Chương 37
"Ừ, cũng được." Má Lỗ nghĩ đến
còn một đống việc cần phải làm
liền đem công việc đơn giản này
giao cho cô nhưng vẫn không
quên dặn dò.
"Con mang sữa lên xong phải
xuống ngay đó, không được ở lại
trong phòng đâu."
Tiểu Mộng đến nhà họ Vương
cũng được mấy tháng, cư xử rất
biết trước biết sau, tuy chưa từng
tỏ ra ý đồ bất lương gì nhưng do
bà giới thiệu nên cẩn thận một
chút vẫn hơn. Nếu xảy ra chuyện
gì thì bà cũng không biết nên ăn
nói thế nào với ông chủ nữa.
"Vâng ạ." Tỏ vẻ ngoan ngoãn, cô
đưa tay nhận lấy khay rồi xoay
người lên tầng.
Quay người lại, vẻ ngoan ngoãn
trên mặt cô liền biến mất, thay vào đó là nét mặt gian xảo và âm trầm không hợp với tuổi.
Sau khi thấy cô xoay người lên
lầu, má Lỗ liền khẩn trương đi giải quyết chuyện khác, không hề chú ý đến vẻ mặt biến hóa của cô.
Tiểu Mộng đi đến chỗ rẽ lầu hai,
nhìn quanh một lượt, thấy không
có ai liền lấy một gói nhỏ từ trong túi ra đổ vào trong sữa rồi dùng tay khuấy nhẹ. Sau khi nếm thấy không có vị gì mới hài lòng đi về phía phòng ngủ của Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên.
"Cậu chủ, em mang sữa lên rồi."
Trong phòng, Vương Tuấn Khải đã
cởi hết quần áo chỉ còn sót lại một chiếc quần lót, đang nằm trên giường kéo chăn mềm đắp đến tận cằm dưới.
"Vào đi, vào đi." Anh phải nhanh
uống sữa để còn đi ngủ nữa.
Ngoại trừ Vương Nguyên, anh chưa từng có những suy nghĩ dư
thừa nào với những người khác
cho nên cũng chẳng biết mình
không nên mặc như thế.
Tiểu Mộng vừa đẩy cửa bước vào
đã thấy anh ngồi trên giường đang vươn tay ra muốn cầm cốc sữa.
Cánh tay trần rắc chắc của anh
khiến cô thất thần trong nháy mắt.
Cô không ngờ rằng, cậu chủ ngốc
nghếch lại có dáng người đẹp như thế. Nuốt ngụm nước bọt, cô liền bước đến bên giường rồi đưa khay lên.
Vương Tuấn Khải đưa tay cầm lấy
cốc sữa, 'Ực' một phát uống hết,
đặt cốc xuống khay rồi ngã xuống giường chuẩn bị đi ngủ.
Tiểu Mộng cầm khay đặt lên bàn
trang điểm cách giường không xa, đuôi mắt vẫn không quên liếc xem tình hình của anh.
Thấy anh mơ màng ngủ thiếp đi,
lá gan của cô cũng to lên, nhẹ
bước đến bên giường xác định xem anh đã ngủ hay chưa.
"Cậu chủ? Cậu chủ?" Cô khẽ gọi
hai câu, thấy anh không có phản
ứng, khóe miệng cô liền nhếch lên một tia cười đắc ý.
Vươn tay nhấc lên chăn mềm, nhìn thân hình rắn chắc của anh, cô chỉ cảm thấy quyết định của mình quả nhiên không sai. Đưa tay giúp anh cởi xuống vật che đậy cuối cùng, cô càng cười đến hả hê, nhìn chiếc quần lót nam trong tay, cô liền tùy tiện ném qua một bên rồi bắt đầu cởi quần áo của mình.
Dù sao cũng không phải chưa
từng nhìn thấy đàn ông khỏa
thân, từ lúc 16 tuổi bị bố dượng
bán vào quán rượu, ban đầu cô
còn phản kháng rồi sau đó biến
thành cam chịu, rốt cuộc đã bị
bao nhiêu người đàn ông chạm
qua, chính cô cũng không biết.
Cho nên, từ không tình nguyện
ban đầu biến thành chủ động
quyến rũ, cô cũng chẳng thèm
quan tâm. Vì vậy, lúc đó cô đã
nghĩ và đã sống như thế. Không
ngờ rằng, cô còn có cơ hội để
chuyển mình.
Nhìn người đàn ông khỏa thân đang nằm trên giường, anh ta chính là lợi thế cường đại nhất để cô thay đổi cuộc đời.
Nằm xuống bên cạnh anh, đưa tay vuốt ve da thịt trơn bóng của anh, bụng dưới của cô lập tức dâng lên một trận nóng rực.
Bởi vì bị ảnh hưởng của thuốc nên người đàn ông nằm trên giường ngủ say hơn so với bình thường, hoàn toàn giống như heo chết, một chút phản ứng cũng không có.
Cô không kiềm chế được kích
động, vội vàng hôn lên vòm ngực
rắn chắc của anh, thậm chí còn
dạng chân ngồi lên eo anh.
Sau cùng, vẫn là do người đàn ông kia không chút phản ứng nên cô liền chán nản tựa vào ngực anh, chịu đựng dục vọng đang hành hạ chính mình.
Ha ha, không biết lúc cậu chủ Vương Nguyên trở về nhìn thấy tình huống này sẽ có phản ứng gì đây.
Nghĩ đến kế hoạch của mình sắp
thành công, cô không nhịn được
nở nụ cười.
Mang theo ý cười gian xảo, cô tựa vào trong ngực Vương Tuấn Khải, chậm rãi ngủ.
***************************
Hai tiếng sau, Vương Nguyên cùng Bạch Dật Phong trở về.
Má Lỗ khẩn trương ra đón người,
quan tâm hỏi: "Cậu chủ, bác sĩ có
nói gì không? Cậu như thế có gọi
là bình thường không? Có chú ý
gì đặc biệt hay không?..."
Bạch Dật Phong lập tức ngắt lời bà tránh cho bà hỏi quá nhiều.
"Bác sĩ nói tình trạng của Vương Nguyên là bình thường, tuy hơi sút
cân nhưng thân thể vẫn cực kỳ
khỏe mạnh, bé cưng trong bụng
cũng rất tốt. Đại khái là qua mấy
tuần nữa thì tình trạng nôn nghén sẽ giảm bớt, không có gì đáng lo cả."
Vương Nguyên trao cho anh một ánh mắt cảm ơn, đi ra ngoài một lúc cậu liền thấy hơi mệt mỏi, thật sự chẳng muốn nói chuyện.
"Hiện tại, em ấy hơi mệt, về phòng nghỉ ngơi một lúc là ổn thôi." Đem lời cảm ơn của cậu thu vào tron đáy mắt, anh mỉm cười rồi khẽ lắc đầu tỏ ý đừng khách sáo.
"Đúng rồi, xem tôi hồ đồ chưa
kìa." Má Lỗ bước sang bên cạnh cười nói: "Cậu chủ, cậu mau trở về phòng nghỉ ngơi đi."
"Khải Khải còn đang ngủ ạ?" Đã hơn hai tiếng, nếu như bình thường thì anh hẳn là phải thức dậy rồi, hôm nay lại không thấy anh vui mừng chạy ra đón mình khiến cậu hơi khó hiểu.
"Đúng rồi, cậu chủ vẫn còn đang
ngủ." Không nói bà còn không
phát hiện, Vương Nguyên vừa hỏi như vậy, má Lỗ cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.
"Hình như hôm nay cậu chủ ngủ
hơi bị lâu rồi."
"Anh đỡ em lên phòng." Bạch Dật Phong chợt nhớ ra dù sao mình cũng phải về phòng nên cứ đỡ cậu về phòng trước đã.
"Vâng." Trong lòng ẩn chứa một
chút lo lắng, cậu có cảm giác giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Cố đè nén bất an trong lòng, cậu
theo Bạch Dật Phong trở về
phòng.
Đẩy cửa phòng ra, lúc nhìn tới hai người đang nằm trên giường, cậu liền sợ đến ngây người, chân dừng lại bên cạnh cửa không cách nào bước vào phòng được.
Thấy cậu đứng bên cạnh cửa chẳng hề nhúc nhích, Bạch Dật Phong khó hiểu bước đến bên cạnh cậu.
"Sao em lại không vào? Bên
trong ...Có..." Tầm mắt rơi xuống
hai người đang nằm trên giường,
anh cũng bị dọa đến choáng
váng.
Tại sao lại như vậy?
Tiểu Mộng vẫn luôn ngủ không
sâu giấc, ngay tại thời điểm bọn họ đẩy cửa vào đã thức dậy nhưng vẫn lựa chọn thời cơ thích hợp để tỉnh dậy.
"Làm sao..." Cô chầm chậm mở
mắt ra, lúc nhìn thấy người đàn
ông đang nằm phía dưới mình liền tỏ vẻ kinh ngạc, vội kéo chăn quấn quanh người rồi nhảy xuống giường.
Lúc nhìn thấy hai người đứng bên cạnh cửa, nước mắt đã nhanh chóng đong đầy trong mắt, trên giường, người đàn ông khỏa thân vẫn ngủ say như cũ, một chút dấu hiệu tỉnh lại cũng chẳng có, một màn kịch tính cứ diễn ra như thế, mà màn đặc sắc hơn vẫn còn ở phía sau.
Chỉ thấy Tiểu Mộng mặt đầy lệ chạy đến trước mặt Vương Nguyên,
quỳ xuống rồi liều mạng dập đầu, miệng vẫn không quên ra sức giải thích.
"Cậu chủ Vương Nguyên, rất xin lỗi, rất xin lỗi... Là...Là cậu chủ cứng rắn lôi kéo tôi không buông...Tôi từ chối nhưng cậu chủ vẫn chẳng buông tha...Cậu chủ..." Cô nghẹn ngào giải thích, đem toàn bộ trách nhiệm đổ hết lên đầu người đàn ông vẫn đang say ngủ kia.
Sắc mặt Vương Nguyên trắng bệch, nhìn chằm chằm cô gái đang
quỳ trước mặt mình, nhìn hành
động của cô ta, nghe cô ta giải
thích.
Sau đó lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông nằm trên giường rồi đau khổ nhắm mắt lại.
Cậu chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy, không phải cậu đã sớm biết tâm tư của Tiểu Mộng rồi sao, vì sao vẫn để Khải Khải một mình như thế...
Bạch Dật Phong nhìn dáng vẻ đau khổ của cậu, lửa giận trong lòng lại càng tăng cao, anh vội bước đến bên giường vươn tay kéo người đàn ông kia dậy.
Anh hoàn toàn không tin lời nói
của cô gái không biết xấu hổ kia
nhưng vấn đề hiện tại không nằm ở chỗ đó mà là em trai, vì cái gì lại để cho cô ta nằm trên giường mình, thậm chí còn ngủ trước ngực mình nữa.
Dưới động tác thô bạo của anh, rốt cuộc Vương Tuấn Khải cũng mở mắt ra. Đưa tay dụi mắt, lúc liếc thấy Vương Nguyên đang đứng bên
cạnh cửa, anh lập tức mở to mắt,
vội vàng thoát khỏi tay của Bạch
Dật Phong rồi vui sướng chạy đến bên cậu.
"Nguyên Nguyên, em đã về rồi, đúng là anh vừa tỉnh dậy là em đã trở về rồi." Anh hoàn toàn không để
ý tới mình vẫn còn khỏa thân
cùng với những người khác trong phòng.
Bạch Dật Phong cầm lấy quần áo
được gấp gọn gàng ở trên giường, ném tới trên đầu anh.
"Em mặc quần áo vào trước đã."
"A." Cầm lấy quần áo, anh mới phát hiện mình hoàn toàn không mặc gì, anh nhớ là mình đâu có cởi sạch như vậy đâu. Tuy hơi khó hiểu nhưng anh cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ cầm lấy quần áo rồi mặc vào.
Lúc này, anh mới chú ý đến người đang quỳ gối khóc đến thê thảm trên mặt đất. Anh khó hiểu nhìn về phía Vương Nguyên: "Nguyên Nguyên, đây là..."
Kỳ lạ thật, sao lại có một người khóc đến thương tâm như vậy ngã vào trong phòng bọn họ chứ.
Má Lỗ cùng đám người hầu trong
nhà nghe thấy tiếng khóc liền ồn
ào chạy đến.
"Tiểu Mộng?"
Má Lỗ nhìn thấy người khóc lại
chính là cháu gái mình liền ngỡ
ngàng gọi không phải chỉ bảo nó
mang sữa lên sao? Sao giờ lại
biến thành không mặc quần áo chỉ quấn chăn quanh người ngã vào phòng vợ chồng cậu chủ khóc lóc rồi. Nhìn vẻ mặt khác thường của cô chủ cùng cậu ba, trong lòng bà chợt lo lắng, không phải là Tiểu Mộng đã làm sai chuyện gì chứ?
"Bác!" Cô vội vàng đứng lên rồi
nhào vào trong lòng má Lỗ, trong
lúc đó vẫn không quên nhỏ thêm
vài giọt nước mắt.
"Cậu chủ, đây là..." Hy vọng không phải như bà nghĩ.
Không đợi người khác lên tiếng,
Tiểu Mộng giành trước kể lể.
"Bác nhất định phải làm chủ cho
cháu, cậu chủ...Cậu chủ, cậu ấy..."
Cô cố ý ấp úng nói không rõ ràng
khiến cho người khác hiểu lầm.
"...Như thế này...Về sau cháu phải sống thế nào đây..." Dứt lời, lại cố tình khóc to hơn.
Lời của cô làm cho má Lỗ càng
thêm hoảng sợ, đám người hầu
đứng bên cạnh cửa cũng bị dọa
cho ngây người.
Bọn họ đều biết cậu chủ ngốc
nghếch nhưng cô Tiểu Mộng này
bình thường cũng rất hiểu chuyện nên chắc sẽ không lấy sự trong sạch của bản thân ra nói lung tung đâu, lần này phiền phức to rồi.
Đứng ở bên ngoài, đám người hầu cùng má Lỗ đều hướng ánh mắt nhìn về phía Vương Nguyên.
Vương Nguyên chẳng hề để ý đến ánh mắt của mọi người, vẫn cứ nhìn chằm chằm Vương Tuấn Khải.
"Vương Nguyên?" Bạch Dật Phong có chút lo lắng, tình huống hiện giờ vẫn chưa rõ ràng, không biết
cậu sẽ có phản ứng gì.
"Nguyên Nguyên, chuyện gì đang xảy ra vậy?" Vương Tuấn Khải mặc
quần áo tử tế, đứng ở bên cạnh
kéo kéo tay cậu, khó hiểu hỏi.
Anh hoàn toàn không biết đang xảy ra chuyện gì nữa.
Vương Nguyên đương nhiên là tin tưởng Vương Tuấn Khải, nhưng
cảnh tượng chấn động lúc nãy vẫn khiến cậu kinh hãi và đau lòng.
Trong khoảnh khắc đó, cậu đã hiểu rõ một chuyện, cậu không thể lúc nào cũng ở bên cạnh để bảo vệ anh được.
"Mọi người đang ầm ỹ gì vậy?"
Vương Long Sinh vừa từ bên ngoài trở về, sau khi vào nhà lại không thấy bất kỳ một người nào, hóa ra là chạy hết đến phòng của con trai mình. Bên trong tiếng xì
xào bàn tán của mọi người còn có tiếng khóc của một cô gái nữa.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía người đến.
"Ông chủ!"
Má Lỗ đang bận an ủi cháu gái
khóc sướt mướt của mình nên chỉ có thể đứng nhìn ông, bà thật
không biết nên giải thích sự hỗn
loạn này như thế nào nữa.
Tiểu Mộng vô cùng nhạy bén, lập
tức rời khỏi lòng má Lỗ, vội quỳ
xuống rồi ngẩng mặt lên để lộ ra
đôi mắt khóc đến sưng đỏ khiến
cho mọi người đều đồng tình với
mình.
"Ông chủ, xin ông làm chủ cho
Tiểu Mộng ạ."
Đám người hầu bên ngoài gần như đều tin lời nói của Tiểu Mộng, dù sao thì cô ta cũng khóc đến thương tâm như thế mà.
Khẽ nhíu mày, nhìn cô gái giúp
việc mà đến chính ông cũng
không còn nhớ rõ tên cùng mặt
mũi, hỏi: "Cô bảo tôi làm chủ cái
gì cho cô?"
Nhỏ giọng khóc lóc, sau đó cô cúi
đầu, ấp úng nói: "Cậu chủ...Cậu
chủ ép buộc con...Con...Đã...Là
người của cậu chủ rồi..."
Lời của cô khiến cho Vương Long
Sinh vô cùng khiếp sợ. Vừa bước
vào phòng, ông liền nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Vương Nguyên vẻ mặt mờ mịt , chẳng biết đã xảy ra chuyện gì của con trai cùng vẻ mặt đăm chiêu của Bạch Dật Phong.
Nhìn sắc mặt trắng bệch của Vương Nguyên khiến ông có chút đau lòng,
sau đó liền tức giận nhìn về phía
con trai, nghiêm khắc hỏi: "Tuấn Khải, con nói cho cha biết đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Chuyện gì xảy ra ạ?" Anh hoàn
toàn không biết gì cả, anh chỉ
biết là, anh vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy Nguyên Nguyên nên rất vui
mừng thôi.
Nhìn vẻ mặt của con trai, Vương
Long Sinh lập tức biết chuyện có
chút bất thường, ông liền hỏi trực tiếp luôn.
"Con có ngủ cùng với cô gái kia
không?" Ông chỉ vào Tiểu Mộng
đang được người khác đỡ dậy.
Theo hướng tay ông nhìn về phía
Tiểu Mộng, anh lập tức nhíu mày.
"Cô ấy là ai ạ?" Trong mắt, trong
lòng anh chỉ có một mình Vương Nguyên nên anh không hề để ý đến những người khác, cho dù Tiểu Mộng đã ở trong nhà này được vài tháng rồi.
Phản ứng của Vương Tuấn Khải làm
cho cục diện xoay chuyển trong
nháy mắt, vốn toàn bộ người hầu
đã gần như tin vào lời nói của Tiểu Mộng liền bắt đầu có người nghi ngờ cô ta.
"Cậu chủ chẳng hề nhớ rõ cô ta
thì sao có thể ép buộc được chứ?"
"Nhưng mà, sao lại có cô gái
dùng trong sạch của mình để nói
lung tung chứ!"
"Hiên tại, cái loại phụ nữ dùng mọi thủ đoạn để trở thành phượng hoàng có rất nhiều, anh có dám đảm bảo cô ta không như thế không?"
"Nhìn bề ngoài cô ta cũng rất biết điều mà."
"Có thể là giả vờ đó."
... .....
Tiểu Mộng đương nhiên là nghe
thấy hết lời nói của mọi người, cô
ta đột nhiên gào khóc rồi ngã
xuống bên chân Vương Nguyên.
"Cậu chủ Vương Nguyên, cậu không thể vì đố kỵ mà không nói lý lẽ...Cậu chủ Tuấn Khải đối xử như thế với tôi, tôi biết cậu rất không vui...Nhưng mà cậu cũng không thể độc ác như thế...Tôi là người của cậu chủ, là chuyện chẳng thể thay đổi được...Cậu chủ Tuấn Khải vừa ý tôi, xin cậu hãy chấp nhận tôi đi..."
"Cô kia, cô đang nói nhảm gì
vậy!" Bạch Dật Phong tức giận
quát to.
"Nguyên Nguyên, cô ấy đang nói gì vậy? Cô ấy là người của anh
nghĩa là gì?" Vương Tuấn Khải bị
dọa đến ngây người, vội kéo kéo
tay cậu, chỉ thiếu chút nữa là trốn ra sau lưng cậu rồi.
Cậu thở dài nhìn anh rồi tránh khỏi tay anh, mở miệng nói câu đầu tiên sau tất cả mọi chuyện, nhưng lại là nói với Bạch Dật Phong.
"Phiền anh đưa em về nhà em được không?" Cậu cần suy nghĩ kỹ một vài chuyện, cậu không muốn đứng trong đống hỗn loạn này nữa.
"Nguyên Nguyên?" Vương Tuấn Khải
thấy cậu tránh khỏi tay mình trong lòng liền hoảng sợ, lại nghe cậu nói muốn về nhà của mình, anh lập tức vươn tay giữ lấy cậu.
"Anh muốn về cùng em."
Nhìn anh giữ lấy tay mình, cậu lại tránh khỏi anh một lần nữa rồi một mình đi xuống lầu. Hiện tại, cậu đang rất mệt mỏi, cậu cần một nơi yên tĩnh để nghĩ rõ ràng mọi chuyện.
"Vương Nguyên?" Vương Long Sinh lo lắng nhìn cậu đang dần đi xa.
"Nguyên Nguyên!" Lúc cậu tránh khỏi
tay anh lần thứ hai, anh liền sợ
đến ngây ngốc, nhưng vừa thấy cậu rời đi, anh lập tức hoàn hồn rồi vội đuổi theo.
"Ba nuôi, đừng quá lo lắng, hiện
tại cứ để cậu ấy về nhà của mình đi"
Bạch Dật Phong mở miệng an ủi
Vương Long Sinh đang vô cùng sốt ruột.
Vương Long Sinh liếc nhìn cô gái
giúp việc còn đang khóc kia một
cái, nhà họ Vương ngoại trừ má.Lỗ ra thì cô ta là nữ giúp việc duy
nhất trong nhà, cuối cùng ông vẫn gật đầu đồng ý.
"Được rồi, để cho nó yên tĩnh
cũng tốt." Chuyện này vẫn nên xử lý cẩn thận, nếu không thì ông sẽ mất đi một người con dâu tốt.
Sau khi Bạch Dật Phong cúi đầu
nói vài câu với ông, liền vội vã đi
xuống lầu.
Vương Long Sinh thâm trầm liếc
Tiểu Mộng một cái rồi vỗ vỗ tay, ý bảo màn kịch này đã kết thúc rồi. "Mọi người mau đi làm việc của mình đi, má Lỗ đưa cháu gái bà về phòng nghỉ ngơi, việc này chờ thêm hai ngày nữa sẽ bàn tiếp." Dứt lời, ông liền đóng cửa phòng Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên rồi khóa lại.
Thấy thế, đám người hầu lần lượt
xuống lầu, tuy Tiểu Mộng còn
muốn nói điều gì đó nhưng vẫn bị má Lỗ kéo đi.
Vương Long Sinh nhìn cô gái bị má Lỗ kéo đi, trong đôi mắt ông hiện lên một tia rét lạnh.
Xem ra, tâm cơ của cái người tên
Tiểu Mộng kia rất thâm sâu.
***********************
Vương Tuấn Khải đuổi theo giữ chặt
Vương Nguyên lại, không để cậu rời đi.
"Nguyên Nguyên, anh muốn ở cùng
với em, em đừng bỏ anh lại mà."
Tuy anh không hiểu chuyện gì đã
xảy ra nhưng nhìn vẻ mặt của Vương Nguyên, anh liền biết, cậu đang tức giận, hơn nữa còn rất
giận anh. Cho nên anh nhất định
phải giữ chặt cậu để tránh cậu không cần anh nữa.
Bất đắc dĩ liếc anh một cái rồi để
mặc anh lôi kéo mình, cậu vẫn đi
về phía trước, mà anh thì ngoan
ngoãn đi theo phía sau cậu.
Cậu lên xe, anh cũng theo vào
ngồi bên trong nhưng lại không
dám nói câu gì. Chỉ cần cậu chịu để anh ở cùng cậu là anh đã rất vui sướng rồi.
Thật ra cậu không hề giận anh, nói thật, có lẽ cũng hơi tức giận nhưng cậu vẫn giận mình nhiều hơn.
Biết rõ cô gái kia có suy nghĩ xấu
nhưng cậu vẫn bỏ anh một mình
nên mới có thể để cho cô ta sắp
đặt một màn kịch buồn cười như
vậy. Nhờ cô ta mà cậu mới hiểu rõ một chuyện, đó chính là cậu không thể mãi đi theo bảo vệ anh được, anh nhất định phải biết đề phòng mọi chuyện.
Mà cậu cũng chỉ muốn về nhà mình để suy nghĩ cẩn thận, nghĩ
xem làm thế nào để dạy anh đề
phòng những người có ý đồ không tốt.
Bạch Dật Phong vừa lên xe liền
thấy Vương Nguyên đang chìm đắm vào trong suy nghĩ của mình còn Vương Tuấn Khải thì ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cậu, anh chỉ im lặng lái xe đưa họ về nhà cậu.
Chuyện của nhà họ Vương cứ để
cho cha nuôi cùng bốn người họ
xử lý đi.
Trở lại nhà cậu,Vương Nguyên liền đi thẳng về phòng nghỉ ngơi để một mình Tuấn Khải đối mặt với cha mẹ mình, bởi vì Bạch Dật Phong đã lái xe đi ngay lúc hai người vừa xuống xe.
"Tuấn Khải à, bảo bối làm sao vậy?" Vương Minh Hoàng lo lắng
nhìn về phía cầu thang, sắc mặt
con trai của mình trắng bệch, chắc chắn đã có chuyện xảy ra.
Lâm Tuyết cũng hơi lo lắng, hiện
tại con của mình đang mang bầu, bà cũng không muốn có chuyện gì xấu xảy ra.
"Nguyên Nguyên đang tức giận ạ." Anh buồn bã đáp lại.
Dọc theo đường đi, Nguyên Nguyên
chẳng hề nói với anh một câu
nào, trước kia cậu đâu có như thế
cho nên Nguyên Nguyên chắc chắn là đang tức giận.
"Con làm nó giận hả?" Lâm Tuyết
hỏi dò. Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch kia, chắc không phải là nó chứ.
"Con không trêu chọc cậu ấy." Vội
vàng lắc đầu, anh tuyệt đối không có chọc cậu tức giận.
"Vậy con có biết vì sao nó tức
giận không?" Lâm Tuyết quan tâm hỏi.
Lắc đầu, tỏ ý mình không biết.
Anh thật sự không biết gì cả.
"Vậy con biết cái gì hả?" Vương Minh Hoàng không hề kiên nhẫn giống như Lâm Tuyết, thấy con mình như vậy vốn đã tức giận rồi, hiện tại còn hỏi gì nó cũng không biết, ông không bùng nổ mới là lạ.
"Con..." Bị tiếng rống của ông
dọa cho hoảng sợ, anh vội vàng
trốn ra sau lưng Lâm Tuyết.
Lâm Tuyết cũng hiểu được lo lắng của chồng nhưng con rể vốn ngốc nghếch như vậy nên bà thật không thể hiểu được vì sao ông lại tức giận.
Bà vỗ nhẹ lên bàn tay đang nắm
chặt ống tay áo mình rồi mở miệng trách cứ chồng: "Ông đừng lớn tiếng như thế, ông cũng biết rõ tình trạng của nó mà, ông có thúc nó cũng vô ích thôi."
Nhìn Vương Tuấn Khải sợ sệt trốn
sau lưng vợ mình, thỉnh thoảng
còn lén thò đầu ra nhìn trộm
mình, cơn giận trong lòng ông
cũng sớm tiêu tan. Anh thật khiến cho người ta không thể giận nổi.
"Tuấn Khải." Lâm Tuyết kéo anh từ phía sau ra.
"Dạ?" Nhìn thấy chú kia không
còn hung dữ nữa anh mới dám
bước ra. Tuy là theo Nguyên Nguyên, anh phải gọi cái chú hung dữ đó là ba nhưng thật sự anh không dám gọi.
"Con lên phòng cùng Vương Nguyên
đi, đến giờ ăn mẹ sẽ gọi hai đứa
xuống."
"Vâng ạ." Vừa nghe thấy có thể
tìm Nguyên Nguyên, anh liền vui vẻ
chạy lên phòng, cũng không để
cho hai người kia kịp phản ứng lại.
Nhìn theo bóng lưng của anh, vợ
chồng Vương Minh Hoàng chỉ biết
nhìn nhau cười. Hy vọng không có chuyện gì xảy ra, đồng thời cũng hy vọng vợ chồng son sẽ mãi hạnh phúc như thế.
******
Phòng khách nhà họ Vương.
Má Lỗ kéo cháu gái mình ngồi
xuống sofa rồi nghiêm khắc nhìn
cô, trên mặt Tiểu Mộng đã không còn nước mắt, ngồi trên sofa kiêu ngạo gác hai chân lên bàn trà hoàn toàn chẳng quan tâm đến mình chỉ quấn chăn lụa trên người, hoàn toàn lờ đi ánh mắt trách móc của má Lỗ.
"Rốt cuộc là con đang làm gì vậy?" Nhìn dáng vẻ này của cô,
má Lỗ thật không thể tin được cô
bé ngoan ngoãn, đáng yêu trước
kia lại thay đổi thành như vậy.
Bà đúng là nhìn nhầm rồi, xem ra, dáng vẻ nhu thuận của cô đều là giả vờ mà thôi.
Cô chìa hai tay ra thản nhiên nói:
"Bác nên hỏi cậu chủ đã làm gì
chứ đừng hỏi cháu đã làm gì."
"Bác tin tưởng cậu chủ chắc chắn
sẽ không làm chuyện có lỗi với cậu chủ Vương Nguyên." Bà chăm cậu chủ từ lúc cậu ấy còn nhỏ đến bây giờ nên rõ ràng hơn ai hết, tuy trước kia cậu ấy thông minh nhưng lại cô độc, còn hiện tại tuy ngốc nghếch nhưng lại hạnh phúc.
Cậu chủ Tuấn Khải thích cậu chủ Vương Nguyên bà lại càng thấy rõ ràng. Nếu chỉ vì mình không biết
nhìn người mà làm tổn thương đến cậu chủ Tuấn Khải cùng cậu chủ Vương Nguyên thì bà tuyệt đối không tha thứ cho bản thân mình.
"Aizzz, đàn ông mà, vĩnh viễn chẳng
thể nhịn được cám dỗ từ bên
ngoài." Khẽ nhún vai, cô thờ ơ
đáp lại. Cô hiểu đàn ông rất rõ, trước kia những người đàn ông đến quán bar tìm cô cứ mười người thì đến chín người đã kết hôn. Bọn họ cùng cô lên giường, thậm chí còn muốn bao dưỡng cô nữa.
"Cậu chủ vốn không hiểu những
thứ đó." Má Lỗ lớn tiếng phản
bác.
"Sao bác biết anh ta không
hiểu?" Cô nhìn bà bằng ánh mắt khinh thường rồi tiếp tục nói: "Nếu anh ta không hiểu thì cậu chủ Vương Nguyên đã chẳng mang thai rồi."
"Cháu..." Bà giận đến không nói
nên lời.
Ngửa đầu ra sau tựa vào thành
ghế, cô nói tiếp: "Tuy không thể
làm vợ cả thì vợ lẽ cũng không tệ." Dù sao thì cô cũng chưa từng
nghĩ đến sẽ làm cô chủ, chỉ cần
có thể vào được nhà họ Vương thì
làm vợ lẽ cũng tốt, cô có thể
hưởng thụ vinh hoa phú quý rồi.
"Sao cháu lại trở thành như vậy,
trước kia..." Bà đau lòng nhìn cô,
hỏi.
Nhớ lại trước kia, cô vẫn là cô bé
con đáng yêu, đơn thuần, tết bím
tóc nhỏ hai bên, chạy nhảy quanh mọi người, bà cảm thấy mọi chuyện như mới xảy ra ngày hôm qua.
Nhưng sao chỉ qua mười mấy năm, cô lại biến thành cô gái không biết xấu hổ, tham hư vinh như thế?
"Đừng nói trước kia với cháu." Vừa nghe bà nhắc đến trước kia, Tiểu Mộng liền biến sắc ngẩng đầu hung dữ trừng bà.
Hạnh phúc trước đây, kể từ lúc 16 tuổi cô bị bán vào quán bar đã thành ác mộng không thể chạm vào rồi.
"Tự mình giải quyết cho tốt đi." Má Lỗ không muốn nói thêm lời nào nữa, thủ đoạn nhỏ này của cô hoàn toàn không thể giở ra với
nhà họ Vương được. Bà vẫn nên
đi nhận lỗi trước với ông chủ thôi.
Đi đến bên cạnh cửa, bà quay đầu lại nhìn cô một lần. Thấy cô như vậy, ngoại trừ đau lòng bà càng thêm thất vọng, chỉ lắc đầu rồi mở cửa rời đi.
Sao cô lại không hiểu, hiện tại cô
chẳng còn quan tâm người khác
nhìn mình như thế nào, chỉ cần
có được một cuộc sống sung
sướng thì cô sẽ bất chấp mọi thủ
đoạn .
*****************
Đêm hôm đó, năm người đàn ông nhà họ Vương ngồi trong phòng
sách bàn bạc đối sách.
"Sao lại xảy ra chuyện này chứ?"
Mạnh Triết khó tin hỏi. Chuyện vô lý như vậy lại có thể xảy ra với em trai mình.
"Thật không ngờ. Cô gái giúp việc
kia bình thường nhìn rất ngoan
ngoãn nên mới không có ai đề
phòng cô ta cả." Lời Bạch Dật
Phong nói hoàn toàn là sự thật.
"Điểm chính là, cô ta là cháu gái
của má Lỗ." Đỗ Vũ nói ra điểm
mấu chốt. Đó mới chính là nguyên nhân bọn họ không đề phòng cô ta, bởi vì bọn họ đều tin tưởng má Lỗ.
"Cô ta muốn gì?" Nhậm Ngã Hành nhíu mày hỏi.
"Cha thấy nó luôn mồm kêu cha
phải làm chủ cho nó nên cha
nghĩ là nó muốn Tuấn Khải cưới
nó." Vương Long Sinh cũng không hy vọng có thêm một người con dâu nữa, con dâu hiện tại đã khiến ông vô cùng hài lòng, ôngkhông muốn thay đổi, cho nên vẫn là nghĩ cách khác thôi.
"Có thể sao?" Nhậm Ngã Hànhchắc chắn không tin. Dựa vào tính cách giảo hoạt của Vương Nguyên thì sao có thể đồng ý để người phụ nữ khác cướp chồng của mình được.
"Nghĩ cũng đừng nghĩ." Đỗ Vũ hô
to. Tất cả mọi người đều biết Vương rất yêu Tuấn Khải, chuyện như thế chẳng cần nghĩ cũng biết.
"Hôm nay Tuấn Khải có gì bất thường không?" Mạnh Triết cảm thấy chuyện này rất kỳ quái.
Dựa vào hiểu biết của bọn họ thì cho dù Tuấn Khải có ngốc đến đâu cũng không thể không biết có người ngủ bên cạnh mình, nghe nói cô gái kia còn không mặc gì ngủ bên cạnh nó nữa.
Bạch Dật Phong nghiêm túc nhớ
lại mọi chuyện xảy ra chiều nay.
"Ngoại trừ việc nó ngủ trưa lâu hơn ngày thường thì chẳng có gì khác thường cả." Chuyện ngủ dậy muộn cũng rất bình thường mà.
"Không còn gì nữa sao?" Vương
Long Sinh cảm thấy chắc chắn có
điều khả nghi. Ông vẫn có chút
hiểu được con trai mình, nó vốn
chẳng biết cám dỗ là gì, ngoài
ra...Nó suốt ngày quay quanh
Vương Nguyên nên căn bản sẽ chẳng
có tâm tư nghĩ tới chuyện khác.
"Anh ba, anh nghĩ kỹ lại đi."
Nhậm Ngã Hành cũng cảm thấy rất kỳ lạ, rốt cuộc vẫn có điểm gì đó khả nghi.
"Nghĩ kỹ lại, hình như có chút bất thường..." Nghe mọi người nói, anh cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
"Lúc bọn anh vào phòng có ầm ỹ vài phút nhưng Tuấn Khải lại chẳng hề tỉnh giấc, sau đó vẫn là anh không nhịn được chạy đến bên giường lôi kéo nó, nó mới từ từ tỉnh lại."
"Bị bỏ thuốc rồi?" Khả năng này là lớn nhất.
"Phải tìm ra chứng cớ mới được."
Vương Long Sinh nhíu mày nói.
"Chúng ta đến phòng nó tìm thử
xem." Đỗ Vũ đề nghị.
"Được rồi, buổi chiều cha đã khóa phòng hai đứa nó không cho ai vào cả."
"Hy vọng có thể tìm được thứ gì
đó." Nhậm Ngã Hành chẳng mấy
lạc quan, nếu cô gái giúp việc kia
quá gian xảo như đã nói thì có
thể sẽ không để lại bất kỳ bằng
chứng gì để bọn họ vạch trần cô
ta.
"Hay là đưa cô ta đến bệnh viện
đi, cô ta luôn mồm nói đã phát
sinh quan hệ với Tuấn Khải, vậy thì trong cơ thể của cô ta hẳn là phải có tinh dịch của nó." Phương pháp này của Đỗ Vũ đúng là không tệ, vừa trực tiếp lại có hiệu quả.
Mạnh Triết lắc đầu nói: "Đã lâu như thế, có kiểm tra cũng chẳng được, cô ta cũng có thể nói mình đã tắm rửa hay xử lý gì gì đó rồi."
"Trước hết chúng ta cứ đến phòng Tuấn Khải xem thử đi."
"Được."
Vì vậy, năm người liền rời khỏi
phòng sách đi về phía phòng
Vương Tuấn Khải.
Mở cửa vào phòng, từ lúc bọn họ
rời đi căn phòng vẫn như cũ, trên giường không có chăn, quần áo của phụ nữ vẫn nằm nguyên trên sàn nhà.
Bạch Dật Phong đi đến bên
giường, nhíu mày nhìn đống quần áo lôn xộn trên sàn chợt nhớ đến một chuyện.
"Quần áo của Tuấn Khải được gắp
gọn gàng đặt trên giường." Anh
có ấn tượng với điều này là vì
chính anh cầm quần áo ném về
phía nó bảo mặc vào.
"Vậy quần áo trên sàn này có thể
là do cô ta đợi nó ngủ liền cởi ra
sao?" Đỗ Vũ nhìn khắp xung
quanh cũng chưa thấy có gì lạ.
Nhậm Ngã Hành cho rằng đó
không phải là vấn đề mà là:
"Không quan trọng, hiện tại, quan trọng nhất là phải tìm chứng cớ cô ta bỏ thuốc Tuấn Khải." Đi quanh phòng một lượt anh cũng chưa thấy có chỗ nào kỳ quái cả.
"Trước khi nó đi ngủ có ăn gì
không?" Ngay cả phòng tắm Mạnh Triết cũng đã xem qua nhưng vẫn không phát hiện được gì.
"Vương Nguyên có bảo nó uống sữa."
"Đúng rồi, nhanh tìm xem có cốc
sữa gì đó hay không." Vương Long Sinh nhắc nhở.
"Kia là...?" Đỗ Vũ chỉ vào cái cốc
không được đặt trên bàn trang
điểm nói.
Nhậm Ngã Hành vươn tay cầm lấy cái cốc, bởi vì anh đứng gần bàn trang điểm nhất. Bốn người còn lại đều vội xúm lại xem.
"Sao lại uống đến không còn một
giọt vậy?" Thằng bé này cũng
ngoan quá đi, dù sao thì cũng
nên để lại một chút chứ.
"Vậy có kiểm tra được không?"
Vương Long Sinh nhíu mày nhìn
cái cốc không kia, hỏi.
"Có lẽ là được." Bạch Dật Phong
cũng không chắc chắn lắm.
"Có lẽ được, chúng ta cũng không
biết nên chắc phải tìm chuyên gia về phương diện này rồi." Nhậm Ngã Hành cảm thấy chắc là kiểm tra được, hình như trên đáy cùng thành cốc vẫn còn chút sữa đọng.
"Sáng mai con sẽ đem đến cục
cảnh sát nhờ bạn con giúp đỡ."
Mạnh Triết chợt nghĩ đến một
người có thể giúp được, vừa nghĩ
đến người giống khủng long bạo
chúa kia anh liền cảm thấy buồn
cười.
"Ừ." Vương Long Sinh gật đầu đáp.
"Cô gái trong phòng khách kia
nên xử lý thế nào đây?" Bọn họ
không hề thích cô ta một chút
nào cả.
"Cứ để cho cô ta ung dung vài
ngày đi." Nhậm Ngã Hành nhếch
môi cười lạnh.
"Đợi chúng ta tìm được chứng cớ
thì xử lý cô ta vẫn chưa muộn."
Bạch Dật Phong cũng lạnh lùng
cười.
Có thể Tuấn Khải dễ bị bắt nạt
nhưng bọn họ thì chẳng dễ bắt nạt đâu, nếu đã lấn đến trên đầu bọn họ thì nhất định sẽ phải trả giá đắt.
Giao cho Mạnh Triết cầm cốc, sau
đó năm người đều trở về phòng
nghỉ ngơi.
Tiểu Mộng tựa vào cửa phòng
khách thở hổn hển, tim đập loạn
lên. Vừa rồi trốn ở ngoài cửa
nghe lén bọn họ nói chuyện,
trong lòng liền kinh hãi. Cô vừa
nhớ ra mình đã phạm phải một sai lầm chết người.
Cô đã quên rửa cái cốc đó rồi....
Cô nhất định phải nghĩ cách lấy ít đồ rồi chạy trốn khỏi đây để tránh cho bị đưa vào nhà lao ăn cơm tù.
Dựa vào thế lực nhà họ Vương, nếu cô đã bị bắt giam thì cả đời cũng đừng mong ra được.
**********
Trái ngược với không khí yên tĩnh bên nhà họ Vương, nhà bên Vương Nguyên
lại vô cùng náo nhiệt.
Đầu tiên là vì Vương Nguyên vẫn chẳng quan tâm đến Vương Tuấn Khải khiến cho anh cứ ầm ỹ quấn lấy cậu.
Tiếp đó là vì Vương Tuấn Khải quá ầm ỹ làm cho Vương Minh Hoàng đang lo lắng cũng phải rống lên.
Tiếp tục là vì Vương Minh Hoàng rống to nên Vương Tuấn Khải liền ngoan ngoãn ngậm miệng nhưng ông lại rước lấy sự trách cứ của vợ và con của mình.
Cuối cùng là vì Vương Minh Hoàng không gào thét nữa nên lá gan của Vương Tuấn Khải cũng to ra rồi lại quấn lấy Vương Nguyên.
Cứ luẩn quẩn như vậy, từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên nhà Vương Nguyên náo nhiệt như vậy.
Cảnh tượng náo nhiệt này chỉ
chấm dứt khi mà Lâm Tuyết thật
sự không chịu nổi được nữa phải
kéo chồng về phòng.
Vương Nguyên bị quấn đến nhức cả đầu, vốn đã dễ mệt mỏi nay lại bị làm cho càng mệt hơn, sau cùng cũng đành phải kéo Vương Tuấn Khải về phòng nghỉ ngơi.
"Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên, em đừng giận nữa mà. Hôm nay anh rất ngoan, không có nghịch ngợm
cũng rất nghe lời, vì sao em vẫn
không để ý đến anh...Em không
để ý đến anh, anh sẽ khóc đó...Hoặc là, em không để ý đến anh, anh sẽ mách cha nói em bắt nạt anh...Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên, em nói chuyện đi..." Suốt cả đường đi, anh vẫn không ngừng nói, vẫn ầm ỹ quấn lấy cậu.
Trở về phòng cậu liền bước đến bên giường ngồi xuống, anh cũng nhanh chóng chạy đến ngồi xuống bên cạnh cậu.
"Nguyên Nguyên..."
"Em không có tức giận." Ngay lúc
anh mở miệng cậu liền giành nói
trước, không để anh có cơ hội bắn như súng liên thanh nữa.
"Vậy sao em không để ý đến anh?" Cởi giày, anh liền đứng trên giường, bất mãn nhảy nhảy vài cái.
Cậu vội vàng đứng lên giữ chặt anh lại. Người đàn ông này, cũng
không nghĩ xem mình nặng bao
nhiêu mà cứ nhảy như vậy khiến
cho giường rung lên bần bật.
"Anh đừng nhảy nữa."
"Được rồi." Anh bĩu môi rồi đặt
mông ngồi xuống giường.
Cậu cũng cởi giày, leo lên giường
rồi ngồi đối diện anh.
"Nguyên Nguyên, em đừng bỏ mặc anh mà." Vươn tay ôm cậu vào
trong ngực, anh cọ cọ cổ cậu làm
nũng.
Cậu vỗ nhẹ tấm lưng rắn chắc của anh: "Không phải em bỏ mặc anh, chỉ là em đang suy nghĩ chút chuyện thôi."
Khẽ đẩy cậu ra, anh khó hiểu nhìn cậu.
"Nguyên Nguyên đang suy nghĩ gì vậy?"
"Nghĩ đến sau này nếu em không
ở cạnh anh thì anh phải làm sao
bây giờ..." Chủ động tựa vào lòng
anh, cậu vòng tay ôm lấy eo anh,
chậm rãi nói.
Nhíu mày, anh không hiểu được
hết lời cậu nói nhưng anh vẫn hiểu được một chút.
"Nguyên Nguyên, em phải rời đi sao?"
Cậu khẽ lắc đầu: "Em chỉ nói nếu
như..."
"Vì sao lại nếu như? Cái gì là nếu
như?" Càng nói càng mơ hồ, anh
hoàn toàn mờ mịt rồi.
Ngẩng đầu nhìn anh, nhìn đôi mắt to vô tội của anh, cuối cùng cậu cũng lộ ra nụ cười đầu tiên sau tất cả mọi chuyện.
Anh vẫn đáng yêu như thế, đáng yêu đến mức khiến người ta không đành lòng trách móc, đáng yêu đến nỗi khiến người
ta không thể không yêu.
Si ngốc nhìn nụ cười của cậu, anh khẽ lẩm bẩm: "Anh thích Nguyên Nguyên cười..." Anh không nhịn được, cúi đầu ấn một nụ hôn lên môi cậu.
"Nguyên Nguyên cười lên là xinh đẹp
nhất..."
Tay cậu chuyển dời từ eo anh đến phía sau gáy, cậu chủ động dâng lên môi son.
"Nguyên Nguyên..." Dục vọng của anh cũng chỉ có Vương Nguyên mới có thể khơi lên được, chỉ một nụ hôn cũng khiến người anh nóng rực.
Môi anh rời khỏi đôi môi có chút
sưng đỏ của cậu, từ từ di chuyển
xuống in dấu lên chiếc cổ mảnh
khảnh, hai tay anh dần trượt
xuống dưới vạt áo cậu.
Cậu đương nhiên cảm thấy được dục vọng của anh, ngay lúc hai tay anh đặt dưới vạt áo cậu, cậu liền vội vàng giữ chặt tay anh.
"Khải Khải không được..."
"Vì sao?" Nhìn đôi tay nhỏ xinh
đang giữ chặt tay mình, anh bất
mãn hỏi.
Kéo tay anh đặt lên cái bụng hơi
nhô lên của mình, cô dịu dàng
nói: "Trong bụng em còn có cục
cưng nên không thể vận động
mạnh được, anh quên lời cha dặn rồi sao?"
Lắc đầu tỏ ý mình không quên,
nhưng anh cũng chưa hiểu lắm, vì sao sau khi có cục cưng thì anh
lại không thể chơi trò 'hôn nhẹ' với Nguyên Nguyên.
"Đợi đến lúc cục cưng ra đời anh
mới có thể chơi trò trên giường với em giống như trước." Cũng chỉ có nói như thế anh mới hơi hiểu được.
Tuy không thoải mái nhưng anh
vẫn chỉ nhẹ nhàng ôm cậu vào
ngực rồi từ từ nằm xuống giường.
"Vậy bao giờ cục cưng mới ra
đời?" Bĩu môi tỏ ý không vui, anh
quyết định sẽ không thích cục
cưng trong bụng Nguyên Nguyên, bởi vì nó mà anh không thể chơi
cùng Nguyên Nguyên nữa.
Dựa vào lòng anh, nghe tiếng tim
đập rộn ràng của anh, cậu khẽ nói: "Vẫn còn mấy tháng nữa..."
"Nó ra đời, anh sẽ không chơi
cùng nó đâu." Giọng nói làm nũng như trẻ con.
Tựa đầu trong lòng anh, cậu dịu
dàng hỏi: "Vì sao vậy?"
"Nó cứ quấn lấy Nguyên Nguyên làm
cho Nguyên Nguyên không thể chơi
với anh." Bày ra vẻ mặt như đứa
trẻ bị người ta lấy mất món đồ chơi yêu thích, anh ôm cậu càng thêm chặt hơn.
"Nguyên Nguyên là của anh."
"Nó là con anh mà." Ha ha, về
sau chắc anh sẽ bắt nạt con mình
mất.
"Anh chỉ cần Nguyên Nguyên, không
cần cục cưng." Đây là sự kiên định của anh. Anh hoàn toàn không biết, nếu không phải do anh chăm chỉ 'cầy cấy' thì sẽ không có cục cưng trong bụng cậu.
"Ừm...." Mệt mỏi quá.
"Vậy Nguyên Nguyên cũng chỉ có thể cần anh, không thể cần cục
cưng đó." Anh cho rằng đó là tất
nhiên, anh chỉ cần Nguyên Nguyên
vậy Nguyên Nguyên cũng chỉ có thể
cần anh, không thể cần những
người khác nữa.
"Vậy sẽ chẳng ai cần cục cưng rồi." Cậu mỉm cười, anh luôn đáng yêu như thế, nhưng nếu cậu đồng ý chỉ cần một mình anh thì cục cưng của bọn họ không phải sẽ quá đáng thương sao.
Khẽ nhíu mày, anh cố tưởng
tượng ra hình ảnh sẽ chẳng có ai
cần cục cưng nữa.
"Vậy, nó...hình như...vô cùng
đáng thương..."
"Đúng vậy, một mình nó sẽ vô
cùng đáng thương." Gật gật đầu,
ngáp một cái, cậu thật sự buồn ngủ rồi.
"Vậy..." Phải làm sao bây giờ.
"Em buồn ngủ..." Để mình anh
phiền não đi, cậu không muốn để ý đến anh đâu. Ha ha, đôi khi bắt nạt anh một chút cũng không tệ.
"Ừ, em ngủ đi." Duỗi cánh tay còn lại chưa bị cậu gối ra, anh vỗ nhẹ lưng cậu.
"Ừm..."
Chỉ một lát sau, cậu đã chìm vào
giấc ngủ. Thế nhưng, người nằm
bên cạnh cậu thì không ngủ ngon được như thế, anh còn đang bận suy nghĩ vấn đề cậu đưa ra.
Nguyên Nguyên nói một mình cục
cưng sẽ rất đáng thương...Vậy...Nhưng anh lại không muốn ai cướp mất Nguyên Nguyên...Nguyên Nguyên chỉ có thể là của một mình anh...Làm sao bây giờ đây...Đem cục cưng đưa cho người khác thì nó sẽ không cô đơn nữa...Thế nhưng...Nguyên Nguyên có tức giận hay không...Thật đau đầu...Anh không hề muốn Nguyên Nguyên giận...
Ôm lấy Vương Nguyên đã tiến vào mộng đẹp ,anh lại chẳng thể xoay người nên đành phải giữ nguyên tư thế cũ. Suy nghĩ đến hơn nửa đêm, rốt cục anh cũng không thể cưỡng lại được tiếng gọi của Chu công, trầm trầm tiến vào giấc ngủ.
*********************-8197từ-
Các nàng thấy Kan có siêng hăm chap này rất cmn dài luôn
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip