Chap 27


"Trong những tháng năm tươi đẹp nhất, đều lưu lại bóng hình anh"

Tôi không biết phải làm sao để đối diện với anh ấy, vào thời điểm ý thức được bản thân đã sai, sai tới mức khó có thể cứu chữa được, tôi đã không còn biết phải phản ứng ra sao nữa. Lúc ấy tôi từng nghĩ sẽ gửi Weixin cho anh ấy, thế nhưng nói một đoạn rất dài rất dài, tới cuối cùng vẫn không thể gửi đi, chỉ đành xóa hết.

Khung nói chuyện trong Weixin trong một tuần đã được tôi mở ra tới N lần, rồi cũng đóng lại N lần.

Một tuần, chúng tôi không gửi tin nhắn cũng không gọi điện, không hề liên lạc, lặng lẽ tự mình chìm đắm trong cuộc sống riêng. Cuộc sống đại khái là như vậy, dù đã trải qua biết bao nhiêu buồn vui, biết bao nhiêu biến cố, nó vẫn sẽ như cũ vẫn không ngừng tiếp diễn, thúc đẩy chúng ta tiến về phía trước. Tôi có đôi khi sẽ nghĩ, nếu như ban đầu tôi không tham gia khóa đào tạo miễn phí kia, vậy phải chăng tôi cùng Vương Tuấn Khải cũng sẽ không như hiện tại? Cuộc sống của chúng tôi sẽ hoàn toàn không có sự xuất hiện của đối phương. Tôi ở Nam Khai học hết cấp hai, nếu như không có gì thay đổi sẽ tiếp tục ở Nam Khai học cấp ba. Anh ấy sẽ tiếp tục đào tạo chuyên sâu. Nếu như cuộc sống thực sự trở nên như vậy, liệu có bình thản hay không, tôi có hay chăng sẽ cảm thấy tiếc nuối? Đáp án rất rõ ràng. Mặc dù chúng tôi ngày càng xa nhau bởi những hiểu lầm, thậm chí cũng quên đi nguyện ước ban đầu vì sao cùng nhau đồng hành, thế nhưng, cũng không thể phủ nhận nhưng vui vẻ và tốt đẹp anh ấy mang lại cho cuộc sống của tôi. Trong những tháng năm tươi đẹp nhất, đều lưu lại bóng dáng anh ấy...

Tình yêu vẫn luôn thẩm thấu vào từng phút từng giây của cuộc sống, tựa như bạn không thể cảm thấy máu đang lưu thông trong cơ thể, thế nhưng bạn nhất định hiểu rõ nó giống như dòng nước chảy xuôi khắp toàn thân bạn.

Thứ sáu tan học chúng tôi tới công ti ghi hình chương trình, không có gì bất ngờ khi tôi và anh ấy đụng mặt. Tôi không dám nhìn vẻ mặt anh ấy, vội vàng chạy tới bên Chủ Diệp Quân cùng Lưu Chí Hoành cầm kịch bản. Không biết vì sao bình thường những điều thú vị trong kịch bản Lưu Chí Hoành đều sẽ hỏi tôi phải làm sao để thu hút người xem, thế nhưng lần này cậu ấy vô cùng bình tĩnh, thực sự không giống phong cách của cậu ấy chút nào. Chủ đề lần này là "Nhiệt huyết anime" , tôi và Vương Tuấn Khải đều là hai trạch nam từ sáng đến tối chỉ muốn ở nhà xem Anime, TF Teen Go kì này lại ảm đạm như vậy, nhìn Vương Tuấn Khải trên mặt cũng chỉ có lạnh nhạt cùng hờ hững. Đây hoàn toàn không phải phản ứng nên có, không lẽ hai người họ não đều bị hỏng rồi sao? Trong lòng tôi thầm nghĩ vậy. Nhìn mọi người đều là bộ dáng giống hệt kẻ trộm. Được rồi, tiết mục được công bố vào ngày 11.7 , trước sinh nhật tôi một ngày. Hiểu rồi, mặc dù được ghi hình sớm, thế nhưng được công bố vào đúng ngày tôi sinh nhật. Có lẽ là muốn dành tặng cho tôi một SURPRISE trong sinh nhật. Nói thực, vài ngày gần đây trên đường trở về nhà tôi đều không dám nhìn những thứ đại loại như biển quảng cáo ở xung quanh, Fan hâm mộ quả thực quá mức cường đại, tôi có cảm giác cả Trùng Khánh đều bị tôi bao thầu... Trong lòng tôi vô cùng cảm động, cảm thấy có thể được nhiều người yêu thích như vậy thực sự là một chuyện vô cùng ấm áp, cũng làm tôi trân trọng những yêu mến và ủng hộ mà Fan hâm mộ dành tặng cho bản thân. Mà công ty cũng rất yêu thương tôi, vì để tôi đón sinh nhật, còn đặc biệt tạo ra một sự ngạc nhiên lớn như vậy. Con người đều là lâu ngày sinh tình như thế cả, ở bên nhau lâu nhất định sẽ nảy sinh tình cảm.

Vì vậy tôi quyết định, giả vờ không biết, gắng sức mà giả vờ.

Trên thực tế, tôi đoán họ sẽ chuẩn bị thứ gì đó đại loại như bánh sinh nhật, chỉ là không đoán được mọi người lại làm lớn như vậy.

Mở chủ đề lần này ra, chủ đề vậy mà lại là " Tiệc sinh nhật Vương Nguyên". Tôi tỏ ra vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt không biết phải làm sao. Lưu Chí Hoành ở bên cạnh vẻ mặt kiêu ngạo nhìn tôi. Ha ha, Nhị Văn này, dễ dàng bị tớ lừa như vậy sao, cậu thật dễ hài lòng. Tôi liếc mắt nhìn Vương Tuấn Khải , anh ấy là người đầu tiên chạy ra phía sau lấy ống pháo, vừa mở ra, dây ruy băng lấp lánh phụt lên như vòi hoa sen về phía tôi. Tôi đột nhiên cảm thấy, tên ngốc ấy, thực ra rất yêu thương tôi.

Điều kinh ngạc nhất mà tôi không đoán được chính là những bức thư.

Tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ hai người bọn họ sẽ đồng ý với yêu cầu vô lý như vậy của công ty, hơn nữa còn viết tình cảm đến thế.

Tôi và Thiên Tỉ ở cạnh nhau lúc nào cũng sẽ ồn ào ầm ĩ, cũng có đôi khi nói chuyện nghiêm túc thì đều liên quan tới Vương Tuấn Khải. Thế nhưng, cậu ấy là anh em tốt của tôi, là người anh em có thể cùng tôi tiến bước cùng nhau làm chuyện ngu ngốc dại dột. Tôi thật sự vô cùng cảm ơn thế gian ban cho tôi một người anh em như thế. Cậu ấy bình thường rất lạnh lùng, thế nhưng, chỉ cần cậu ấy nhận định một người là bạn, cậu ấy sẽ giao tất cả trái tim cho người ấy. Thực ra tôi rất hâm mộ Thiên Tỉ, cậu ấy có thể hờ hững với tất cả mọi người, chỉ nhiệt tình đối với người mà bản thân cậu ấy cho rằng đáng giá. Phần dũng cảm này của cậu ấy, tôi chẳng thể có được. Tôi nhiệt tình và thân thiết với tất cả mọi người, mọi người đều biết rằng tôi là Đại Nguyên ngốc nghếch nhân duyên tốt tính tình lại dễ chịu, chỉ có Thiên Tỉ biết tôi suy tư thấu đáo, thường hay cảm thấy bất an giống hệt loài mèo, chỉ có cậu ấy hiểu tôi là Vương Nguyên nội tâm bài xích tất cả mọi người. Tôi thực sự cảm kích vì cậu ấy luôn hiểu tôi như vậy. Trong bức thư của cậu ấy có rất nhiều lời làm tôi cảm động.

"Rồi sẽ có một ngày, chúng ta mở concert ở nơi rộng lớn vô cùng, tớ tin tưởng vào ngày ấy, tớ cũng có thể ghi nhớ từng chút từng chút hồi ức chúng ta cùng nhau trưởng thành. Mặc kệ trên mạng có những lời nói lung tung, tớ sẽ mãi mãi là anh em tốt của cậu, hơn nữa tớ sẽ cố gắng trở nên ngày càng tốt hơn, để người ngoài không còn dùng những từ ngữ xấu xa để nói về chúng ta nữa."

Cậu ấy dùng những từ ngữ giản đơn như thế, biểu đạt sự quan tâm của cậu ấy dành cho anh em tốt của mình, mà ước mơ của chúng tôi cùng lời hẹn ước của chúng tôi – Concert 10 năm, cậu ấy so với tôi còn ghi nhớ kĩ hơn. Trong lòng có chút áy náy, tôi chỉ mãi quan tâm với tình cảm của bản thân, thế nhưng lại quên đi giấc mộng chung của ba người, giấc mộng ấy phải cùng nhau hoàn thành.

Tôi thừa nhận, tôi cảm động tới mức nói không thành lời.

Mà bức thư Vương Tuấn Khải viết cho tôi, lại càng giống một bức thư tình...

Tôi chỉ mới nghe một lần, thế nhưng hiện tại đều có thể đọc thuộc. Thấy không? Thực ra tôi không hề ngốc, chỉ cần tôi để tâm, không có gì là không thể làm được.

"Vương Nguyên!

Sinh nhật vui vẻ! Ban đầu công ty muốn anh viết bức thư này, sau đó đọc trong chương trình, thực sự trong lòng anh vô cùng không muốn. Bởi vì bình thường những lời anh nói với em thực sự đã quá nhiều rồi, vẫn còn phải nói thêm một lần nữa trong chương trình, bản thân anh cũng cảm thấy dong dài. Thế nhưng, có một ngày trên đường trở về nhà sau buổi tự học, anh không kìm lòng nổi........Thật xin lỗi, lại viết thành lời bài hát mất rồi. Anh đột nhiên nghĩ tới rất nhiều lời anh chưa nói với em, vì vậy hiện tại, anh đem những lời mình muốn nói viết ra. Thư có thể sẽ không quá dài, thế nhưng đều là những lời hiện tại anh muốn nói với em.

Lần đầu tiên gặp em là vào năm 2011, thời gian ấy anh và em cũng chưa thân quen cho lắm, em giống hệt những thành viên mới trong TF gia tộc của chúng ta hiện tại, tham gia tiết mục của chúng ta lúc đó, bản thân em nhất định cũng vẫn nhớ rõ. Thời điểm ấy em nói rất ít, em của bây giờ cùng em của trước đây hẳn là không phải một người đi. Lúc ấy chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn cơm. Em liền một mình yên lặng ngồi một bên ăn, cũng không nói chuyện với bọn anh, sau này bắt đầu cùng anh học lớp thanh nhạc, mới dần dần thân quen như vậy.

Khi ấy vào mỗi buổi sáng thứ bảy, chúng ta đều có thể ở trong phòng tập đơn sơ hát những bài hát mà chúng ta yêu thích, sau đó, trong sự kinh ngạc của mọi người, em hát bài "Nơi xa nhất". Sau này, em dần dần học được cách đối đầu với anh. Có lẽ nguyên nhân là bởi chúng ta quá thân thiết, mỗi lần anh dạy dỗ, em đều không tới một ngày liền đem những lời từng nói trong một ngày trước đó quên hết sạch, mỗi lần phải học lớp thanh nhạc, cô giáo thanh nhạc nói về các vấn đề của em, em vẫn luôn bằng lòng, thế nhưng chỉ qua một lúc em liền quên mất, còn phiền anh phải nhắc nhở em.

Mặc dù sau mỗi lần diễn tập hay biểu diễn xong, anh sẽ đều xem lại Video, nói rằng đoạn này em nhảy không đúng, đoạn này không tốt, sẽ quở trách em một trận, thế nhưng anh cũng có thể nhìn thấy mỗi một lần tiến bộ của em, mặc dù không nói cho em biết, bởi anh nghĩ nếu khen ngợi em em sẽ dương dương tự đắc mất, vì vậy mới nói em như vậy là chưa đủ, có những lúc nói quá nhiều, em sẽ tức giận và không quan tâm tới anh nữa, anh cũng sẽ không so đo với em, bởi vì đợi tới khi em hết tức giận thì mọi việc sẽ ổn thôi. Bởi vì anh là đội trưởng, vì vậy sau này những lúc nên nhắc nhở em anh vẫn sẽ nhắc, em nhất định phải chuẩn bị thật tốt chuyện sẽ bị anh nhắc nhở đi. Lúc nên nhảy thì hãy nghiêm túc nhảy, cơm phải ăn thì cũng hãy nghiêm túc ăn. Nửa năm trước hai chúng ta đều cao xấp xỉ nhau, nhìn xem anh hiện tại cao hơn em nhiều như vậy.

Lần trước trong buổi triển lãm nhìn thấy biết bao nhiêu người, chúng ta đều vô cùng vui mừng, thế nhưng lại đột nhiên nghĩ tới sau này chúng ta cũng có thể đứng trước mặt biết bao nhiêu Fan hâm mộ mở concert, trong lòng em hẳn là cũng nghĩ như vậy phải không, vậy sau này chúng ta phải nỗ lực hơn nữa nhé.

Sinh nhật tuổi mười bốn vui vẻ, Vương Nguyên. Cố gắng cao lên, thế nhưng ngàn vạn lần không được vượt qua anh (mặc dù em vốn dĩ cũng không thể vượt qua anh), những lời ngày hôm nay nói ra không biết em sẽ nghĩ thế nào, còn những lời khác, sau này anh sẽ từ từ nói với em. Chúng ta vẫn còn một cái mười năm, hai cái mười năm, ba cái mười năm, để nói những lời mà tương lai cần nói. Hiện tại, người anh em, sinh nhật vui vẻ, như vậy là đủ rồi."

Anh ấy cứ như vậy hơi ngẩng đầu lên liếc nhìn tôi rồi đọc bức thư ấy,cứ ngước lên nhìn rồi lại đọc tiếp, tới khi đọc xong cả bức thư. Lúc ấy trong lòng tôi sớm đã lệ chảy thành sông, tôi sắp không kìm chế nổi cảm giác muốn ôm chặt lấy anh ấy. Nếu như không phải chúng tôi đang ghi hình cho chương trình tôi nhất định sẽ chạy tới ôm chặt lấy anh ấy, còn có...Hôn anh ấy.

_AloNe_


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip