòi hoa sen từ đầu đến chân. Thần kinh của anh mới được thả lỏng. 

Khi nước trong bồn đã đầy, Kaito bước vào dựa lưng vào thành bồn thư giãn. 

Ngay cả cái chăn cũng không có. Cái duy nhất có thể đắp là ga trải giường thì anh biết nằm ở đâu bây giờ. 

Nhìn vào tấm rèm tĩnh lặng. Anh nghĩ chẳng lẽ phải gỡ nó xuống.

Anh vội phủi đi cái suy nghĩ ngu ngốc của mình. Chắc có thể yêu cầu thêm từ bọn chúng.

 Được một lúc, bỗng ở bên ngoài anh nghe thấy tiếng cửa mở.

'Có người đến' là suy nghĩ đầu tiên của anh. 

Kaito đứng dậy, mặc vào quần áo thật nhanh, vừa nghe ngóng bên ngoài.

Tiếng bước chân thì chỉ có một người.

"Sao ngươi lại ở đây?" 

Đó là giọng của Shiho, cô ấy chắc cũng bị đánh thức.

"Ô! Lâu rồi không gặp. Thật vinh hạnh cho tôi khi cô bé vẫn nhớ tôi nha~"

"Chậc.. Câm miệng." 





*Ra chương mới giải tỏa buồn chán cho các bạn nghỉ lễ nha 🤣


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip