Chap 34


Những vật kỉ niệm cho tình yêu, tới bây giờ đều không phải những thứ như đồng hồ hay vòng tay mà anh từng tặng em, thậm chí cũng không phải những tin nhắn ngọt ngào hay những bức ảnh chụp chung, tình yêu trong những năm tháng đã qua là đáng quý nhất, tình yêu ấy là thứ anh lưu lại cho em, giống như sông ngòi chảy qua lưu lại dấu vết trên địa hình, những thứ anh dành cho em đều tạo thành đổi thay trong em.

Chúng ta chẳng có cách nào đoán được hướng đi của cuộc sống, chỉ có thể mở to hai mắt, lựa chọn dũng cảm hoặc sợ hãi tiến về phía trước.

Quỹ đạo của cuộc sống dường như đột nhiên trở về trước tháng tám. Tôi lặng lẽ nhìn anh ấy, thế nhưng anh ấy lại chỉ xem tôi là người anh em tốt nhất. Chúng tôi vẫn là những thiếu niên giống như trước đây, không hề sợ hãi, cùng dắt tay nhau tiến về phía trước, tạo ra thời đại thuộc về chúng tôi.

Buổi tối hôm ấy, một mình trở về nhà, tôi bình tĩnh ăn cơm, bình tĩnh tắm rửa, bình tĩnh uống hết sữa, bình tĩnh tự nói với chính mình, Vương Nguyên, mày nên biết vị trí của mày là ở đâu rồi.

Rất nhiều lúc dù đau khổ bi thương tới đâu cũng không cách nào nói ra, chỉ có thể tiếp tục giống như chưa từng có việc gì xảy ra, thế nhưng, chỉ có bản thân hiểu rõ, loại cảm giác từng được thiên sứ ôm ấp vỗ về, sau này, sẽ không còn nữa.

Có đôi khi anh ấy sẽ ngẫu nhiên gửi cho tôi một số thứ trên Wechat, đa số là một vài đoản văn ngắn. Giống hệt trước đây, tôi cũng vẫn vậy rất muốn trả lời anh ấy, nhưng lại chẳng biết phải trả lời ra sao. Trước đây không biết tôi đã dùng tâm trạng thế nào để trả lời anh ấy, thế nhưng hiện tại tôi chẳng hề muốn gửi tin nhắn hồi âm. Dù cho có ngụy trang tốt tới đâu, cũng không thể giả vờ giống như hoàn toàn chưa từng xảy ra bất kì điều gì. Thiếu niên Trung Nhị(1) của tôi có lẽ đã mất đi kí ức, thế nhưng, tôi thì không.

Quan hệ giữa hai người chúng tôi nhìn qua vẫn giống hệt trước đây, chỉ là vẫn có chút kì lạ. Ví như, trước đây, vào lúc ghi hình, anh ấy sẽ theo thói quen nhìn tôi, thế nhưng hiện tại thì khác, anh ấy buộc bản thân phải nhìn Thiên Tỉ. Thời điểm tôi vô thức muốn đối diện với anh ấy, anh ấy liền vội vàng quay đầu về phía Thiên Tỉ, không muốn nhìn tôi. Lại ví như, anh ấy sẽ nói chuyện với Thiên Tỉ rất nhiều, thế nhưng khi ở cùng tôi thì lại nói tương đối ít......... Tình huống ấy cứ kéo dài tới vài ngày, ngay cả Fan cũng có thể nhìn ra. Tiểu Mã Ca hỏi chúng tôi có phải lại đang cãi nhau hay không. Vương Tuấn Khải liền lập tức ôm lấy vai tôi, nói không phải, sao có thể chứ, quan hệ của chúng tôi thân thiết tới vậy. Tôi cũng chỉ có thể gật đầu. Đợi tới khi Tiểu Mã Ca đi rồi không khí giữa hai người chúng tôi có chút gượng gạo, thật may lúc ấy chúng tôi bị gọi đi ghi hình.

Chủ đề lần này thật sự là "nhiệt huyết anime"

Thực ra trước đây tôi không hề có hứng thú với anime, sở dĩ tôi xem một vài bộ hoàn toàn là bởi muốn có chủ đề để cùng nói chuyện với Vương Tuấn Khải. Anh ấy rất thích anime, vì vậy tôi cũng cùng thích với anh ấy. Cũng không thể xem là thích, chỉ là tự cưỡng cầu bản thân mình thích mà thôi. Tới hiện tại, dù cho tôi và anh ấy đã trở nên như vậy, tôi cũng vẫn theo dõi anime, đại khái việc ấy đã trở thành thói quen.

Đột nhiên nghĩ tới anh Khang Vĩnh từng nói một câu: " Những vật kỉ niệm cho tình yêu, tới bây giờ đều không phải những thứ như đồng hồ hay vòng tay mà anh từng tặng em, thậm chí cũng không phải những tin nhắn ngọt ngào hay những bức ảnh chụp chung, tình yêu trong những năm tháng đã qua là đáng quý nhất, tình yêu ấy là thứ anh lưu lại cho em, giống như sông ngòi chảy qua lưu lại dấu vết trên địa hình, những thứ anh dành cho em đều tạo thành đổi thay trong em." Trước đây tôi không hiểu, thế nhưng hiện tại lại hoàn toàn có thể hiểu rõ câu nói ấy.

Giống như trong "Xuân Kiều và Chí Minh", Xuân Kiều nói:

"Em bị anh ảnh hưởng tới mức ngay cả bản thân cũng không hề phát hiện rằng mình bị ảnh hưởng, em rất muốn thoát khỏi anh, Trương Chí Minh, thế nhưng khi thoát khỏi anh em lại phát hiện bản thân đã trở thành một Trương Chí Minh khác."

Sự thật chứng minh, dưới sự ảnh hưởng của anh ấy, tất cả những thứ liên quan tới anh ấy và sở thích của anh ấy, chỉ có tôi tiếp nhận được. Việc đáp ứng anh ấy dường như đã trở thành một loại bản năng.

Trong phần trò chơi, tôi không ngờ anh ấy và Trần Quan Vũ cùng nhau ngã xuống. Dù Vương Tuấn Khải cũng là đại ca ở đây. Dù cho thực sự có người có thể đánh bại anh ấy, thì người ấy cũng không dám làm vậy. Những thực tập sinh kia dễ dàng bị quật ngã, chỉ có Trần Quan Vũ kiên trì, sau cùng kết quả là hai người "đồng quy vu tận". Tất cả mọi người đều sợ tới ngây ngẩn. Phản ứng đầu tiên của tôi là tiến tới giải cứu. Thế nhưng trong lòng tôi vẫn vô cùng nghi hoặc. Trần Quan Vũ bình thường nhìn qua có vẻ sợ hãi rụt rè, lấy đâu ra dũng khí lớn tới vậy. Lại nhìn tới Vương Tuấn Khải, trên gương mặt anh ấy là vẻ đăm chiêu. Hỏng rồi, anh ấy không chịu được thua cuộc, Trần Quan Vũ chết chắc.

Trò chơi đối kháng của chúng tôi rất nhẹ nhàng. Dù sao tôi và anh ấy cũng không muốn ngã xuống từ nơi cao như vậy. Mặc dù có đệm ở phía dưới, thế nhưng cũng sẽ cảm thấy khó chịu, không tin bạn thử xem.

Lúc quay phim ngắn, anh ấy tặng tôi hoa hồng đỏ. Không biết biên kịch là có ý gì nữa. Sau khi hoàn thành ghi hình phim ngắn, tôi cầm lấy hoa hồng anh ấy tặng, lặng lẽ chụp ảnh, đăng lên Weibo, cứ cho là anh ấy lấy danh nghĩa Karry tặng Mã Tư Viễn cũng được, tôi vẫn cảm thấy mãn nguyện. Loại cảm giác mừng thầm trong lòng ấy làm tôi thấy bản thân thật hèn mọn, thế nhưng lại không nhịn được muốn khoe cho mọi người thấy.

Anh ấy nhìn thấy bài đăng trên Weibo của tôi liền nói:

"Mượn hoa anh tặng em để tặng cho Fan, như vậy thật quá lợi cho em rồi!"

"Xì xì xì, tặng em thì là của em. Anh quan tâm làm gì chứ?"

"Gan lớn rồi đúng không!" Nói xong liền tiến tới muốn sờ lên đầu tôi, thế nhưng vào lúc sắp sờ tới lại dừng tay lại. Chúng tôi có chút lúng túng. Tôi nói: "Đừng sờ, chúng ta là Idol. Còn nữa, anh cũng đã có bạn gái rồi, cẩn thận làm chị ấy không vui."

Nói xong liền tiến vào phòng tập. Tôi không thể nói rõ tâm trạng của bản thân vào thời điểm ấy, giống thứ chỉ thuộc về mình, đột nhiên lại không còn thuộc về mình nữa, cảm giác mất mát ấy, phảng phất như chìm vào làn nước sâu thẳm, thế nhưng lại chẳng có ai cứu giúp. Tôi chật vật khổ sở, tôi rối rắm dằn vặt, chúng tôi đều đã thay đổi mất rồi.

Buổi tối sau khi kết thúc ghi hình, tôi vẫn giống như trước đây chầm chậm bước đi. Lúc này, Trần Quan Vũ bước tới nói với tôi:

"Nguyên Ca, cùng nhau về đi?"

"Nhà cậu ở đâu mà lại muốn cùng về? Nhóc con, đã trễ thế này rồi."

"Ừm....Thực ra tớ muốn cùng cậu đi một lát, bình thường tớ cũng chỉ đi một mình." Nói xong còn lộ ra vẻ mặt đáng thương. Thôi vậy, nghĩ tới dạo gần đây tôi cũng thường một mình trở về nhà, đi về cùng cậu ấy cũng được. Vì vậy liền đồng ý. Còn đang chuẩn bị cùng nhau về, liền thấy Vương Tuấn Khải đi tới nói:

"Vương Nguyên Nhi, cùng về thôi."

"Hả?" Đã rất lâu không cùng anh ấy trở về, trước đây điều làm tôi chờ mong nhất chính là mỗi lần luyện tập xong được trở về cùng anh ấy. Hai người chúng tôi tùy ý nói chuyện, than phiền một chút về chuyện công việc và học tập, sau đó lại cùng cổ vũ lẫn nhau..... Khi ấy, là khoảng thời gian tươi đẹp nhất... Rất lâu không cùng đi với nhau, hiện giờ lại cảm thấy sợ hãi. Sợ không có gì để nói, càng sợ nhắc tới vấn đề khiến chúng tôi không vui. Trái tim của tôi không đủ thông suốt, đối diện với anh ấy nhất định sẽ cảm thấy hỗn loạn.

Anh ấy tự mình quyết định trở về cùng tôi và Trần Quan Vũ. Trên đường đi đều kể cho tôi một vài chuyện cười, thế nhưng lại hoàn toàn coi nhẹ sự xuất hiện của Trần Quan Vũ. Tôi nhìn bộ dạng tên nhóc ấy muốn cùng nói chuyện với tôi nhưng lại không có cách nào chen vào, trái tim như bị xiết chặt. Vương Tuấn Khải vẫn chưa buông tha cậu ấy sao? Rõ ràng chúng tôi đã chia tay, thế nhưng vẫn nghĩ tôi cùng Trần Quan Vũ đang có chuyện mờ ám. Tôi ghét sự ngang ngược của anh ấy, ghét bộ dáng dù đã chia tay vẫn muốn quản Đông quản Tây của anh ấy, thế nhưng trong lòng lại phảng phất chút ngọt ngào. Anh ấy, vẫn luôn để ý tới tôi.

Bị những suy nghĩ rối rắm ấy bủa vây, chúng tôi tới đường lớn rồi đều tự đi về hướng nhà mình. Sau khi trở về nhà tôi liền gửi tin nhắn cho Trần Quan Vũ:

"Vương Tuấn Khải có chút Trung Nhị, chuyện tối nay đừng quá để tâm, Nguyên Ca của cậu sẽ bảo vệ cậu."

Vừa đặt điện thoại xuống thì có tin nhắn hồi âm, tôi không muốn xem, khẳng định là cậu ấy. Đi tắm xong trở về liền thấy vài tin nhắn, đều là cậu ấy.

"Không sao, Nguyên Ca. Đại Ca vốn dĩ cũng vô cùng lợi hại, là thần tượng của chúng ta.

"Vương Nguyên, hai người các cậu có ổn không?"

"Nguyên Ca, phải vui vẻ một chút, còn có tớ ở đây."

Tôi không thể hiểu được trẻ con hiện nay nữa rồi. Xem ra, sau này tôi nên dời tầm mắt khỏi Tiểu Khải, thế giới này không có anh ấy vẫn vô cùng tốt đẹp.  

_____________________

  (1)Trung Nhị : + Trung nhị (中二) Xuất phát từ cụm từ "bệnh trung nhị" (gọi là chứng mồng hai) là tục ngữ của người Nhật Bản – chỉ sơ trung năm hai (tương đương với lớp 8 bên mình), thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời nói và hành động, tự tưởng coi mình là trung tâm. Mặc dù gọi là "bệnh" nhưng nó không cần thiết phải chữa, y học cũng không cho vào "bệnh tật". Ở Việt Nam, "bệnh trung nhị" có tên gọi khác là "bệnh tuổi dậy thì".  

_AloNe_

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip