Chap 47
Sáng sớm...
Aydo ~~ Nguyên Nguyên à, xin lỗi mà~~"- Lưu Chí Hoành chạy theo nắm lấy góc áo của Vương Nguyên mè nheo nhưng đổi lại là cái hất tay giận hờn: "Tránh ra, bạn bè gì tầm này nữa!"
Vương Nguyên vẫn còn cay ngày hôm đó nha.
"Thôi mà, xin lỗi mà, sau này không dụ ông nữa đâu mà"- Chí Hoành mặt dày bám theo, vẻ mặt vô cùng hối lỗi.
"Còn có sau này hả?? Tui còn cái gì để ông dụ nữa mà có lần sau"- Vương Nguyên phồng má cục súc rồi chẳng đợi Chí Hoành giải thích một mạch chạy vô lớp.
Lưu Chí Hoành ở ngoài sân trường chun mũi một cái buồn bã rồi lủi thủi đi vào trong, Vương Nguyên từ lúc ở nhà thầy Vương về đến giờ một cái đếm xỉa đến Chí Hoành cũng không có, lúc vừa mới gặp cậu đã bay vào quánh tới tấp rồi bo xì luôn.
Reng reng...
Tiếng chuông vang lên bắt đầu vào tiết học.
"Chào cả lớp"- Vương Tuấn Khải bước vào lớp cậu nghiêm giọng, nét mặt cực kì vui vẻ, có thể thấy hào quang sáng rực trên người anh làm cả lớp ngỡ ngàng trước nụ cười hiếm có này. (À hôm qua ảnh vừa duij được con người ta )
Anh sau khi trải qua phần chào hỏi buổi sáng thì tiến về bàn cất cặp rồi nhìn về học trò của mình:
"Hôm nay tôi có việc muốn thông báo, các em còn 1 tuần nữa để ôn tập và bước vào kì kiểm tra đầu tiên của mình, tôi hy vọng lớp chúng ta sẽ học thật tốt và đạt thành tích tốt. Tôi đề nghị các em từ giờ phút này trở đi nhất định phải tập trung vào việc học, các em hiện tại là sinh viên rồi, ý thức phải có. Các em đã hiểu chứ??"
"Dạ hiểu ạ"- Cả lớp đồng thanh đáp lại.
Vương Tuấn Khải nhìn lớp như thế, tâm trạng lại càng tốt hơn, anh gật đầu hài lòng rồi cười nhẹ:
"Rất tốt, sinh hoạt đến đây là kết thúc, tiết chủ nhiệm này tôi sẽ cho phép các em lấy tập vở ra xem bài ở các tiết tiếp theo, nhưng nhớ trật tự "
"Dạ rõ ạ"
Nhưng rõ ràng là, cả lớp đều chăm chú xem bài, chỉ có Vương Nguyên là không, cậu và ông thầy giáo kia ngồi trong lớp đá mắt thả tym.
....
Giờ ra chơi...
Ngay khi tiếng chuông vừa reng lên báo hiệu ra chơi Chí Hoành đã bay đến cạnh Vương Nguyên nỉ non:
"Vương Nguyên à, xin lỗi mà, đừng có giận tui nữa mà, năn nỉ mà."
Nhưng Vương Nguyên cậu cốc thèm đếm xỉa tới, đem tập sách bỏ vào balo.
Lưu Chí Hoành thấy thế càng rối rắm, cuống quýt xin lỗi:
"Tha lỗi cho tui đi mà, tui bao trà sữa nha, chịu hôn??? Năn nỉ áaaaa....."
"Thật không???"- Vương Nguyên vừa nghe đến liền ngẩn đầu lên, hai mắt sáng rực, cậu thèm đồ ăn vặt lắm á mà không có được ăn.
"Thiệt mà, chỉ cần ông không giận tui nữa, uống bao nhiêu tùy thích"- Chí Hoành gật đầu chắc nịt, ánh mắt mong cầu nhìn Vương Nguyên rất thành tâm.
Vương Nguyên ngẫm nghĩ lại một chút, cảm thấy cũng không tệ, dù sao thì ngay từ đầu cậu cũng đã định là sẽ làm cái kia với thầy Vương rồi, chỉ tại Chí Hoành nói xạo làm cậu chuẩn bị tâm lý không kịp thôi.
"Thôi được, chiều này đi uống đi "- Vương Nguyên gật đầu đồng ý.
"Ủa chứ không phải bây giờ hả??"- Chí Hoành thắc mắc nhìn Vương Nguyên.
"Không, bây giờ tui đi tìm anh yêu của tui đây, bye bye~~"- Vương Nguyên cười híp mắt một cái rồi đứng dậy đi mất hút.
Văn phòng của Vương Tuấn Khải...
"Cộc cộc "- Vương Nguyên ở bên ngoài hít một hơi sâu gõ cửa.
"Vào đi "- Vương Tuấn Khải ở bên trong lạnh giọng, tầm mắt vẫn nhìn vào mớ hồ sơ điều tra.
Nghe tiếng anh, cậu liền rón rén mở cửa bước vào rồi khóa chốt lại một cái 'cạch', tiếng đóng cửa làm anh giật mình ngẩn đầu lên thì thấy cậu, hai mày giãn ra cười ôn nhu:
"Đến sao không lên tiếng?? Làm tôi tưởng người khác..."
Vương Nguyên cười một cái tinh nghịch rồi di chuyển đến gần anh: "Để em xem coi thầy oai đến cỡ nào"
"Vậy oai không???"- Anh bế cậu đặt lên đùi mình hỏi.
"Oai, oai lắm"- Vương Nguyên nhéo hai má thầy giáo đáp.
"Em đến đây có việc gì không hửm???"- Anh hỏi, đây là lần đầu cậu ghé đây nha.
"Em ghé thăm thầy, không được sao???"- Vương Nguyên chu môi, hai chân lắc qua lại làm nũng.
"Vậy em khóa chốt chi thế??"- Anh nhìn cánh cửa kia rồi lại nhìn cậu hỏi.
"Thì tại vì lỡ có người đi ngang thấy em với thầy hành động lén lút thì sao, khóa lại cho an toàn "- Vương Nguyên đáp.
"Hành động lén lút?? Là hành động thế nào nhỡ???"- Anh vờ hỏi, thoáng chốc đã thấy hai má cậu phiếm hồng.
"Ờ thì...thì...kiểu như là hôn rồi ôm nè, người ngoài nhìn thấy...không hay cho lắm "- Vương Nguyên nghiêng đầu sang một bên xấu hổ đáp.
Vương Tuấn Khải nhìn cậu ngại như thế, vẫn còn muốn trêu đùa tiếp: "Nhưng tôi đâu có định sẽ ôm hôn gì em đâu?? Chẳng lẽ em đến đây là vì chuyện này sao??? Muốn ôm, hôn...hay sao nữa, hửm???"
Quả nhiên lời nói kia làm Vương Nguyên ngượng chín mặt, thẹn quá hóa giận mà đánh loạn xạ vào ngực anh:
"Thầy...đáng ghét, em chỉ nói là lỡ như thôi mà, là TÌNH HUỐNG NGOÀI Ý MUỐN ĐÓ!!"
"Nhưng tôi đâu có ý định là sẽ có tình huống ngoài ý muốn đó đâu"- Anh bình thản đáp, thậm chí còn cười trêu cậu.
"Aisss, không nói chuyện nữa, em về đây"- Vương Nguyên bĩu môi nói rồi tuột xuống khỏi người anh, giận rồi á.
"Thôi mà, không giỡn nữa"- Vương Tuấn Khải kéo cậu lại nhẹ giọng rồi bế cậu về vị trí cũ:
"Tôi chỉ muốn ghẹo em tí thôi mà, đừng giận"
"Thầy ghẹo vui không???"- Vương Nguyên cục súc nhìn anh.
"Vui chứ"- Vương Tuấn không nghĩ ngợi gì đáp.
"Hừm, không nói chuyện với thầy nữa"- Vương Nguyên quay mặt sang chỗ khác giận dỗi.
Vương Tuấn Khải trước hành động này của cậu thì phì cười, cúi đầu thấp xuống một chút dùng lưỡi liếm nhẹ lên đầu nhũ cách qua một lớp cảnh phục.
"Ưm...thầy...."- Vương Nguyên vịn vai anh run rẩy cản lại.
"Sao thế??"- Vương Tuấn Khải vẫn không dừng lại động tác, liếm cho đến khi nhũ hoa bên trong cứng lên và nhô ra giữa tấm vải.
"Ưm...đừng liếm nữa...ha...như vậy cảnh phục sẽ ướt mất, không được...ha...thầy..."- Vương Nguyên run rẩy lắc đầu.
"Vậy thế giận tôi nữa không???"- Anh nghiêng đầu nhìn cậu hỏi.
"Không...không giận nữa"- Vương Nguyên lắc đầu đáp.
"Vậy thì tốt"- Vương Tuấn Khải cười nhẹ hài lòng nhìn cậu rồi điểm lên môi cậu một nụ hôn nhẹ, sau đó dịu dàng tựa tay vào gáy cậu kéo nụ hôn đi sâu vào, đầu lưỡi khẽ liếm hai cánh môi cậu gậm nhấm từng chút một rồi nhanh nhạy cạy răng cậu ra luồn lưỡi vào trong càn quét.
Vương Nguyên cũng phối hợp quàng tay qua cổ anh thuần thục quấn lấy lưỡi Vương Tuấn Khải đảo qua lại đến khi cạn dưỡng khí mới tách nhau ra.
Vương Tuấn Khải nhìn hai má phím hồng của cậu không nhịn được mà hôn chụt lên một cái sau đó trượt môi dần xuống cổ, tay cũng cởi cảnh phục trên người cậu xuống phân nửa, Vương Nguyên cũng không phản kháng gì, ngồi yên trên đùi anh hưởng thụ.
Anh vươn tay mân mê làn da cậu, đầu lưỡi ướt át liếm từ cổ xuống xương quai xanh rồi đến ngực và ngậm lấy.
"Ưm...ha...thầy..."- Kích thích từ ngực làm Vương Nguyên ngâm khẽ, tay luồn sau tóc anh ấn xuống đem khoang ngực đi sâu vào trong miệng. Vương Tuấn Khải điên cuồng khuấy đảo, vừa liếm vừa cắn mút đến khi sưng đỏ lên và ướt nhẹp nước bọt mới rời môi và lấy giấy lau cho cậu, sự dừng đột ngột này làm cậu ngạc nhiên:
"Ơ...chỉ vậy thôi sao???"
Vương Tuấn Khải đang lau người cho cậu, nghe cậu nói thế không khỏi cười lớn, lát sau mới bình tĩnh trả lời cậu: "Em nghĩ như thế nào chỉ với 20 phút ra chơi hửm?? Không đủ đâu"
"Ờ há"- Vương Nguyên gật gù cảm thán, nói cũng đúng.
"Chẳng lẽ em thích làm ở đây lắm sao???"- Anh bất ngờ ôm eo cậu hỏi.
Vương Nguyên bị câu nói kia làm cho đỏ mặt, trong đầu lại suy nghĩ mấy thứ không đứng đắn...quả thật thì làm ở đây...có chút tình thú.
Vương Tuấn Khải nhìn nét mặt của cậu cũng đoán ra được phần nào, anh khẽ ghé sát tai cậu thì thầm: "Khi nào ít người chúng ta sẽ thử ở đây, được chứ??"
"Thầy..."- Vương Nguyên như bị nói trúng tim đen im bặt, tim cũng vì thế mà đập thình thịch... thình thịch....
Vương Tuấn Khải nhìn cậu ngại như thế, không chọc nữa, anh búng nhẹ chóp mũi cậu: "Ráng mà học hành cho tốt vào, bây giờ em nên ra sức học cho tốt để kiểm tra đạt kết quả cao, nghe chưa" nói đoạn thì kéo áo cậu lại gài nút chỉnh tề.
"Ò, em biết rồi"- Vương Nguyên gật gù nói.
"Bây giờ thì về lớp đi, sắp vào tiết rồi"- Anh vuốt áo cậu cho phẳng lại ngay ngắn nói.
"Ò dạ, vậy em đi đây"- Vương Nguyên gật đầu nói rồi tuột xuống khỏi người anh đi ra cửa.
Như bỗng nhớ ra điều gì, cậu quay lại nhìn anh: "À thầy, chiều nay em đi uống trà sữa với Chí Hoành, em hứa chỉ uống một tý thôi, được không á???"
"Ừm, nhớ uống ít thôi đấy"- Anh gật đầu nói, dù gì cũng lâu rồi không cho Vương Nguyên ăn vặt.
"Vậy bye bye ~~"- Vương Nguyên nháy mắt vẫy tay tạm biệt anh và lon ton về lớp.
Vương Tuấn Khải nhìn cậu đi khuất mới nhìn xuống đũng quần mình đang nhô lên thành một túp lều thở dài...giờ ra chơi mà cứ thế này thì sớm ngày liệt dương mất.
------------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip