Chương 45 : Bố vợ đại nhân

Jung Soo Jung ngủ một mạch, tới khi mở mắt ra đã xe cộ nườm nượp, xem ra đã vào khu vực nội thành rồi.

Kim Jong In giúp cô vén vài cọng tóc loà xoà trước mặt.

- Sắp tới nơi rồi.

- Em ngủ lâu thế cơ à ?

- Không nhiều lắm, hơn một tiếng thôi.

Jung Soo Jung vô cùng áy náy vì đã chiếm dụng vai anh làm gối. Đặc biệt là lúc xuống xe thấy Kim Jong In không giơ nổi cánh tay lên để mở cửa, cô lại càng thấy có lỗi. Cô lí nhí xin lỗi.

Kim Jong In nhìn cô cười trìu mến,  chẳng do dự đưa tay lên xoa đầu cô. Jung Soo Jung cuống đến nỗi nhảy ra xa, cầm lấy kính râm đeo lên cho anh.

- Xin anh đấy, ở đây ai cũng nhận ra anh hết.

Kim Jong In cười.

- Đây là cửa sau, làm gì có người.

Nhưng Jung Soo Jung cảm thấy vẫn nên phòng ngừa trước thì hơn.

Jin Suk gật đầu với Kim Jong In.

- Anh, em thu xếp xong cả rồi.

Anh ta dẫn đường cho họ đi vào thang máy từ cửa sau.

- Đợi đã. Em còn chưa hỏi anh trai em xem phòng bệnh nào.

Cô vội tìm điện thoại nhưng lại nhớ ra để quên trên xe, cô vò đầu bứt tóc.

Kim Jong In và Jin Suk nhìn nhau cười.

Kim Jong In cầm tay cô.

- Jin Suk đã nghe ngóng được rồi.

Jung Soo Jung cúi đầu thở dài. Kim Jong In nắm chặt tay cô.

- Đừng căng thẳng, có anh ở đây.

Jung Soo Jung lúc này mới hiểu vì sao anh nhất quyết đưa cô đi, anh muốn làm dịu áp lực của cô. Nếu để cô đi một mình, nói không chừng cô không dám bước vào phòng bệnh.

Jin Suk dừng trước cửa một phòng bệnh, gõ cửa, bên trong có tiếng người đáp lại.

- Vào đi.

Jin Suk mở cửa cho Kim Jong In và Jung Soo Jung vào, còn mình đứng lại bên ngoài đợi.

Người đàn ông trung niên nằm trên giường rất gầy, nhưng thần sắc có vẻ khá tốt, vừa nhìn thấy Jung Soo Jung, ông ta liền gọi tên cô.

- Con là Soo Jung ?

- Bác... biết con ?

- Con giống hệt mẹ con hồi bà ấy còn trẻ.

Ông Kim cười nói.

Jung Soo Jung có chút thất vọng, cứ tưởng ông đã biết điều gì rồi. Cô nhìn ngó xung quanh, chỉ có một y tá ngồi bên cạnh giường, không thấy bóng dáng Kim Jun Myeon đâu, Jung Soo Jung thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Ông Kim nhìn ra Jung Soo Jung có chuyện muốn nói, liền bảo y tá ra ngoài.

- Cháu ra ngoài trước đi, nhân tiện mua giúp bác bát cháo.

- Vâng.

Jung Soo Jung ngăn cô ta lại.

- Chị đợi chút. Bệnh nhân tiểu đường không được ăn cháo.

Sau khi biết ông bị bệnh này, cô đã tìm hiểu rất nhiều thông tin.

- Nhưng...

Cô y tá khó xử, hết nhìn Jung Soo Jung lại nhìn sang ông Kim. Ông lên tiếng.

- Vậy thôi không mua nữa.

Y tá rời khỏi phòng bệnh, ông nói tiếp.

- Cô bé cũng quản lắm chuyện quá nhỉ.

Jung Soo Jung còn chưa kịp mở miệng, Kim Jong In đã nói đỡ giúp cô.

- Cô ấy làm thế cũng chỉ vì muốn tốt cho bác.

- Cậu là ai ?

Ông Kim liếc nhìn Kim Jong In, vẻ mặt ngạo mạn. Jung Soo Jung đã đành, còn anh ta là cái gì mà dám lên giọng với ông như thế. Quan sát một lúc, ông ta nói.

- Cậu đứng gần lại đây tôi xem nào, hình như tôi trông cậu quen quen.

Jung Soo Jung mướt mồ hôi, không hiểu cái nhìn của ông có ý gì.

- Cậu và Soo Jung có quan hệ gì ?

Ông hỏi thẳng.

Kim Jong In bình thản đáp.

- Cháu là bạn trai của Soo Jung ạ.

- Quần áo bảnh bao, tuấn tú lịch sự, nhìn qua cũng được đấy.

Ông ngừng lại, chuyển chủ đề.

- Nhưng mà cái kiểu khôi ngô anh tuấn thế này vốn dĩ chẳng có mấy người tốt. Ví dụ như anh trai con, ví dụ như bác hồi trẻ. Soo Jung, con phải mở to mắt ra mà nhìn.

Jung Soo Jung trợn tròn mắt. Cô bắt đầu thấy tò mò về người cha này, ông không hề e dè gì mà tự giễu bản thân.

Kim Jong In lại sợ đến mức toát mồ hôi hột, câu nói đùa này ai có thể nghĩ ra chứ. Anh không dám phản bác, sợ làm mất mặt bố vợ tương lai, lại không dám thừa nhận, sợ tự chui đầu vào hố lửa, thôi thì im lặng là biện pháp tốt nhất.

Chủ tịch Kim đức cao vọng trọng kia không hề phát hiện ra mình lúc này rất giống một ông bố vợ làm mình làm mẩy với con rể vì đã cướp đi người tình kiếp trước của mình.

Jung Soo Jung ngượng ngùng nói giúp Kim Jong In.

- Bác nói câu này hình như hơi phiến diện.

- Vậy sao ? Giới giải trí hỗn loạn như vậy, cậu ta tiếp xúc với bao nhiêu gái đẹp, con có lòng tin không Soo Jung ?

Ông híp mắt cười.

- Á, bác nhận ra anh ấy ạ ?

- Đương nhiên, bác chưa đến nỗi già cả.

Jung Soo Jung trộm liếc mắt qua phía Kim Jong In, nói thật lòng là cô không hề tự tin, nhưng lại có lòng tin đối với anh. Anh lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm nhưng vẫn giữ mình trong sạch, không hề có tai tiếng, như vậy là đã vượt qua khảo nghiệm rồi.

Kim Jong In kích động, nếu vị lão gia này còn nói tiếp, sợ rằng bà xã của anh sẽ sợ chạy mất dép. Anh ôm lấy vai Jung Soo Jung, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

- Câu này bác nói sai rồi ạ, chỉ có cháu bị Soo Jung ruồng bỏ, chứ tình cảm cháu dành cho Soo Jung có trời xanh chứng giám.

- Bớt dẻo mỏ đi cho tôi nhờ.

Mấy lời đường mật này thời trẻ ông đã nói vô số lần rồi.

- Cháu nói hoàn toàn là sự thật. Soo Jung không nói không rằng tự dưng bỏ cháu đi nửa năm, cháu khổ sở chờ đợi mãi cô ấy mới quay về.

Kim Jong In tỏ vẻ đáng thương.

- Không tin bác cứ hỏi Soo Jung.

Ông Kim hừ lạnh.

- Nếu thế thì nhất định là do cậu đắc tội với nó.

Jung Soo Jung phì cười.

Kim Jong In bất lực sờ mũi, vị bố vợ đại nhân này xem ra không dễ đối phó.

Ông Kim vẫy tay.

- Nhóc con, ngồi xuống đây.

Tâm tình lúc này của Jung Soo Jung cực kỳ rối ren, cô biết ông là bố ruột của mình, nhưng đối phương lại hoàn toàn không hay biết. Cô căm giận ông trăng hoa, bạc tình bạc nghĩa với mẹ nhưng dù ông có tồi tệ đến mấy thì vẫn là cha cô. Hôm nay ông tỏ ra ăn năn về quá khứ của mình, hơn nữa vẫn còn hoài niệm nhớ thương mẹ cô.

Jung Soo Jung rất đồng tình với lời Kim Jong In nói, cô không muốn để sau này bản thân phải hối hận, lúc nãy đứng ngoài cửa phòng bệnh cô còn băn khoăn nhưng hiện tại cô đã nghĩ thông suốt rồi. Cô ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh giường, rót một cốc nước.

- Giống, rất giống.

Ông Kim chăm chú nhìn khuôn mặt Soo Jung. Ông từ lâu đã sám hối về những chuyện mình đã làm trước kia, thế nên mới nghiêm khắc với bản thân hơn. Nhưng ông không ngờ đứa con trai duy nhất của mình học gì không học, lại học ông cái thói chơi bời trăng hoa, cũng may mà một năm trở lại đây đã biết kịp thời hồi tâm chuyển ý, ông nghĩ Jung Soo Jung cũng có một phần công sức.

Ông chưa từng gặp Soo Jung, nhưng lại không hề xa lạ gì vì thường nghe Kim Jun Myeon nhắc tới. Ông biết Soo Jung là một cô gái mạnh mẽ, lòng tự tôn cao, ngay cả sự giúp đỡ của anh trai cũng không chịu nhận. Biết cô cơ cực vất vả, mỗi ngày đều phải làm rất nhiều công việc, biết cô vẫn luôn mỉm cười nhìn cuộc sống, biết cô tài giỏi, thật sự là một phiên bản thứ hai của người phụ nữ ông từng đầu ấp tay gối.

Ông dừng mắt trên người Soo Jung, dường như có thể trông thấy bóng dáng của mẹ cô thời trẻ, nụ cười tươi tắn, đôi mắt có hồn. Bà là người phụ nữ biết lo toan, quán xuyến, hết mực vì gia đình, đáng tiếc ông đã phụ bạc bà.

Jung Soo Jung lặng nhìn khuôn mặt ngày càng già nua của ông, lúc này đã không còn muốn truy cứu ai đối xử không tốt với ai, cũng không muốn hỏi ông có hối hận hay không, cô chỉ muốn yên lặng ở bên cạnh ông, chăm sóc ông, trông thấy ông bình phục qua từng ngày.

- Hằng ngày con đến thăm bác có được không ạ ?

- Đương nhiên là được.

Ông Kim nét mặt mừng rỡ, nhưng cố ý bồi thêm một câu.

- Chỉ sợ có người nào đó không vui thôi.

Cái nhìn của ông như có như không xẹt qua người Kim Jong In.

Kim Jong In ủ rũ, vị bố vợ này thật là nhỏ mọn, anh mới nói có một câu mà đã bị ghi thù.

Jung Soo Jung hoàn toàn không biết trong lòng hai người họ đang âm thầm dậy sóng, cô cười ha ha.

- Không có đâu ạ, anh ấy nhất định sẽ ủng hộ cháu.

Chính vì Kim Jong In tận lực khuyên nhủ, cô mới có thể buông được tảng đá đè nặng trong lòng kia xuống, hai bố con cô hòa thuận vui vẻ, đó cũng chính là điều anh hi vọng được nhìn thấy.

Ông Kim cười đắc ý. Ông không hỏi vì sao Soo Jung lại tới đây, nhưng cũng không muốn tìm hiểu nguyên nhân. Chỉ biết nhìn thấy cô, ông cảm thấy rất thoải mái, nếu mỗi ngày đều được gặp, nhất định bệnh tình của ông sẽ mau chóng bình phục.

Jung Soo Jung ngồi chơi một lúc rồi đứng dậy cáo từ, trên mặt ông hiện rõ vẻ lưu luyến.

- Mai cháu lại tới thăm bác, cháu sẽ mang đồ ăn cho bác.

Nghe vậy, tâm trạng ông Kim mới lại vui lên.

Jin Suk lại đưa Kim Jong In và Jung Soo Jung lén lút chuồn khỏi bệnh viện bằng thang máy chuyên vận chuyển hàng hóa, tránh cái nhìn dò xét của mấy y tá, đề phòng đám phóng viên đánh hơi được tin tức mà mò đến. Bọn họ cũng không đi tới bãi đỗ xe nữa, nhất định ở đó đã bị người ta bao vây, Jin Suk thu xếp một chiếc xe khác tới đón họ ở cửa ngách. Ba người ngồi yên vị trong xe rồi mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Thấy Jin Suk và Kim Jong In phải điều binh động tướng trốn đông tránh tây vì chuyện của mình, Jung Soo Jung vô cùng áy náy, cô kéo tay áo Kim Jong In.

- Em xin lỗi.

Rồi nói với Jin Suk.

- Gây phiền phức cho anh rồi.

Jin Suk mỉm cười.

- Chút chuyện nhỏ, đừng bận tâm.

Có cơ hội cống hiến sức lực cho Jung Soo Jung , anh vui mừng còn không kịp ấy chứ. Jin Suk quay đầu lại hỏi một câu.

- Anh, bây giờ đi đâu ?

Kim Jong In không nghĩ ngợi, trả lời ngay.

- Về nhà anh đi.

Jung Soo Jung ngây người, vô thức hỏi.

- Còn em ?

Kim Jong In long lanh nụ cười nơi đáy mắt.

- Đương nhiên là đi cùng anh.

Jung Soo Jung cụp mi mắt.

- Con dâu xấu vẫn phải về ra mắt nhà chồng, huống hồ em đâu có xấu.

Kim Jong In tăng thêm lực trên cánh tay đang ôm lưng cô, khiến cô phải ngẩng đầu lên nhìn thẳng anh.

- Bà nội và Byul em đều gặp rồi, hai người rất dễ tính.

Jung Soo Jung lo sợ, nửa năm trước cô đột ngột biến mất, bây giờ lại tự dưng xuất hiện, bà nội sẽ nghĩ thế nào ? Cô hoàn toàn không có lấy một chút tự tin.

Kim Jong In chống cằm nhìn cô.

- Em lo lắng thừa rồi.

Lúc anh nói câu này, xe đã tiến vào khu biệt thự. Kim Jong In nhìn cô cười.

- Bây giờ em không còn đường lui nữa đâu.

Jung Soo Jung nắm chặt tay, dù sao thì tiến hay lùi cũng chiến đấu.

Trông bộ dạng của cô, Kim Jong In cảm thấy rất buồn cười.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip