Sáng sớm hôm sau, khi tôi vẫn còn chìm trong giấc ngủ, liền cảm thấy có người động vào gói snack để đầu giường của mình. Tôi lập tức tỉnh lại, thật ra trong lòng tôi không vui, thế nhưng khi ý thức được trong phòng có camera, tôi liền bày ra dáng vẻ bình thường. Tôi chính là như vậy, có thể lập tức điều chỉnh được tâm trạng của chính mình. Mặc kệ tôi có thích hay không, đều có thể biểu hiện ra ngoài là bộ dáng của một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Không giống như Vương Tuấn Khải dù đã tỉnh nhưng vẫn muốn lười biếng nằm trên giường, đây chính là biểu hiện cho tính cách trẻ con của anh ấy, một cách cư xử không thành thục. Thật ra anh ấy như vậy cũng tốt, có thể sống một cách thoải mái nhẹ nhàng, thật thà ngay thẳng. Còn Thiên Tỉ lại càng qua loa lỗ mãng, cậu ấy cứ như vậy không quan tâm tới sự xuất hiện của chị Khải Lạc, tự mình nằm đó ngủ. Tiểu Khải dùng phương pháp còn lỗ mãng hơn gọi cậu ấy dậy, thực ra , bình thường Tiểu Khải gọi Thiên Tỉ dậy có lẽ còn tàn bạo hơn lúc này, ừm, chính là tàn bạo đấy!
Chị Khải Lạc đưa chúng tôi đi ăn đồ ăn ngon. Trên đường đi liền phát ra những âm thanh làm tôi có chút chịu không nổi, thế nhưng tôi vẫn cười cùng chị ấy. Tôi vốn dĩ cho rằng Vương Tuấn Khải sẽ giống những trạch nam (1) bình thường yêu thích những cô gái hay làm nũng như vậy, kết quả là phản ứng của anh ấy còn kinh khủng hơn tôi. Trong lòng tôi có chút vui mừng, nhìn đi, ít nhất anh ấy không thích kiểu nữ sinh như vậy, vẫn may, chí ít vợ anh ấy sau này sẽ không phải một người con gái có tính cách giống như vậy, ít nhất tôi vẫn có thể tiếp nhận được. Thật tốt.
Lúc đi ăn vằn thắn, tôi gắp không tới. Tôi giống như trước đây, cất tiếng nói: "Gắp không được, em gắp không được."
Lúc này Vương Tuấn Khải cũng theo thói quen mà gắp cho tôi.
Khi ăn rồi mới phát hiện ra, những động tác vừa nãy có bao nhiêu....làm cho người khác hiểu lầm.
Thật ra trước đây cũng giống như vậy, chỉ là hiện tại, sau khi nhận ra được tình cảm của bản thân, việc khiến tôi để tâm lại càng nhiều.
Cái người xấu xa này, sắp cưng chiều tôi thành hư mất rồi, thế nhưng anh ấy lại không thể cưng chiều tôi cả một đời.
Tốt lắm, Vương Nguyên, mày đã cảm thấy vừa lòng chưa, mày được như vậy là quá đủ rồi, mày còn muốn gì nữa?
Vừa nghĩ như vậy, tôi liền tiếp tục yên lặng ăn nốt đồ ăn.
Chúng tôi đi tới bờ biển. Đều là những đứa trẻ lớn lên ở thành phố, trước giờ cũng chưa từng nhìn thấy biển. Vì vậy cảm xúc của chúng tôi đối với biển chính là tràn ngập mong chờ.
Thật ra tôi cũng không quá mong tới biển, chỉ là Vương Tuấn Khải rất thích. Anh ấy nói biển đem đến cảm giác thật thoải mái, rất mát mẻ. Vì thế tôi cũng thích cùng với anh ấy. Thực ra, tôi vẫn luôn cho rằng biển đem tới cho người ta cảm giác quá áp lực. Một màu xanh thẳm mênh mang, một nỗi ưu thương rộng lớn vô ngàn. Còn có mùi vị mằn mặn, thật sự không dễ ngửi chút nào.
Ngược lại tôi cảm thấy, bờ cát với cái nóng thiêu đốt đem tới cảm giác thực tế hơn một chút, chỉ có điều anh ấy thích, vậy liền tùy theo anh ấy.
Khi tôi đang chụp hình tự sướng, anh ấy ở bên cạnh nhảy vào.
"Vương Nguyên Nhi, cho anh chụp cùng với."
"Không muốn, làm gì mà phải chụp cùng chứ?"
"Aizz, hai người chúng ta dạo này không chụp chung, chụp một tấm đi."
"Không muốn mà, anh đi ra chỗ khác chơi đi."
Tôi cười cười né tránh. Thực ra tôi đang sợ, tôi sợ rằng những hồi ức của tôi cùng anh ấy ngày càng nhiều, tôi sợ rằng cuối cùng những thứ ấy chỉ thuộc về một mình tôi. Tôi lo sợ sau này anh ấy sẽ có người khác. Tôi rất sợ. Thực sự rất sợ. Tôi không muốn lưu lại quá nhiều ký ức chỉ thuộc về riêng tôi, không muốn để chính mình về sau có cơ hội hoài niệm. Thật sự, không muốn chút nào.
Trên bờ cát, Vương Tuấn Khải thực sự đã bộc lộ bản chất "Vương năm tuổi" của anh ấy. Cái tên ngốc này, lại còn vác tôi lên. Tôi cảm thấy xấu hổ biết bao nhiêu.
Anh ấy cùng Thiên Tỉ đuổi theo tôi, anh ấy còn hét to: "Để anh tới, để anh tới."
"Ha ha ha." Tổng tài cao lãnh cuối cùng cũng không cao lãnh nữa rồi, còn tôi lại gặp họa rồi.
Anh ấy vác tôi lên...
Vương Tuấn Khải, anh rốt cuộc đã ăn những gì vậy, rõ ràng chỉ lớn hơn em một tuổi. Thế nhưng lại có thể dễ dàng vác em lên. Em cũng là một người đàn ông đấy.
Sau đó, tôi đột nhiên phát hiện, thực ra tôi hoàn toàn không hiểu anh ấy. Hóa ra anh ấy khỏe tới vậy, liệu anh ấy còn có tâm tư gì mà tôi không biết hay không? Tôi không dám nghĩ nữa.
Cho dù là như thế, tôi cũng nguyện ý ở bên cạnh anh ấy chờ đợi, cho dù chỉ là ở bên anh ấy với thân phận là bạn tốt nhất của anh ấy mà thôi.
Khi được thân thể tôi được đặt trên bờ vai anh ấy, tôi đã nghĩ như vậy.
Khi sắp phải xuống biển, chúng tôi ngồi trên bờ cát chờ nhân viên công tác chuẩn bị dụng cụ thật tốt. Tôi mặc quần đùi ngồi cạnh anh ấy, ánh mặt trời chiếu trên người anh ấy, tóc mái của anh ấy đã có chút dài, khi ánh mặt trời chiếu rọi lên khuôn mặt anh ấy, đôi mắt anh ấy tựa như cũng có ánh dương quang, ánh mắt lấp lánh ấy nhìn tôi, anh ấy lộ ra răng khểnh nho nhỏ, giống hệt một đứa trẻ. Khi anh ấy cười, làn mi cong cong, tỏa ra ánh hào quang rực rỡ. Thời khắc ấy, tựa như chỉ có mình anh ấy đang tỏa sáng. Trời đất hỗn độn, vạn vật thất sắc, chỉ có anh ấy vẫn ở đó, phát ra ánh sáng rực rỡ.
Tôi nghĩ, vào lúc tôi nhìn anh ấy, nội tâm tôi vô cùng tuyệt vọng. Tôi lại nhìn anh ấy, nghĩ tới việc ở bên anh ấy nhưng không thể cùng anh ấy đồng hành tới khi bạc đầu.
Không phải ai cũng sẽ công khai thể hiện nỗi đau đớn dày vò của mình đọng lại trên nét mặt, cho dù không để cảm xúc ấy xuất hiện trên mặt, thì thực ra nỗi đau kia một phần cũng không hề giảm đi.
Đại khái là bởi quá chăm chú nhìn anh ấy.
"Vương Nguyên Nhi, em muốn chết hả, dám lấp cát vào chân anh."
Tôi bừng tỉnh, hóa ra nắm cát trong tay tôi đã dần rớt xuống chân anh ấy.
"Aizzz, em chỉ muốn xem cát có thể chôn anh luôn không thôi."
"Cái đứa ngốc này. Xem anh tới chôn vùi em đây."
"Được rồi, được rồi."
Nhìn anh ấy giống hệt một đứa trẻ, từng chút từng chút một đắp cát lên chân tôi, chàng thiếu niên trong tâm trí của tôi, anh vẫn giống như trước đây. Vẫn thích chơi đùa, thích náo loạn, vẫn như cũ vô tâm vô phế.
Không biết đây có phải là ảo giác của chính tôi hay không, nhưng tôi cảm thấy vào thời điểm anh ấy lấp cát lên người tôi, có một sự dịu dàng kì lạ, phảng phất như những ấm áp dịu dàng của tôi khi nãy anh ấy đều đã cảm nhận được. Nội tâm tôi có chút hoảng sợ, Vương Nguyên, mày đang chờ đợi điều gì chứ?
Tôi cảm thấy, cuộc sống vẫn luôn muốn đùa giỡn với chúng ta, vì vậy, việc giữ vững cảm xúc của chính mình trước trò chơi là điều vô cùng quan trọng. Không thể cứ một mực chìm đắm trong thế giới của chính mình.
Vương Tuấn Khải, em cùng anh vui đùa.
_________________________
Trạch nam (1): những chàng trai chỉ thích ru rú ở trong nhà.
_AloNe_
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip