Chap 41

Nâng tay nhìn đồng hồ, đã sắp một giờ. Giờ ngủ sớm đã qua, nằm trên giường cũng chẳng thể chìm vào giấc ngủ, chỉ có thể ngồi đó nghịch điện thoại.

Anh ấy tắm xong bước ra, mặc áo len bên trong là sơ mi trắng, phía dưới là quần màu đen giống như lúc ghi hình tiết mục, mái tóc vẫn đang nhỏ nước. Đẹp trai tới mức tôi không cách nào dời tầm mắt. Thuận theo khuôn mặt anh ấy nhìn xuống, cúc áo được cài vô cùng cẩn thận. Tôi quên mất, anh ấy không chịu nổi khi bị lộ da thịt. Vương Nguyên, trong đầu mày rốt cuộc là đang nghĩ gì vậy, tuyệt đối là bởi tôi xem phim Hàn quá nhiều nên mới có suy nghĩ như vậy. Tôi lắc lắc đầu cười tự giễu.

Anh ấy bước qua, ngồi xuống giường, bắt đầu lau tóc. Bình thường anh ấy đều không thích dùng máy sấy để sấy tóc. Bởi vì sau khi sấy tóc rất dễ bị khô và chẻ ngọn hay đại loại như vậy, chỉ trừ khi chuẩn bị tạo hình cho tiết mục anh ấy mới dùng tới. Anh ấy dùng khăn mặt màu trắng để lau tóc, tôi không thể nhìn thêm được nữa, liền nói:

"Đưa cho em, em giúp anh."

Anh ấy cười, ngồi xếp bằng đối diện với tôi. Tôi tiếp lấy khăn lông, ôm lấy đầu anh ấy, vò vò mái tóc anh ấy.

"Vương Tuấn Khải, nói đi, có chuyện gì vậy?"

Khăn lông bao bọc lấy khuôn mặt anh ấy, tựa như tấm màn ngăn cách giữa chúng tôi, cứ như vậy, có lẽ một số việc cũng sẽ trở nên dễ dàng tiếp nhận hơn. Tôi đã chuẩn bị kĩ lưỡng, để có thể tiếp nhận nỗi sợ hãi không tên sắp xảy ra.

Anh ấy vén khăn tắm lên, để gương mặt lộ ra ngoài.

"Được, anh nói với em..."

Tôi lại một lần nữa chùm khăn tắm lên khuôn mặt anh ấy, ngăn trở khuôn mặt anh ấy đối diện với tôi. Tôi sợ anh ấy sẽ nói với tôi, anh ấy ở bên Lâm Nghi phải chịu nhiều uất ức, tôi lại càng sợ anh ấy nói với tôi chuyện hôm nay chỉ là do anh ấy nhất thời hứng thú, nếu như không nhìn gương mặt anh ấy, tôi có lẽ còn có thể thuyết phục chính mình tiếp nhận .

"Em làm gì thế?" Anh ấy có chút bất mãn.

Tôi chỉ có thể miễn cưỡng nói:

"Đang lau tóc cho anh mà, đừng ngọ ngoạy lung tung."

Anh ấy kéo lấy bàn tay đang nắm lấy khăn lông của tôi, sau đó liền giật khăn xuống, vứt sang một bên, tiếp đó nắm chặt lấy tay tôi. Hàng loạt những động tác ấy diễn ra vô cùng nhanh, nhanh tới mức tôi còn chưa kịp phản ứng, đôi tay chúng tôi đã nắm chặt lấy nhau.

"Đồ ngốc, Trần Quan Vũ đều đã nói với anh rồi." Đôi mắt anh ấy tràn ra ý cười, răng khểnh cũng có chút đắc ý mà lộ ra.

Tôi có chút khiếp sợ, dù sao chuyện tôi đã ngả bài với Trần Quan Vũ, tôi cũng không hề có ý định nói cho Vương Tuấn Khải biết. Anh ấy hiện tại đã ở bên Lâm Nghi, những chuyện như vậy nói với anh ấy cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tôi không muốn phá hoại tình cảm của hai người họ, tôi luôn là một người ưa sạch sẽ trong sẽ trong chuyện tình cảm.

"Ồ, vậy thì sao chứ?" Tôi lạnh lùng đối mặt với anh ấy. Thực ra, tôi sợ bản thân thua bởi khí thế, tôi không hiểu được nước cờ tiếp theo của anh ấy.

Đôi tay anh ấy vẫn nắm lấy tay trái của tôi, hai ngón tay cái khe khẽ gãi nhẹ vào lòng bàn tay của tôi.

"Không sao cả. Chúng ta hòa giải được không. Không rời xa nhau nữa, có được không?"

Giọng nói anh ấy mang theo chút làm nũng, tôi phảng phất như đang nhìn thấy đuôi của một con mèo.

"Vương Tuấn Khải, anh đừng như vậy, anh còn có Lâm Nghi." Tôi buộc chính mình phải tỉnh táo lại, nhắc nhở anh ấy.

Anh ấy đột nhiên trở nên nóng nảy, sức lực trên bàn tay càng tăng thêm:

"Anh cùng Lâm Nghi chỉ là diễn kịch mà thôi. Anh thích ai, em không lẽ còn không nhìn ra sao. Anh từ sớm đã nhìn ra mưu đồ của tên nhóc con Trần Quan Vũ kia đối với em, hơn nữa cậu ta hình như đã phát hiện ra quan hệ của chúng ta. Anh sợ nếu cứ tiếp tục, cậu ta sẽ làm hại tới chúng ta, lại vừa đúng lúc em nhắc tới chuyện chia tay, anh chỉ có thể tương kế tựu kế, cùng Lâm Nghi diễn một vở kịch, như vậy cậu ta sẽ không nghi ngờ chúng ta. Hơn nữa, ở bên Lâm Nghi, anh có thể quan sát cậu ta, xem cậu ta làm những gì với em."

"Vậy anh quan sát được những gì?"

"Cậu ta hẹn em đi xem phim, anh không yên tâm chút nào, chỉ có thể cùng đi theo, cũng may tên nhóc kia không làm chuyện gì quá giới hạn, còn có, cậu ta tiễn em về nhà hay gì đó, không phải anh đều theo dõi hết rồi sao?"

"Là lần anh để cho cậu ấy tiễn em về nhà, còn có lần đi xem phim kia?" Tôi kiêu ngạo hỏi vặn lại anh ấy.

"Lần ấy thực sự là anh có việc quan trọng, còn lần đi xem phim anh liền nhìn ra em đối với cậu ta không có ý gì khác, mới yên tâm trở về, lại nói, bốn người chúng ta cùng nhau đi sẽ khó xử tới mức nào chứ. Còn nữa, hôm nay anh đã đợi em lâu như vậy, em có hiểu hay không? Anh chạy tới đây gấp gáp tới vậy, ví tiền cũng lấy hầm, còn là của Tiểu Mã Ca nữa."

Anh ấy có chút thiếu tự nhiên giải thích.

Tên vô lại này, vừa nãy còn nói là Tiểu Mã Ca để quên, chỉ vừa cuống lên một chút, liền lòi đuôi.

Tôi đột nhiên không còn thấy tức giận nữa, đúng vậy, một người có thích bạn hay không, bạn nhất định có thể cảm nhận. Tôi của khoảng thời gian trước, bị sự tức giận mà mờ mắt, thực ra trái tim của anh ấy, từ lâu đã vô cùng rõ ràng. Nhìn anh ấy cười ngốc nghếch, tôi cảm thấy, oan ức trong những ngày tháng qua đều không còn nữa.

Anh ấy thấy tôi cười, liền hiểu rõ tất cả đều đã qua. Tiếp đó anh ấy nắm lấy bàn tay tôi, rồi đột nhiên đặt tay tôi bên môi anh ấy, sau đó, môi anh ấy tiến tới, áp môi vào lòng bàn tay tôi, cứ như vậy, bàn tay anh ấy không buông bàn tay tôi, môi anh ấy không rời khỏi lòng bàn tay tôi. Lòng bàn tay truyền tới cảm giác tê dại, trong lòng lại nổi lên từng đợt từng đợt bong bóng, rất ngọt, rất ngọt.

Tôi đấm anh ấy một đấm:

"Làm gì vậy, như vậy nhột lắm."

"Nguyên Nguyên, thật may chúng ta không hề thật sự từ bỏ đối phương." Anh ấy nói vô cùng thâm tình, tôi nhìn anh ấy, đôi mắt bỗng có chút chua sót, đúng vậy, thật may, chúng tôi đều vì đối phương mà ngầm chịu đựng, chúng tôi đều không hề buông tay đối phương.

Cơ thể anh ấy chầm chậm áp sát tới, tôi hiểu rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, thế nhưng tôi không muốn từ chối. Gương mặt anh ấy cách tôi ngày càng gần, tôi phảng phất như nghe được tiếng trái tim anh ấy đang đập dồn dập, còn có thể thấy được bộ dạng anh ấy nín thở vì hồi hộp. Môi hai chúng tôi cuối cùng cũng thân mật tiếp xúc, chúng tôi đối với những việc như hôn môi đều không quá hiểu biết, chỉ có thể để cánh môi anh ấy áp lên môi tôi, từ từ cọ xát, nhắm mắt lại, cảm giác cả cơ thể như đang được ngâm trong mật đào, vô cùng ngọt ngào, so với kẹo mút còn ngọt hơn.

Tôi gắt gao níu lấy áo sơ mi của anh ấy, tựa như cảm nhận được tôi đang hồi hộp, anh ấy ôm lấy tôi, vỗ về sống lưng tôi. Anh ấy đột nhiên ngậm lấy cánh môi dưới của tôi, liếm một vòng. Cảm giác như có một luồng điện truyền tới, trực tiếp xông lên đại não. Tôi gần như hít thở không thông, liền đẩy anh ấy ra.

"Đừng." Mặt đỏ tim run, vành tai cũng vô cùng thành thật. Anh ấy cười cười, ôm chặt lấy tôi:

"Đồ ngốc, em ngượng ngùng sao?"

"Anh, anh mới ngượng ấy! Chỉ là em cảm thấy chúng ta còn chưa trưởng thành, như vậy, không, không tốt." Tôi vùi mặt trên bả vai anh ấy, chóp mũi không ngừng cọ xát trên cổ anh ấy, cảm giác ngứa ngứa, vô cùng thoải mái.

"Ha ha, em nghĩ lung tung gì vậy, Lão Vương anh đây còn phải chờ tới năm mười tám tuổi, mặc dù nhiệm vụ này tương đối gian khổ, thế nhưng, anh cảm thấy nỗ lực một chút là có thể hoàn thành."

Tôi khẽ thổi lên cổ anh ấy, tiếng cười của tôi vọng từ hõm cổ anh ấy ra ngoài. Anh ấy bị ngứa tới mức vai cũng dựng thẳng, môi tôi dán trên cổ anh ấy, ấn xuống một nụ hôn. Anh ấy mỉm cười, xoa đầu tôi.

Cũng không nói thêm điều gì, cứ như vậy ôm lấy anh ấy, đối với tôi đã là quá đủ.

Có lẽ chúng tôi là hai thiên thạch trời sinh đã có thể ngầm hiểu đối phương, một vạn năm trước đã là bạn tương tri, sau đó phải phân tách lưu lạc khắp nơi trên thế gian. Tất cả sự bạo phát của chúng ta ngày hôm nay, chẳng qua chỉ là muốn vuốt ve an ủi đối phương, đánh thức những kí ức đã qua mà thôi. Chúng tôi kiếm tìm bản thân trên cơ thể đối phương, dùng ngôn ngữ để trao đổi, dùng ánh mắt để đối diện, và còn rất nhiều nhiều rất nhiều phương thức khác để tìm lại nhau. Trong quá trình tái tạo linh hồn,chúng tôi chầm chậm tìm ra giá trị của đối phương và cũng chỉ vì đối phương mà tồn tại. 

_AloNe_

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip