Chương 5

Bốn đoạn sau cùng của "Cố Hương" mỗi ngày Kim Jong In lại đem ra ngồi học, ngâm tới ngâm lui. Từ ngắc nga ngắc ngứ nhớ đâu đọc đó dần dần cũng trở nên lưu loát trôi chảy. Chỉ tội cho quyển sách bị cậu lật qua lật lại đến mức nhàu nhĩ, may mà gáy sách đóng chắc đến giờ vẫn còn chưa bung ra. Bộ dạng thường thấy nhất trong những ngày gần đây của Kim Jong In chính là cuộn tròn quyển sách trong tay, vừa khe khẽ gõ vào đầu vừa đọc theo nhịp gõ ấy.

- ...Trên đời vốn làm gì có đường, người ta đi mãi mà thành đường thôi...

Kim Jong In cậu ta ngồi cũng chẳng chịu ngồi yên, cả người ngã ngửa ra sau, hai chân gác lên bàn phía trước làm điểm tựa, cả người duỗi thẳng, trông đến là an nhàn sung sướng.

Jung Soo Jung trông cảnh ấy thì khó chịu, ngừng bút vừa cười vừa nói với cậu.

- Jong In à, người ta nói ăn coi nồi, ngồi coi cách, cứ nhìn kiểu cách ngả ngớn bây giờ của cậu, tương lai sau này nhất định không thể thành công.

Jong In nghe câu nói của Soo Jung, liền thẳng người ngồi dậy, hai chân đường hoàng đặt xuống đất, gương mặt bày ra dáng vẻ tươi tắn rạng ngời cười cười đầy vẻ tinh quái.

- Nếu như tớ chẳng may hoá thành một đứa ngốc, đằng ấy có nuôi tớ không ?

- Tớ nuôi cậu á ?

Soo Jung nhướng mày nhìn lên, cây bút lông đen quay nhè nhẹ trong tay.

- Được thôi. Nhưng trước hết tớ phải tham khảo giá cả thị trường cái đã. Hiện nay, một cặp mắt người đáng giá bao nhiêu nhỉ ? Thận nữa. Còn cả thân hình thịt nhiều mỡ ít, xương sụn đầy đủ khối người mơ ước này nữa, hiện nay giá thịt heo bao nhiêu tớ sẽ giảm giá một nửa. Thấy thế nào ?

Jong In càng nghe đầu càng bốc khói, không nói không rằng quăng ngay sách xuống bàn, lao lại bàn Soo Jung, nhéo hai má của cô mà nói.

- Này, Jung Soo Jung, cậu thật chẳng có nghĩa khí gì cả. Thật xấu xa ! Má của cậu cũng không ít thịt đâu nhỉ ?

Soo Jung lui về sau, khuôn mặt phủ một tầng đỏ hồng vì hành động vừa rồi của Jong In.

Lại nói chuyện buổi tối ngày hôm đó, đứa con gái ngày của nhà họ Jung thường ngày luôn đi học về sớm, thì hôm nay lại về trễ, hơn nữa cả người toàn đất bụi, phía đầu gối còn có vết máu đã khô. Mẹ Jung Soo Jung thấy thế thì thất kinh, vứt máy chạy ngay ra cửa, luýnh quýnh kiểm tra tay chân, tra hỏi đủ chuyện. Một bê hối hả sai biểu ba Soo Jung làm chuyện này chuyện nọ.

Soo Jung chỉ có thể nói bừa rằng do mình không cẩn thận nên ngã xe đạp.

Đến trường, cô chủ nhiệm lớp vừa trông thấy Soo Jung, ngay lập quan tâm thăm hỏi.

- Hôm qua ba mẹ em có gọi điện hỏi vì sao em về trễ, làm cô cũng hớt hải chạy đi tìm. Lát sau mới gọi nói em đã về, là do bị ngã xe. Thế có nặng lắm không ? Có chỗ nào bị thương nữa không ?

Cảnh ấy để cho Kim Jong In trông thấy, ánh mắt lập tức ánh lên một tia tinh quái, giả thành một giọng eo éo không giống ai ngân nga hô hào.

- Chao ôi, đại công chúa, mau mau đến thái y viện điều trị dăm ba năm rồi hãy trở lại a~

Soo Jung lập tức ngó sang trừng mắt.

- Này, hôm trước cậu ăn đòn vẫn chưa đủ có phải không ?

- Đại công chúa, xin tha mạng a~

Đáp lại, Soo Jung nhéo cậu một cái.

- Cho chết cậu !

Kim Jong In bĩu môi lẩm bẩm. Cởi hai hạt nút trên cùng, vạch áo ra cho Soo Jung nhìn. Xếch phía dưới vai có vài vết bầm tím. Tuy không rõ nhưng rõ là hôm qua cô có phần mạnh tay với cậu.

- Còn không phải do cậu gây nên sao ? Bây giờ nghĩ lại mà lương tâm vẫn chưa cảm thấy cắn rứt nữa à... Còn đòi đánh chết à ?

Soo Jung bỗng chốc là cảm thấy ngượng ngùng, vội quay mặt đi.

- Này, đừng có mà vạch áo bừa bãi thế !

..........

Hai mặt phòng học đều trổ những ô cửa lớn thông ra bên ngoài, bốn bề sáng sủa sạch sẽ, gió mát phất phơ thổi vào. Kỳ kiểm tra này đề ra không quá khó, nhóm người Yoo Jung và Min Yeon làm xong bài tập từ sớm, hiện giờ đang chụm đầu ở góc bên kia mà nói cười vui vẻ với nhau.

Soo Jung hỏi Jong In.

- Gia sư ba cậu mời cho cậu là ở đâu thế ?

- À, trường S ấy.

Ấy chính là ngôi trường trọng điểm tốt nhất của khối cao trung trong thành phố.

- Học kỳ này đi học mấy lần rồi ?

- Ừm, ờ...tám lần thì phải.

- Trốn học mấy lần ?

Kim Jong In bắt đầu xoè ngón tay ra đếm.

- Một lần đi bar với tụi nó nè, một lần đi chơi bowling rất vui nè, còn có một lần chở nhỏ kia...Cậu biết rồi đó, hôm đó là sinh nhật của nhỏ.

- Còn gì nữa ?

Một trận bực bội bỗng tràn đến không hiểu nguyên do làm ai đó không nhịn được dùng ngón tay ấn vào phần vai cậu một cái thật mạnh.

Jong In hé miệng rên lên một tiếng, oán giận nói.

- Này, đau đấy !

Jung Soo Jung bĩu môi không nói, lơ đãng nhắc lại

- Còn gì nữa hả ?

- Mấy lần ngủ quên mất tiêu.

- Mấy lần ?

- Hai...hai lần, chắc vậy.

- Còn lại ba buổi kia thì sao ?

- Có đi mà.

Cây bút trong tay đảo qua đảo lại một chút, Soo Jung nheo mắt nhìn Jong In, phỏng đoán.

- Lúc học thêm vẫn tiếp tục ngủ chứ gì ?

Kim Jong In lại đưa tay lên véo má Soo Jung, nhe miệng nhăn nhở thừa nhận.

- Haha... Sao cậu lại hiểu tớ đến thế vậy nhỉ ? Không ai hiểu bằng luôn ấy.

- Thế tối nay có học thêm hay không ?

- Ừm... Có.

- Vậy cậu tính thế nào ?

- Jungie đi thì tớ đi.

- Đã bảo không được gọi tớ như thế...

Ai đó ngượng ngùng quay sang giành lấy quyển sách đang bị cuộn tròn trong tay Jong In, rồi đuổi cậu về chỗ.

..........

Thời đi học, ai mà chả được vài ba bạn mến mộ. Những thứ tình cảm chớm nở như mầm non mùa xuân ấy, như dòng nước ngọt mát của tuổi trẻ, làm cho người ta cứ muốn đắm chìm mãi.

Lúc Soo Jung đang ngồi trong lớp, Jong In đi đến bên cạnh, ghé tai cô nói nhỏ.

- Này tớ nghe nói, anh chàng đẹp trai học ở lớp bên cạnh ấy, gửi thư tình cho cậu hả ? Trong đó viết cái gì vậy? Cho tớ xem cái nào.

- Không biết, không có thư gì cả. Có cũng chả cho cậu đọc.

- Lại cứ giả vờ đi. Cho tớ xem, tớ sẽ từ chối giúp. Cậu ta có đẹp trai như tớ đâu nhỉ ?

- Xí, chỉ có cậu tự tin với nhan sắc "ma chê quỷ hờn" ấy của cậu thôi.

Jong In tức tối gầm lên.

- Thế cậu nhất định không đưa cho tớ xem phải không ? Được, cứ giỏi mà có gì với tên mặt lợn ấy xem. Tớ về mách ba mẹ cậu ngay.

Sau đó bĩu môi giận dỗi quay người đi ra khỏi lớp. Cả ngày hôm đó chả thèm nói với Soo Jung câu nào, Soo Jung kêu còn quay qua nhìn rồi bĩu môi chạy biến.

..........

Mùa đông năm đó, Seoul vốn vẫn quen với khí hậu khô lạnh ẩm ướt cuối cùng cũng đón được một trận tuyết rơi. Từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp qua cảnh tượng này, bọn con nít kinh ngạc không để đâu cho hết, hò nhau la hét rân trời, đang giờ học vẫn cứ hè nhau xúm lại chỗ cửa sổ, ịn mũi vào mặt kính mà say sưa ngó ra ngoài, mặc cho giáo viên đứng lớp gọi thế nào cũng không chịu chuyên tâm vào học.

Ngày cứ như vậy mà trôi qua, bình lặng yên ổn, dù rằng thỉnh thoảng vẫn có chút trắc trở đau đầu. Hàng hàng bất đẳng thức khó nhớ của môn số học, chuỗi chuỗi những phương trình phản ứng hoá học chừng như bất tận, mớ công thức vật lý làm đi làm lại vẫn có chỗ quên, và cả tỷ tỷ những cái ABCD khó ưa khác mà dù ghét đến mấy vẫn cứ phải ủ trong lòng, ngày học đêm ôn.

Thầy cô bộ môn cũng tự nhiên trở nên nghiêm khắc bất thường, yêu cầu đưa ra cũng càng lúc càng cao, bài tập cho về nhà cũng càng ngày càng nhiều. Không khí trong lớp bất kể là giờ nào cũng nghiêm nghiêm túc túc, ai ai cũng khẩn trương hối hả, gương mặt nào cũng nhăn nhó đầy vẻ tập trung. Chờ khi khối lớp trên tháng ba này tốt nghiệp ra trường, đợt kế tiếp là đến lượt chúng ta rồi.

Bọn học trò ngày thường chỉ biết ăn, ngủ, học hành, cuộc sống vô tư lự biết là bao, lần đầu tiên phải tự giác hỏi bản thân mình : "Mục tiêu của mình là gì ? Sau này lớn lên mình sẽ trở thành một người như thế nào ? Là vì ai mà sống ?"

Cậu học sinh Kim Jong In xưa nay vẫn nổi tiếng ngỗ nghịch hư hỏng ở kỳ thi sau đó tuy rằng thành tích chẳng có gì nổi bật nhưng những dấu hiệu tiến bộ đã dần dần trông thấy.

Không còn bỏ bê bài tập như trước, đi học cũng đã chăm chỉ chép bài hơn, mỗi hôm tan học đều cùng Jung Soo Jung đi học thêm. Nhớ từ trước mẹ Soo Jung đã có lần nói qua, thằng bé Jong In này thật ra là thông minh lanh lợi lắm, nếu thật sự đã tỉnh ngộ muốn làm lại cuộc đời thì khả năng tăng tốc so với Soo Jung còn hơn xa, trước giờ chẳng qua chỉ là ham chơi không chuyên tâm học hành mà thôi. Hiện nay dần dần đã có tiến bộ rồi đúng không, ít ra thì vở ghi bài cũng không còn trống trơn trống lốc như trước nữa...

Soo Jung chỉ vào cặp kính cận trên mũi cậu, hỏi.

- Sao mà cận vậy ?

Jong In lơ đãng vuốt nhẹ mấy sợi tóc dài trước trán.

- Từ trước đã bị rồi, tại không đeo kính thôi.

- Có kính rồi cũng không đỡ xấu xí nhỉ ?

Soo Jung nhìn cậu cười cười trêu một câu. Jong In theo thói quen quay sang đưa tay véo má Soo Jung, dí sát mặt cậu gần Soo Jung cười đểu giả.

- Này, tớ đẹp trai thế này, có cặp kính cũng không thể che lấp được đâu nhé.

Soo Jung thản nhiên quay qua cầm cuốn sách bài tập ném tới.

- Bạn thân mến, bài toán này bạn đã tính sai kết quả mất rồi. Đưa tay ra nào !

- Sao mà có chuyện đó được chứ ?

Jong In không tin, hì hụi ngồi tính tính toán toán lại một hơi một hồi, cuối cùng mặt mày đầy vẻ bất đắc dĩ mà đem tay đặt lên bàn.

Soo Jung lôi viết ra, cúi đầu, tỉ mỉ nhìn qua một lượt lòng bàn tay đang mở ra trước mặt mình.

- Này, nghe bảo cậu đang tán tỉnh cô bạn lớp trên, thế nào rồi ?

Kim Jong In nở nụ cười, có chút đắc ý và sung sướng.

- Ừm... Xem như là thuận lợi đi. Nhỏ ấy bảo, dáng vẻ mới này rất phù hợp với tớ.

Đúng thật, gương mặt hiện giờ đường nét đã rắn rỏi nhiều hơn xưa, mỗi khi cười vẻ cao ngạo trong mắt cũng đã giảm đi vài phần lãnh đạm, thay vào đó là sự đường hoàng đĩnh đạc của kẻ sĩ đang chuyên tâm dốc sức cho việc học hành, thật sự làm người khác có chút bối rối khi nhìn đến.

Soo Jung ngẩng đầu nhìn lướt qua Jong In, ngòi viết bắt đầu vạch một đường dài lên tay cậu.

- Nè, vẽ nhỏ một chút đi ! Ui da, Soo Jung à, Soo Jung à nhẹ tay một chút... Được, được, được rồi, thích thì cứ vẽ to vào...

Đầu tiên là một vòng tròn hiện ra, sau đó từ xung quanh mọc ra bốn cái chân nhỏ, một cái đầu be bé thập thò chui vào chui ra, trên mặt thì chấm hai điểm thành đôi mắt, thêm một đường mảnh ngoe nguẩy làm thành cái đuôi, thế là xong một bức phác thảo chân dung rùa con, nghiễm nhiên nằm giữa lòng bàn tay Kim Jong In.

- Cả ngày cũng không được xoá.

Soo Jung ra lệnh.Jong In khuôn mặt nhăn nhó tức đáp.

- Biết rồi.

Cúi đầu nhìn nhìn bàn tay của mình, hai hàng lông mày cũng tự động giận dỗi chạy xô vào nhau. Cô này đúng là nham hiểm nhất hạng mà, mỗi ngày cứ đều đều kiểm tra bài tập của cậu, có cái gì thiếu sót hay sơ suất là lại lập tức lôi tay cậu ra vẽ rùa, làm hại cậu mỗi lúc nắm tay các bạn gái lại thót tim vì sợ bị nhìn ra.

- Dáng vẻ hiện tại của cậu làm tớ nghĩ đến một cụm từ.

Soo Jung nghiêng đầu ngắm nghía Jong In, bỗng nói.

- Có phải là "ngọc thụ lâm phong" không ?

Jong In đinh ninh chắc cú trong ngực, mặt nghinh lên, môi cười mỉm, vờ vĩnh bày ra tư thế tự tin là đầy sức quyến rũ nhất của mình.

- Tư, văn, bại, loại.

Soo Jung từng chữ từng chữ một nhẹ nhàng buông ra. Kim Jong In ngẩng người ra. Lát sau quay sang, lại thuận tay nhéo má Soo Jung.

- Cậu mới như thế !

.........

Có một hôm trong giờ văn, đề bài ra câu hỏi như sau : "Điều đặc sắc nhất trong đời sống con người là gì ?"

Jong In đọc xong, nghĩ ngợi một chút rồi trở tay phóng bút : "Gạt người, hút thuốc, tán con gái còn thú vị hơn,... Thật ra, một thân một mình nhàn nhã ung dung, miễn sao ăn no mặc ấm, không lâm vào cảnh bần hàn thiếu thốn đã là tốt lắm rồi."

Còn Soo Jung lại thấy như thế này lại rất tốt. Lúc lên lớp thì chơi trò chuyền thư tay, lén nói chuyện riêng trong giờ học, tan học rồi thì nói nói cười cười với nhau. Lúc trống tiết lại chạy đi rủ thầy dạy toán vui tính cùng chơi đá cầu, chơi cho đến khi cả người mệt nhoài, mồ hôi nhễ nhại, sẽ ra ngồi ở bậc cầu thang đấu láo đủ mọi chuyện trên đời : nào là anh chàng đẹp trai lớp này, cô nàng xinh gái lớp kia, nào là tin tức nóng trên báo mới ra lò, nào là tin vỉa hè Kẹo Ngọt kể, thậm chí là cả chuyện đời tư cá nhân của ngôi sao ca nhạc, gì mà thay người yêu như thay áo, thiên tình sử dài đằng đẵng làm tốn bao giấy mực của người ta...

Trời trên cao cứ xanh như vậy, mây trắng dềnh dàng trôi, tuổi trẻ tâm tình bao la hào sảng, tiếng cười cưỡi gió vút tận mây cao.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip