Tôi cứ luôn đắn đo suy nghĩ nên dùng phương thức nào để giới thiệu bản thân, TF Gia tộc Vương Tuấn Khải, đội trưởng TFBOYS Vương Tuấn Khải, học sinh Bát Trung Trùng Khánh Vương Tuấn Khải, ca sĩ Vương Tuấn Khải, hay là, Vương Tuấn Khải yêu thích Vương Nguyên?
Khi đáp án cuối cùng hiện ra, tôi đã không còn bị dọa tới mức nhảy dựng lên nữa. Tôi cũng không còn nhớ rõ lần đầu tiên nghĩ tới đáp án này là vào thời điểm nào, có thể là lúc chúng tôi cùng hát "Tay lớn nắm tay nhỏ", cũng có thể là khi chúng tôi song ca "Hạ thu", hoặc chăng là thời điểm tôi nhìn thấy nhân vật trong phim hoạt hình le lưỡi, liền nhớ tới Vương Nguyên... Tóm lại, chính là rất lâu, rất lâu trước đây, khi bản thân tôi còn chưa tự mình ý thức được tình cảm dành cho em ấy.
Em ấy khi còn nhỏ vô cùng ngoan ngoãn, tôi không chỉ từng nói một lần, tôi thích em ấy, mặc kệ là hiện hay quá khứ, tôi đều thích. Tôi cứ mãi cho rằng, em ấy sẽ trưởng thành giống như trong suy nghĩ của tôi, thế nhưng, trong những tháng năm tôi không để ý quan sát, em ấy đột nhiên trưởng thành thật nhanh, bắt đầu ngày càng tỏa sáng, tôi dĩ nhiên cũng cảm thấy ngày càng vui vẻ, thế nhưng, cũng có đôi khi tôi không thể nhìn thấu em ấy, ví như, em ấy thường hay ngồi ngây ngốc, tôi hỏi cũng sẽ không chịu nói ra bản thân đang suy nghĩ điều gì. Cho tới khi ở bên em ấy, tôi mới hiểu rõ. Đứa ngốc ấy, thực ra thích tôi.
Lần đầu tiên chúng tôi chia tay, tôi vô cùng chật vật đau khổ, tôi cảm thấy em ấy đang cố tình gây sự, tôi thích em ấy tới vậy, tại sao em ấy lại mẫn cảm tới mức như thế, cho tới sau này, dựa vào sự thông minh của tôi, chúng tôi cuối cùng cũng gương vỡ lại lành. Tôi khi ấy hận không thể cưng chiều em ấy lên tận trời.
Thế nhưng, khi chúng tôi thân mật tới nhường ấy, sẽ luôn xuất hiện một số chuyện ngoài ý muốn.
Thời điểm Lâm Nghi chuyển điện thoại tới trước mắt tôi, tôi liền hiểu rõ, chúng tôi phải kết thúc.
Yêu cầu của Lâm Nghi vô cùng đơn giản, chia tay Vương Nguyên, thế nhưng, không thể nói cho Vương Nguyên lí do, ở bên cô ấy, nếu không bức ảnh sẽ bị công khai, điều ấy sẽ phá hủy tương lai của Vương Nguyên, cũng sẽ phá đi cuộc sống sau này của hai người chúng tôi. Nặng nhẹ thế nào, không cần phải nghĩ nhiều, tôi liền có thể đưa ra quyết định.
Tôi nói với cô ấy cần thời gian một tháng, nhìn thấy sự kinh ngạc của cô ấy, trong lòng tôi mơ hồ cảm thấy có chút kì lạ.
Sự thực chứng minh tôi đã đoán đúng, Vương Nguyên bắt đầu trở nên khác thường, bắt đầu muốn khiêu khích tôi, tôi thuận theo em ấy cũng không xong, dường như dù tôi có làm thế nào đi nữa, thì sự tồn tại của tôi cũng chính là một sai lầm. Tôi đoán, có lẽ Vương Nguyên cũng nhận được sự uy hiếp của Lâm Nghi. Vì vậy mới hành động như thế. Tôi bắt đầu phối hợp với Vương Nguyên, cũng bắt đầu tạo mâu thuẫn, tất nhiên cảm giác ấy mệt mỏi tới nỗi không nói thành lời, kết quả cuối cùng dĩ nhiên là chúng tôi chia tay.
Tôi và Lâm Nghi ở bên nhau. Thực ra tôi không thể nào ghét bỏ cô ấy, tôi từng nói, trừ Vương Nguyên, cô ấy là người phù hợp với tôi nhất, tôi thậm chí cũng có thể hiểu được tại sao cô ấy lại làm như vậy, đại khái là bởi vì thích. Tôi cũng không phải gỗ đá, tình cảm cô ấy dành cho tôi tôi có thể cảm nhận được, chỉ là nghĩ tới Vương Nguyên, liền cảm thấy không ai có thể thay thế em ấy. Thế nhưng tôi không ngờ tới Vương Nguyên từ sớm đã biết rõ tình cảm của Lâm Nghi dành cho tôi.
Tôi có đôi khi sẽ cười khổ, tự hỏi mình hiểu em ấy được bao nhiêu?
Thực ra Lâm Nghi rất tốt, bởi vì thân phận tôi có chút đặc thù, cô ấy sẽ không đề ra những yêu cầu làm tôi khó xử, thường trầm lặng làm tốt mọi thứ, dịu dàng, hòa nhã, tuyệt đối là lựa chọn hàng đầu cho vị trí vợ tốt mẹ hiền.
Thực ra tôi cũng là một người vô cùng tham lam, tôi nghĩ, ở bên Lâm Nghi, tôi có thể lấy thân phận bạn tốt để bảo vệ em ấy, cả đời này ở bên cạnh em ấy, nhìn em ấy náo loạn, nhìn em ấy trưởng thành, thậm chí còn có thể nhìn em ấy kết hôn sinh con, mặc dù những chuyện ấy đối với tôi mà nói vô cùng khó chấp nhận, thế nhưng chỉ cần có thể ở bên cạnh Vương Nguyên, tôi liền cảm thấy bản thân sẽ dễ dàng trải qua những tháng ngày xa cách tựa chân mây cuối trời, vĩnh viễn không thể kề cận kia.
Tôi đối xử với Vương Nguyên so với trước đây còn tốt hơn, lấy danh nghĩa là anh em tốt, tôi đối với Lâm Nghi cũng cố gắng hết sức hoàn thành chức trách của một người bạn trai chuẩn mực, cũng coi như là đền bù cho cô ấy. Thế nhưng, thế gian này khó có được biện pháp để toàn vẹn.
Thần tượng của tôi – Châu Kiệt Luân sau khi kết hôn liền quyết định ở lại Đài Loan cử hành hôn lễ, hai người họ hạnh phúc ngọt ngào. Buổi trưa ngày hôm ấy tôi cùng Lâm Nghi ăn cơm, cô ấy nhìn tin tức liền gọi tôi tới xem, tôi xem xong nói thần tượng chỉ là thần tượng mà thôi. Lâm Nghi hỏi tôi sau này muốn kết hôn ở đâu, thích kết hôn vào mùa nào, tôi không muốn trả lời cho lắm, liền hỏi lại cô ấy muốn thế nào?
Cô ấy bắt đầu đắm chìm trong những suy nghĩ của bản thân. Sau đó nói về những gì trong tưởng tượng của cô ấy.
Ánh mặt trời vừa đủ, tôi lim dim đôi mắt, mở mắt ra, Vương Nguyên đã ngồi đối diện tôi.
"Lão Vương, em nói với anh này, em muốn tới đảo Seychelles kết hôn, chính là hòn đảo ở Châu Phi ấy." Em ấy chớp đôi mắt to tròn, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.
"Ừm, vì sao thế?" Tôi mỉm cười hỏi.
"Em nói cho anh biết chứ." Em ấy hút một ngụm sữa chua:
"Cảnh vật ở đó vô cùng đẹp, so với đảo Maldives hay đảo Bali gì đó còn đẹp hơn nhiều. Nước đặc biệt xanh, còn đẹp hơn biển ở Đài Loan rất nhiều. Tới khi ấy, chúng ta sẽ bay tới đó vào mùa đông, tới đảo Seychelles của Châu Phi, bởi vì khi ấy ở Bán Cầu Nam vừa vặn là mùa hạ, Địa Lý của anh giỏi như vậy, điều này anh biết mà. Vào thời khắc đẹp nhất trong năm, chúng ta kết hôn bên bờ biển, tới khi ấy, hai chúng ta mặc lễ phục màu trắng, thế nhưng em không muốn thắt nơ bướm đâu, em muốn thắt ca-vát, thắt nơ nhìn quá mức trẻ con. Tới buổi tối chúng ta mở PARTY, ăn đồ nướng bên bờ cát, Nguyên Ca phải ăn bù lại quãng thời gian chưa được ăn đủ nữa, ha ha, anh phải chuẩn bị pháo hoa, không có pháo hoa thì còn gì là High nữa, Tới lúc đó để Tiểu Mã Ca nhảy Quả táo nhỏ cho chúng ta xem, ha ha."
Tôi vươn tay lau đi vết sữa chua vương trên khóe miệng em ấy:
"Em cứ từ từ mà nói. Nhìn em hứng thú như vậy..."
"Ừm ừm, có điều anh không được phép ở trước mặt người khác trêu chọc ném em xuống biển, em cảm thấy như vậy thật mất mặt."
"Ha ha, có bản lĩnh em thử ném anh xem."
"Anh cứ đợi đấy, thuyền Nguyên Khải đã bắt đầu nổi lên rồi. Ai yo, đừng ngắt lời em, sau khi kết hôn, chúng ta sẽ đi du lịch, hưởng tuần trăng mật gì đó, ở đó cách Ai Cập không xa, chúng ta có thể tới đó dạo chơi, không phải anh vẫn không thích khuôn mặt em quá trắng nhìn không được khỏe mạnh hay sao, Nguyên Ca đi phơi nắng một chút, phơi thành màu da nâu khỏe mạnh, lúc ấy anh không được phép ruồng bỏ em đâu đấy. Đợi kết thúc tuần trăng mật trở về, vừa đúng lúc nơi đây đã là mùa xuân, không nóng không lạnh, phù hợp nhất. Như vậy có được không?" Hàng mi em ấy khẽ chớp động.
Thứ làm người ta tim đập thình thình chính là đôi mắt của em ấy. Trắng đen rõ ràng, màu đen giống như bầu trời đêm rộng lớn, màu trắng lại tựa như áng mây nhẹ nhàng uyển chuyển, như con sóng dập dềnh nghiêng ngả, trong veo không thấy đáy, thông suốt thấu đáo, nếu như nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, vậy thì cánh cửa ấy nhất định có liên kết với thiên đường tinh thuần nhất của thế gian.
Tôi cười, nghĩ tới chuyện mỹ lệ nhất trong cuộc đời, có lẽ chính là được cùng người mình yêu kiên định bước về phía trước.
"Được, tới lúc đó cứ làm như vậy đi, không được thất hứa nhé, Nguyên Nguyên." Tôi vươn tay xoa đầu em ấy.
"Tiểu Khải?" Lấy lại tinh thần, đôi tay vẫn dừng lại ở không trung, lại nhìn thấy gương mặt có chút mất tự nhiên của Lâm Nghi, thế nhưng rất nhanh liền trở lại như bình thường. Tôi hiểu rõ, tôi lại bắt đầu thất thần mất rồi, ở bên cạnh Lâm Nghi, thế nhưng chỉ nhớ tới Vương Nguyên, nghĩ tới dáng vẻ em ấy khi nói chuyện sẽ vui tới mức khoa tay múa chân, nhớ tới bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu của em ấy, tôi hiểu rõ, dù cho ở bên cạnh người khác, tôi cũng chỉ có thể yêu Vương Nguyên, yêu tới mức chết đi sống lại.
Sau này, lúc Lí Phương Lộ gọi điện nói tôi tới thăm Vương Nguyên, tôi liền run rẩy, tôi thực sự sợ em ấy xảy ra chuyện, lại càng sợ bản thân không ở bên em ấy, tôi rất muốn ôm chặt lấy em ấy, thế nhưng, tôi hiểu rõ, việc ấy là không thể.
Về sau, khi em ấy nắm lấy tay tôi, sau đó lại buông lỏng, tôi cuối cùng cũng hiểu, sự giày vò mà em ấy phải chịu, so với tôi cũng không ít hơn dù chỉ một chút.
Đợi tới lần gặp mặt sau đó, chính là ở quán cà phê trước đây, đôi mắt em ấy phiếm hồng, tôi nghĩ, có lẽ hình ảnh ấy tôi cả đời cũng sẽ khắc sâu tận tâm can. Vào lúc ôm lấy em ấy, tôi liền cảm thấy bản thân lúc này mới trở nên hoàn chỉnh.
Tôi đột nhiên nhớ lại sau khi tôi và em ấy chia tay, tôi nhớ em ấy nhớ tới mức đau đớn tâm can, tôi bắt đầu học theo em ấy đọc một vài cuốn sách, đọc tới cuốn của Vương Tiểu Ba, trong đó có một câu nói, tôi cho tới nay vẫn có thể ghi nhớ.
[Anh mang cả linh hồn dâng tặng cho em, nó mang theo cả bản tính cổ quái, thích nghịch ngợm náo loạn, sớm nắng chiều mưa, và một vạn tám trăm ngàn loại tật xấu, 'nó' thật sự vô cùng đáng ghét, thế nhưng nó chỉ có một điểm tốt duy nhất, chính là yêu em. ]
_AloNe_
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip