Chap 45

Những chuyện cũ đã bị lãng quên.

Không cần tùy ý nhắc lại...

Bởi vì trong những năm tháng ấy bạn có thể dễ dàng chống đỡ đau thương.

Thế nhưng hiện tại lại đau đớn tới mức không thể dậy nổi...

Tôi dần quen với niềm hạnh phúc giản đơn như thế, thậm chí tôi khẩn cầu cả đời này đều có thể như vậy, không cần danh phận, không cầu công khai, cứ như hiện tại thì thật tốt. Hay chăng là bởi tôi quá dễ dàng thỏa mãn, hoặc cũng có thể là bởi tôi thực sự quá thích anh ấy. Thích tới mức bất kì thứ gì về anh ấy cũng muốn để tâm, lại có đôi khi vì quá thích anh ấy mà không cần để tâm bất cứ thứ gì. Tôi không muốn phân rõ, có thể cùng anh ấy đi tới hiện tại đã vô cùng khó khăn, tôi việc gì phải cứ mãi đào bới tường tận?

Thế nhưng, thế gian nào có chuyện dễ dàng như vậy?

Ăn xong bữa tối liền làm ổ trên sô pha, giống như một con mèo nhỏ nằm xem Tivi không muốn nhúc nhích. Đột nhiên di động vang lên, là âm thanh tin nhắn.

[Có rảnh không? Ngày mai gặp mặt một chút?] – Lâm Nghi.

Tôi cho rằng cô ấy sẽ tìm tôi từ sớm, dù sao chuyện kia thực ra cũng có thể xem như tôi cùng Vương Tuấn Khải nợ cô ấy một mối nhân tình, tôi vẫn luôn cảm thấy cô ấy sẽ cùng tôi nói về chuyện này. Cô ấy có thể chịu đựng tới giờ phút này mới tìm tôi, cũng làm tôi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

[Được.] Tôi nhắn tin lại cho cô ấy sau vài phút.

Cô ấy rất nhanh liền hồi âm [ Được, sáng mai sẽ nhắn thời gian và địa điểm cho cậu.]

Tôi không nhắn lại. Từ trong tiềm thức, tôi có chút không muốn nói chuyện với cô ấy, có lẽ cô ấy cũng vậy. Chỉ là chúng tôi nhất định phải đối mặt với người còn lại. Thân phận của tôi bất tiện như vậy... Không nói với Vương Tuấn Khải, nếu như Lâm Nghi muốn Vương Tuấn Khải cùng tới, sẽ nói với Vương Tuấn Khải để anh ấy hẹn trước với tôi, sau đó cùng nhau đi. Cô ấy muốn tách Vương Tuấn Khải khỏi cuộc nói chuyện này, có lẽ là bởi có việc quan trọng muốn đơn độc nói với tôi.

Sáng sớm ngày hôm sau, cô ấy nhắn tin muốn tôi tới một quán cà phê nhỏ ở ngoại thành. Tôi tới đó rất sớm. Tôi đã quen với việc dậy sớm, không khí buổi sáng rất tốt, đặc biệt, đây còn là vùng ngoại ô, có rất nhiều cây xanh, sẽ làm người ta cảm thấy dễ chịu.

Tôi chỉ vừa ngây ngốc ngồi chờ ở quán cà phê được một lát thì Lâm Nghi liền tới. So với thời gian hẹn cũng sớm hơn, cô ấy thật sự là một cô gái được giáo dục tốt.

"Không nghĩ tới em đến sớm như vậy." Cô ấy cười, khuôn mặt mang theo vẻ nhẹ nhàng khoan khoái làm người khác cảm thấy dễ chịu, không hề làm bộ.

"Ừm, tỉnh dậy không có việc gì liền tới đây, chị cũng vậy."

Tôi cũng tự nhiên trả lời, có lẽ là bởi cả hai người chúng tôi đều hiểu rõ nội tâm đối phương nghĩ như thế nào về Vương Tuấn Khải, mới cảm thấy không có gì phải che dấu.

"Không uống đâu, ăn xong bữa sáng liền tới đây, uống không nổi." Tôi nói với cô ấy bản thân thực sự không thể uống thêm gì nữa.

"Ừm, em dạo gần đây thế nào, được nghỉ có phải cảm thấy rất thư thái hay không?" Cô ấy cười cười.

"Rất ổn. Ăn no ngủ kĩ. Còn chị?" Tôi tùy ý trả lời.

"Cứ như vậy thôi." Cô ấy nhún nhún vai.

Cà phê được bưng lên, cô ấy chậm rãi quấy tách cà phê, khẽ nhấp một ngụm. Khi ngẩng đầu lên trong đôi mắt đã không còn ý cười. Tôi khẽ hít thở...

"Vương Nguyên, cho cậu xem thứ này." Cô ấy rút điện thoại, mở khóa màn hình, mở album ảnh, sau đó chuyển điện thoại tới trước mặt tôi.

Tôi nhận lấy điện thoại, trong lòng bỗng "Oanh" một tiếng, nháy mắt liền cảm thấy trống rỗng. Bàn tay đang nắm lấy di động khẽ run rẩy. Thế nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc, liền đưa điện thoại trả lại cô ấy.

Ở dưới mặt bàn đôi tay gắt gao đan chéo nhau, cố gắng để biểu hiện của bản thân thêm có vẻ tự nhiên thoải mái.

Thế nhưng trong đầu lại vì bức ảnh kia mà cảm thấy hỗn độn...

Bức ảnh ấy, là khung cảnh tôi và Vương Tuấn Khải ngày hôm trước đứng ở ban công ôm hôn, góc chụp rất tốt, chúng tôi đều rất dễ nhận ra, vành tai tôi lúc ấy còn phiếm hồng.

Nếu như bức ảnh ấy là do Vương Tuấn Khải chụp, tôi nhất định sẽ lén lưu lại. Thế nhưng, đây là do Lâm Nghi chụp.

"Chị làm như vậy là có ý gì?" Tôi không có cách nào cười với cô ấy nữa.

"Vương Nguyên, rời khỏi Vương Tuấn Khải đi." Cô ấy cũng vậy, không hề mỉm cười với tôi như trước.

Tôi nhíu mày nhìn cô ấy, cũng không định nói thêm.

"Tôi từng nói, chúng ta cạnh tranh. Vì vậy hiện tại, tôi hi vọng cậu rời xa cậu ấy. Nếu không, bức ảnh này sẽ được công khai." Cô ấy nói vô cùng nghiêm túc, cũng rất quang minh chính đại, không hề coi thường tôi, thế nhưng trong giọng nói cũng có sự kiên định của bản thân cô ấy.

"Chị công khai bức ảnh là muốn hủy hoại Vương Tuấn Khải? Như vậy chị cũng sẽ không có được anh ấy."

"Thế nhưng như vậy thì hai người cũng vĩnh viễn không thể ở bên nhau, không phải sao? Bởi vì như vậy, chú và dì nhất định sẽ không đồng ý cho hai người ở cạnh nhau. Trên một ý nghĩa nào đó, thực ra tương lai của cậu ấy là do chính tay cậu hủy hoại. Một người coi trọng gia đình như cậu ấy, đã tới nông nỗi như vậy , sau này còn có thể ở bên cậu sao?"

"Vậy thì, chị khi ấy sẽ thế nào?"

"Vương Nguyên, tôi thật sự muốn ở bên cậu ấy, cậu nghĩ thử xem, chúng tôi mặc dù không phải tình nhân, thế nhưng cậu không thể phủ nhận, nếu như hai người các cậu không thể đi tới bước cuối cùng, vậy thì người Vương Tuấn Khải lựa chọn nhất định sẽ là tôi. Cũng có thể không phải bởi vì yêu, thế nhưng tình cảm giữa chúng tôi cũng sẽ không dễ dàng bị phá vỡ. Tôi muốn để cậu ấy thử quen với việc có tôi, tiền đề để thực hiện nguyện vọng này chính là, phải tách hai người ra trước đã."

Cô ấy vẫn luôn thông minh như vậy, cô ấy hiểu Vương Tuấn Khải và gia đình của anh ấy hơn tôi rất nhiều, cô ấy cũng hiểu rõ tôi hơn cả chính tôi. Uy hiếp tôi bằng tiền đồ của Vương Tuấn Khải...

Tôi trầm mặc, lặng lẽ nắm chặt lấy tay của chính mình.

"Cho tôi thời gian một tháng, để tôi có thể thu xếp việc này." Đây đại khái cũng là yêu cầu duy nhất tôi có thể đưa ra.

"Được, chị hi vọng một tháng sau, trên thế gian này, Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải chỉ là anh em tốt. Ừm....Việc này, không thể để cậu ấy biết, đúng không?"

Cô ấy khẽ cười, sau đó đứng dậy muốn rời đi.

Tôi lặng lẽ dùng ngón tay ấn chặt vào lòng bàn tay, cho tới khi các khớp xương đều đau đớn...

"Không phải đã nói, cạnh tranh công bằng sao?" Trước khi cô ấy rời khỏi, tôi vẫn không nhịn được cất tiếng hỏi. Đại khái trong câu nói ấy còn hàm chứa chút oán giận.

Giọng nói của cô ấy rất nhẹ, thế nhưng tôi có thể nghe rõ...

"Cậu có thể cam đoan, trước đây, cậu không dùng chút thủ đoạn nào sao?"

Tôi hiểu rõ, mọi thứ của tôi đều đã sụp đổ. Thủ đoạn nho nhỏ của tôi, tôi cứ mãi cho rằng bản thân thông minh, thế nhưng suy cho cùng thủ đoạn ấy lại bị Lâm Nghi xem thường, cô ấy nhất định là đại Boss trong game, một chiêu trí mạng, lấy đi mạng sống của tôi.

Nhớ lại khoảng thời gian chúng tôi chia tay trước đây, tôi đã cảm thấy áp lực tới mức không thở nổi. Nếu như, lại có thêm một lần chia tay như thế, tôi sợ tôi sẽ không thể chịu đựng được thêm nữa, mà anh ấy, có lẽ cũng vậy.

_AloNe_

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip