Chap 11


Cuối cùng cũng tới khu ẩm thực mà tôi thích nhất. Đạo diễn vô cùng hiểu ý liền giao cho chúng tôi một vài nhiệm vụ liên quan tới ẩm thực, tôi dĩ nhiên lấy tư cách làm MC, trở lại với danh hiệu Nhất Ca.

Tôi của hiện tại thực sự đang dùng đồ ăn để cố chấm dứt những suy nghĩ miên man, để ngừng lại nhưng rối rắm trong lòng.

Chợ đêm Chi Lâm của Đài Loan làm tôi vô cùng kinh ngạc.

Vương Tuấn Khải kéo lấy vai tôi rồi nói: "Đi thôi, Nhất Ca của chúng ta mệt mỏi rồi, Nhất Ca tới đây ăn đi."

Vương Tuấn Khải, anh thật sự sẽ giống những lời các a di kia từng nói, càng ngày càng trở nên buông thả đúng không? Anh cứ khoác tay lên vai em như vậy, em sao có thể dẫn chương trình đây?

Tôi phát hiện, tôi ngày càng không thể hiểu rõ Vương Tuấn Khải, trước đây anh ấy sẽ không cưng chiều tôi tới vậy, cũng sẽ không phối hợp làm chương trình với tôi như hiện tại. Trước đây tôi tự mình làm cũng rất tốt, có rất nhiều việc khi đứng trước máy quay chúng tôi đều sẽ cố gắng kìm chế lại, chỉ có điều gần đây, anh ấy càng ngày càng thích làm càn.

Tôi rất sợ, sợ anh ấy đối với tôi quá tốt, anh ấy càng đối xử tốt với tôi, những tâm tư nhỏ bé được dấu kín của tôi sẽ bộc lộ ra mất.

Tôi thật sợ hãi, sợ hãi anh ấy đối xử với tôi không tốt, lo được lo mất suy tính thiệt hơn trong lòng cứ thế bủa vây lấy tôi.

Tôi nhìn Thiên Tỉ, cậu ấy không có biểu cảm gì, tôi nghĩ, đại khái là cậu ấy không muốn tôi phải suy nghĩ nhiều.

Điều chỉnh lại trạng thái, chúng tôi đi tìm món ruột già bọc ruột non.

Vào lúc tới gần quầy bán hàng kia, tôi rõ ràng nhìn ra Vương Tuấn Khải đi chậm lại, để Thiên Vũ huynh đệ đi lên trước.

Anh ấy không thích ăn những món nhiều dầu mỡ, đặc biệt là loại đồ ăn chú trọng khẩu vị như ruột non bọc ruột già, chòm sao xử nữ như anh ấy sẽ khó mà tiếp nhận được.

Tôi cười cười, để cho Thiên Vũ huynh đệ ăn, khéo léo giúp anh ấy tránh thoát. Thế nhưng, anh ấy lại muốn tôi ăn những thứ ấy. Tôi cũng không ăn nổi. Không chịu được đồ có nhiều dầu mỡ cũng là tật xấu của tôi, anh ấy từ nhỏ đã biết điều này.

Thời điểm chúng tôi cùng đi bắn súng, tôi lại lần nữa không cẩn thận mà bộc lộ ra bản chất của chính mình.

Thật ra tôi một chút cũng không yếu đuối dễ thương, tôi chỉ như vậy khi đối mặt với anh ấy và máy quay mà thôi. Con người tôi vô cùng thích những thứ liên quan tới bắn súng, vì vậy bắn súng gì đó tôi đều rất thành thạo.

Lỡ dọa anh ấy mất rồi, tôi biết rõ điều ấy. Anh ấy dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi. Anh ấy nhất định không nghĩ tới tiểu bạch thỏ rồi cũng sẽ biến thân. Vào khoảnh khắc ấy, tôi bỗng nhiên không còn muốn giả vờ trước mặt anh ấy nữa. Thế nhưng Thiên Tỉ khẽ ho một tiếng, đánh thức lý trí của tôi trở lại.

Đúng vậy, không có gì là không vui cả, tại sao lại phải không vui? Anh ấy chỉ xem mày như anh em tốt, trêu chọc mày, để mày ăn chút đồ ăn mà thôi. Tại sao phải tức giận, tại sao phải không vui? Mày còn muốn gì nữa?

Nghĩ như vậy, tôi liền thuyết phục được bản thân. Ừ, là bạn tốt, W&W.

Buổi tối hôm đó chúng tôi được đi mát xa chân, đây thực sự là một bất ngờ trong chuyến du lịch. Tổ chương trình ngày càng biết cách để chúng tôi được thoải mái hưởng thụ.

"Hai người từng ngâm chân thế này chưa, trước đây ấy, Thiên Tỉ?" Tôi nằm trên ghế sô pha hỏi cậu ấy.

"Chưa từng."

"Aizz, anh nhìn xem, nước ngâm chân là màu tím đấy." Tôi cố ý tìm chủ đề nói chuyện với Vương Tuấn Khải. Anh ấy liền lập tức trả lời, chỉ cần tôi có phản ứng, anh ấy sẽ đáp lại ngay. Đây cũng là nguyên nhân khiến tôi luôn nguyện ý ở bên chờ đợi anh ấy. Mặc kể ra sao, chỉ cần trong mắt anh ấy vẫn có sự tồn tại của tôi là được.

"Ừm, cái ống này còn có thể động đậy đấy." Vương Năm Tuổi lập tức trả lời.

Sư phụ mát xa có nói, chúng tôi ngâm chân trước, sau đó sẽ mát xa chân.

Lúc này, đội trưởng Vương Tuấn Khải được gọi là "trầm tĩnh nhất" liền không ngừng kêu rên, thân thể lắc qua lắc lại. Thiên Tỉ vẫn là bộ mặt than như cũ, chỉ có tôi cười nhe răng. Bạn nhỏ Vương Tuấn Khải này...

"Có thể nhìn ra được thần kinh cậu ấy đã được thả lỏng, cậu ấy đối diện với máy quay cũng vô cùng thư thái." Sư phụ nắn chân cho tôi nói như vậy.

Tôi chỉ cười, đúng vậy, mỗi ngày trừ lúc đối diện với máy quay tôi phải ngụy trang bản thân ra thì khi đối diện với Vương Tuấn Khải tôi cũng phải đeo lên tấm mặt nạ mang tên bạn tốt, tôi sớm đã quen với điều này, thậm chí cũng không còn nhớ rõ bản chất thực sự của mình là như thế nào, tự do thay đổi vai diễn, tôi từ rất lâu trước đây đã có thể thích ứng với điều này.

Nắn bóp chân kết thúc, tôi nói: "Một chữ thôi, phê~"

Vương Tuấn Khải cà lăm nói: "Em đừng có cướp lời thoại của anh chứ."

"Làm gì có, rõ ràng là em nói trước mà."

Lúc ấy, anh ấy chẳng những không phản bác như mọi khi mà còn cười đầy cam chịu, cứ như thế nở nụ cười vô cùng ngọt ngào với tôi.

Trong lòng tôi run lên.

Tôi ngày càng không thể hiểu được anh ấy nữa rồi, trên Tieba đều nói nụ cười ấy trở là nụ cười sủng nịch mà anh ấy dành cho tôi. Là thật sao, tôi có chút không để xác định được, Vương Tuấn Khải, hẳn là tại mát xa quá thoải mái đúng không?

Anh ấy vẫn là một đứa trẻ bình thường. Tự nói như vậy với chính mình, không để bản thân suy nghĩ lung tung, tự nhắc nhở để bản thân không kỳ vọng quá nhiều, nếu không người thất vọng cũng chỉ có một mình tôi mà thôi.

Buổi tối đi xem ghi hình "Khang Hi tới đây". Vương Tuấn Khải cả đường đi đều dính chặt tôi. Sau khi tới Đài Loan, anh ấy phảng phất như càng thích bám lấy tôi hơn so với trước đây. Có lẽ là bởi khi ở bên ngoài người ta thường sẽ muốn ỷ lại bạn tốt nhất của mình. Tôi nghĩ như vậy, anh ấy vẫn là cậu bé đơn thuần thẳng thắn mà thôi.

Sau khi xem xong "Khang Hi", anh ấy còn kích động hơn cả tôi. Ở trong khách sạn luôn miệng nói: "Vương Nguyên Nhi, em nhìn thấy chưa, chị Tiểu S cùng anh Khang Vĩnh dẫn chương trình như vậy đấy, sau này..." Anh ấy cứ luôn miệng nói sau này chương trình của chúng tôi phải làm ra sao, dẫn như thế nào.

"Này này, anh có ý gì, muốn cướp vị trí Nhất Ca của em sao." Tôi bất mãn kêu lên.

Tôi nhớ rõ trước đây từng nói với anh ấy, tôi rất muốn dẫn một Talk show. Tên ngốc này không biết đang có ý gì đây.

"Đúng đấy, không thì, anh cũng cướp luôn cả em được không?" Anh ấy cười rồi áp sát vào tôi, giống hệt cảnh quay trong "Phòng tự học". Tôi bỗng nhiên hoảng hốt. Chàng thiếu niên này, càng ngày càng chói mắt. Một năm còn chưa trôi qua, đã dẫn chúng tôi đi xa như vậy. Thế nhưng tính cách lương thiện thuần khiết vẫn không hề thay đổi. Những câu nói của anh ấy vẫn không hề khó khăn liền có thể làm tôi đỏ bừng mặt, dễ dàng làm trái tim tôi loạn nhịp.

"Học trưởng Karry, anh đừng náo loạn nữa." Tôi cười rồi đẩy anh ấy ra. Quay người nhìn Thiên Tỉ, biểu cảm của cậu ấy càng thêm khó nắm bắt, tôi bỗng phát hiện, chúng tôi đều đã trưởng thành rồi. Tôi cũng ngày càng không thể hiểu rõ hai con khỉ nhỏ trước đây nữa.

_AloNe_

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip