Tất cả những thứ từng mất đi rồi sẽ quay trở lại bằng một cách nào đó. Đây chính cảm nhận rõ ràng nhất trong lòng tôi lúc này.
Buổi tối là thời gian tự do hoạt động của chúng tôi, Vương Tuấn Khải nói với tôi, sau khi tới thăm hỏi trường quay "Khang Hi tới đây" , anh ấy kích động tới vậy là bởi anh ấy biết tôi rất muốn làm MC trong một chương trình Talkshow, vì vậy anh ấy mới nhiệt tình đến thế, khi trở về liền kích động muốn cùng tôi nỗ lực, anh ấy nói giấc mơ cũng tôi cũng chính là nguyện ước của anh ấy.
Tôi không cách nào miêu tả được tâm trạng của chính mình khi anh ấy liên tục lải nhải ở bên cạnh tôi. Đại khái là muốn cảm ơn anh ấy, cảm ơn thế gian đã thiên vị tôi như vậy, cảm ơn cả thế giới vì đã đối xử với tôi dịu dàng đến thế, cảm ơn biết bao nhiêu con người yêu thương quý trọng tôi, và cảm ơn người tôi yêu thương cũng thương yêu tôi.
Anh ấy hát cho tôi nghe một bài hát: "Anh không muốn để em một mình"
Nhớ tới tâm trạng của chính mình đã từng rối rắm ra sao khi hồi đó anh ấy ăn xong mì liền hát cho tôi nghe bài hát này, so sánh với cảm xúc vui sướng của hiện tại, tôi nhận ra mọi việc trên thế gian luôn biến đổi vô thường, chúng ta vĩnh viễn sẽ không biết giây tiếp theo sẽ có chuyện gì phát sinh. Tôi của lần đầu tiên xuất hiện trước mặt anh ấy giống hệt một quả cầu thịt, cũng chưa từng nghĩ tới tôi của ngày hôm nay lại thích anh ấy như thế, tôi của trước đây không ngừng tự giày vò bản thân vì anh ấy, không ngờ hiện tại lại có thể lặng im cùng anh ấy ngắm sao ở Đài Bắc, được nghe anh ấy kể về tình yêu mà anh ấy dành cho tôi.
Hoạt động của ngày cuối cùng ở đây là mua thức ăn và nấu đồ ngon để tiếp đãi khách quý. Lão Vương ngủ tới mức không còn chút hình tượng nào, tôi đánh đánh lên người anh ấy, anh ấy lại vẫn như cũ không có chút phản ứng. Tôi gọi Thiên Tỉ xong, lại tiếp tục gọi anh ấy, anh ấy lại làm nũng nhìn tôi rồi cười, tôi hắng giọng, sau đó tiếp tục vỗ lên người anh ấy, ra hiệu cho anh ấy rời giường, còn đang ghi hình mà.
Chúng tôi tới chợ mua thức ăn. Anh ấy hỏi tôi: "Em muốn làm gì?"
"Em ấy à, em chỉ biết làm bánh khoai tây chiên thái sợi thôi, cần này em dự định sẽ sáng tạo ra món mới."
"Cải trắng xào?"
"Ừm, cái này được đấy, anh muốn làm gì?"
"Bí mật"
Chúng tôi cứ hàn huyên như vậy. Thực ra cải trắng xào chính là hồi ức không mấy vui vẻ của tôi và anh ấy.
Đó là vào lễ giáng sinh năm ngoái, chúng tôi sau khi hát xong "Người tuyết", liền cùng nhau trở về nhà của tôi. Bởi vì là đêm Bình An nên bố mẹ đều ra ngoài, chúng tôi lại chỉ có một mình, liền cùng người trong nhà xin phép một chút, dự định sẽ qua nhà tôi đón giáng sinh.
Sau khi tới nhà tôi, tôi đột nhiên cảm thấy rất đói. Hôm ấy biểu diễn thật vui vẻ, trên đường về đều nhảy nhót hưng phấn, trước khi biểu diễn cũng không có tâm trạng ăn uống , vì vậy sau khi trở về nhà tôi đột nhiên cảm thấy rất rất đói.
"Lão Vương, anh đói không?"
"Không đói, anh ăn cơm rồi."
"Thôi được, thế thì em tự đi nấu cơm."
"Em biết nấu cơm?"
"Để em thử một chút."
Thực ra tôi đang nghĩ, nếu như anh ấy cũng đói, thì có thể bắt anh ấy làm rồi, dù sao công phu bếp núc của anh ấy cũng tốt hơn tôi một chút. Thế nhưng anh ấy không đói, tôi chỉ có thể tự mình đi nấu.
Tôi dự định xào cải trắng ăn với cơm. Anh ấy tốt bụng giúp tôi làm cơm. Tôi ở bên cạnh rửa, cắt, xào cải trắng.... Thấy tôi vụng về, anh ấy ở bên cạnh vừa nghịch điện thoại vừa còn chế nhạo tôi, trong lòng tôi điên cuồng gào thét: "Anh mẹ nó có phải tới giúp tôi không đấy!" Thế nhưng anh ấy chỉ nhìn tôi cười, thỉnh thoảng lại nói chen vào: "Cẩn thận chút, đừng để cắt vào tay."
Tôi cứ hung hăng như vậy suýt chút nữa làm hỏng luôn cả phòng bếp chỉ vì nấu một bữa cơm, cải trắng cắt không kĩ, dầu cũng chưa nóng liền đem đồ ăn gạt vào chảo rồi xào. Còn quên không cho muối. Đợi tôi nấu xong, anh ấy đã bày cơm sẵn trên bàn, còn xới cho chính mình một bát cơm. "Anh không phải kêu là không đói sao?"
"Đột nhiên anh thấy đói bụng."
Anh ấy lập tức ăn cơm, còn ăn cải trắng tôi xào.
"Em chưa cắt kĩ cải sao! Còn nữa, không cho muối vào à?"
"Anh lúc ăn không nói chuyện thì sẽ chết à!" Tôi cắn thử một miếng, thực sự không thể trách anh ấy. Tôi thầm nghĩ trong lòng như vậy, cuối cùng vẫn là Vương Tuấn Khải thẳng thắn, cái gì cũng trực tiếp nói ra. Anh ấy có thể giống nam diễn viên trong phim truyền hình thần tượng dù chỉ một chút hay không? Dù cho không ngon cũng sẽ nói thức ăn rất ngon sau đó lẳng lặng ăn hết.... Thôi đi, cuộc sống vốn dĩ không phải một vở kịch, mà anh ấy dù có là nam chính trong phim thần tượng, thì nữ chính cũng không thể là tôi. Tôi còn đang chờ đợi điều gì chứ? Tôi lặng lẽ và cơm, tôi đang nghĩ, có thể sau này anh ấy sẽ gặp được một cô gái rất tốt, rất dịu dàng; lúc cô ấy cắt rau anh ấy sẽ cảm thấy vô cùng lo lắng, cô ấy làm cơm không ngon anh ấy cũng sẽ lặng lẽ ăn hết, anh ấy sẽ vì cô ấy mà lộ ra răng khểnh nho nhỏ, sau đó sẽ cùng cô ấy chơi trò "kéo, vải, đấm" ai thua cuộc người đó sẽ rửa bát, anh ấy sẽ giả vờ thua, sau đó giúp cô ấy rửa bát. Ăn cơm xong có lẽ hai người họ sẽ cùng nhau xem bộ phim truyền hình nhạt nhẽo lúc tám giờ tối, hay chăng họ sẽ cùng nhau ra ngoài đi dạo.... Nghĩ tới những điều ấy tôi liền cảm thấy rất khó chịu, rất muốn cùng anh ấy làm những việc kia, rất muốn vì anh ấy làm rất nhiều việc. Anh ấy lại muốn làm những việc ấy cùng người khác. Tôi cứ hèn mọn như vậy, tâm trạng buồn thương đến như vậy, nhưng anh ấy lại chẳng thể hiểu.
Đợi tới khi tôi cúi đầu ăn hết bát cơm, anh ấy đã đi xem phim rồi. Cúi đầu nhìn xuống, mâm cơm đã không còn nữa.
"Anh ăn hết thức ăn của em rồi?"
"Em ăn cơm mà không ăn thức ăn em xào, thật lãng phí, anh phải mạo hiểm tính mạng để thay em thu thập tàn cục, vì thế, chỗ bát kia em hãy rửa đi."
"Ừm..."
Hồi ức ùa về, cái tên tiểu tử thối, lúc ấy rõ ràng đã thích tôi rồi, mặc dù không thừa nhận, mặc dù tỏ ra lạnh lùng, thế nhưng bây giờ nghĩ lại, chắc chắn là như vậy. Anh ấy ngại ngùng nói, chỉ có thể giả vờ trêu đùa nói rằng giúp tôi ăn hết. Haizz, cái đồ ngốc ấy.
Lúc chúng tôi mua nguyên liệu làm đồ ăn, anh ấy trên đường đi đều xem tôi như thỏ nhỏ mà che chở, đủ các lý do không để tôi xách đồ, chỉ để cho tôi cầm tiền. Tôi cảm thấy rất xấu hổ, tốt xấu gì tôi cũng là con trai, sao có thể để anh ấy chăm sóc như vậy được, dù vậy, trong lòng vẫn cảm thấy thật ngọt ngào.
"Vương Tuấn Khải."
"Sao thế?"
"Đồ để em xách."
"Làm gì chứ, để anh, không nặng đâu."
"Thế thì lúc anh phải truyền nước trong bệnh viện em sẽ không nói chuyện với anh nữa."
"Đây...."
Nhìn đi, muốn bắt con mèo nhỏ này phục tùng tôi tất nhiên sẽ có cách.
_AloNe_
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip