Chương 39
Trở về phòng, anh nhẹ nhàng đặt
cậu lên giường, còn cởi giày giúp
cậu để cậu có thể thoải mái nằm
nghỉ ngơi.
Vừa nãy bị Mide lắc quá mạnh
làm cho cậu có chút choáng váng,
tuy giờ đã đỡ hơn nhưng cậu vẫn
cảm thấy mệt mỏi. Sự chu đáo của anh khiến lòng cậu thêm ấm áp, cậu thỏa mãn nửa nằm trên giường nghỉ ngơi.
Anh cũng không hề cởi giày ngồi lên giường giống như mọi ngày mà chỉ buồn phiền ngồi bên mép giường.
Nhìn anh mặt nhăn mày nhíu, cậu liền biết anh bị ảnh hưởng bởi lời nói của Mide.
Cậu không vội mở lời, cậu tin rằng anh sẽ không nhịn được mà mở miệng hỏi mình. Vì thế, cậu nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.
Nghĩ mãi cũng không hiểu được lời nói của người xấu hung ác lúc
nãy, anh phiền não quay đầu nhìn cậu, lúc thấy cậu đã nhắm mắt nghỉ ngơi, anh đành nhịn xuống.
Anh cởi giày, ngồi lên giường đối diện với cậu
Anh ngây ngốc ngắm nhìn ngũ
quan tinh tế của cậu. Khuôn mặt
búp bê giống như quả táo đỏ
mọng luôn khiến cho anh không
kìm được muốn hôn nhẹ.
Đôi lông mày lá liễu, đen nhánh càng tô điểm cho gương mặt tinh xảo. Đôi mắt nhắm chặt, hàng lông mi dày, cong vút thỉnh thoảng lại khẽ run nhẹ kết hợp với chiếc mũi nhỏ xinh
cùng cái miệng anh đào nhỏ
nhắn, cậu đúng là một kiệt tác nghệ thuật tinh tế.
Si mê nhìn cậu, tâm trí anh không biết đã bay đến tận phương nào rồi, hoàn toàn quên đi mình đang phiền muộn vấn đề gì.
Bị anh nhìn chằm chằm như vậy
làm cho cậu hơi mất tự nhiên. Cậu bất đắc dĩ mở mắt ra, đôi con
ngươi đen láy ngập ý cười nhìn
dáng vẻ thất thần của anh, sau đó
dứt khoát ngồi dậy, quỳ gối ngồi
trên giường. Cậu vươn tay nhéo
hai má anh để anh hồi thần.
"Nguyên Nguyên..." Nhẹ nhàng kéo tay cậu xuống, nắm chặt trong tay
mình, anh khó hiểu nhìn cậu.
"Có thắc mắc gì anh cứ hỏi đi."
Tuy anh đã hiểu được tình cảm cậu đối với anh nhưng có một vài
chuyện anh vẫn chẳng hề biết.
Lúc trước là do cậu hiểu rõ điều này nên trước khi kết hôn mới tự bỏ tiền túi của mình ra giúp ba trả hết nợ cho nhà anh.
Mặc dù người ngoài không biết tình huống cụ thể, bọn họ cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có người nói chuyện này với anh nên mới không nói cho anh biết sự thật.
Không ngờ, chỉ vì một người cố chấp mà cậu bắt buộc phải giải thích rõ về cuộc hôn nhân của hai người cho anh.
"Có thật là vì cha anh cho nhà
em vay tiền nên em mới kết hôn
với anh không?" Anh cứ nghĩ rằng vì cậu thích anh nên mới đồng ý ở cũng một chỗ với anh.
Cậu khẽ gật đầu.
"Ban đầu đúng là như thế." Cậu trả lời rất thành thật, cậu không muốn giấu diếm anh bất cứ chuyện gì.
Vừa nghe cậu nói như vậy, anh
suýt chút nữa thì khóc lên.
"Vậy không phải Nguyên Nguyên
thật sự thích anh sao?"
... ...
Câu hỏi của anh khiến mặt cậu hơi biến sắc, cậu nhìn anh, nói: "Anh nhìn vào mắt em đi, anh thấy em vì tiền mới thích anh sao?"
Anh nghiêm túc nhìn vào mắt cậu trong đôi mắt to trong veo đó
không thấy một tia vẩn đục.
Anh vô thức lắc đầu: "Anh không..." Thế nhưng, tại sao vừa rồi người kia lại nói như thế?
Rút tay ra khỏi tay anh, cậu giữ
chặt lấy mặt anh, nhìn sâu vào
mắt anh, cậu nghiêm mặt nói: "Em chỉ nói với anh một lần duy nhất, về sau nếu có người nói như thế với anh thì em sẽ không giải thích lại nữa. Đến lúc đó, nếu anh nghi ngờ và hỏi em lần nữa thì em sẽ rời khỏi nhà họ Vương, mãi mãi chẳng quay về, anh hiểu không?" Có lẽ anh sẽ chẳng thể hiểu hết được lời cậu nói nhưng chỉ cần anh biết, cậu là thật sự thích anh mới đồng ý kết hôn với anh chứ không phải vì tiền bạc gì hết.
Gật gật đầu, nhìn vẻ mặt nghiêm
túc của cậu, anh cũng ngồi thẳng
sống lưng giống như một đứa bé
đang nghe dạy bảo, ngoan ngoãn
ngồi thẳng, chẳng dám lộn xộn.
Thực ra, cũng giống như cậu đã nghĩ, anh không hề hiểu cậu đang nói cái gì, chỉ nhớ kỹ một điểm quan trọng trong lời nói của cậu, còn lại anh chẳng hề để tâm. Mà trọng điểm là, nếu về sau anh nghi ngờ cậu thì cậu sẽ
rời khỏi anh mãi mãi. Cho nên,
trong lòng anh thầm hạ quyết
tâm, anh nhất định phải nhớ kỹ
từng lời nói của cậu, anh sẽ không vì người khác nói vài câu mà nghi ngờ cậu nữa.
"Ở Đại Lục, ba em có đầu tư vào
một nhà xưởng, ngay từ đầu em
đã không đồng ý chuyện ông đầu
tư toàn bộ tiền bạc vào đó..." Cậu
bắt đầu kể cho anh những chuyện phát sinh trước khi hai người kết hôn.
"Ông không nghe lời khuyên của
em, đem tất cả tiền bạc đầu tư vào nhà xưởng ở Đại Lục. Qua một trận bão, nhà xưởng bị phá hủy, tất cả tiền đều biến thành bọt nước, nhà em nợ nần rất nhiều. Thực ra, bình thường dựa vào kinh tế nhà em mà nói thì lần đầu tư này cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Nhưng vì ba em quá cố chấp mới dẫn đến tình cảnh thiếu nợ trầm trọng. Công ty của nhà em có thể tuyên bố phá sản bất cứ lúc nào, nhân viên trong công ty cũng sắp lâm
vào cảnh thất nghiệp..." Cậu biết,
anh sẽ không hiểu được những lời này nhưng cậu vẫn muốn kể cho anh nghe.
Tuy anh nghe không hiểu nhưng anh vẫn rất nghiêm túc nghe cậu nói, cũng cố gắng ghi nhớ từng lời của cậu. Anh hoàn toàn không vì khó hiểu mà cắt ngang lời cậu.
"Lúc ấy, cha anh đã ngỏ lời muốn
kết thông gia với ba em, điều kiện là ông ấy đồng ý viện trợ cho nhà em vô điều kiện. Cha anh còn thêm một điều kiện, mà điều kiện đó mới chính là điểm mấu chốt để ba em đồng ý chuyện này." Nói đến đây, cậu dừng lại nhìn anh, phát hiện anh đang cau mày, vẻ mặt phiền não giống như cậu nói quá nhiều làm cho anh không nhớ
hết được.
Mỉm cười, cậu vuốt nhẹ mặt anh,
tiếp tục nói: "Điều kiện đó là, em
có thể chọn một trong bốn người
anh trai của anh để kết hôn, cho
dù em có chọn ai thì cha anh vẫn
sẽ giúp nhà em."
"A?" Nghe đến đây, anh như nghĩ
ra điều gì đó nhưng vẫn còn khá
mơ hồ, cho nên anh chỉ biết mờ
mịt nhìn cậu.
Cậu dĩ nhiên biết anh không hiểu
song vẫn không có ý định dừng lại giải thích.
"Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em
đã quyết định, em muốn gả cho
anh. Vì thế...." Cậu để ý lúc anh
nghe cậu nói cậu đồng ý gả cho
anh ngay từ lần gặp đầu tiên, hai
mắt anh liền phát sáng, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
"Em tự bỏ tiền túi của mình ra trả nợ, còn trả thêm lãi cho cha anh nữa." Dứt lời, cậu cũng không định nói sâu thêm nữa. Trọng điểm của hai người là lý do vì sao cậu lại đến nhà họ Vương và sự thật về cuộc hôn nhân của bọn họ, cậu đều nói ra hết.
Chỉ một lúc mà phải tiếp thu quá
nhiều khiến anh có chút không
phản ứng kịp. Anh có chỗ hiểu có
chỗ không.
"Anh đã hiểu chưa?" Ngón tay
thon dài lưu luyến vuốt ve mặt
anh, cậu nhẹ giọng hỏi.
Lắc đầu, anh hoàn toàn không
hiểu. Đầu óc anh vốn đã có vấn
đề, giờ lại càng rối tung rối mù.
Cậu ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi
anh rồi bắt đầu nói tỉ mỉ cho anh
hiểu.
"Lần trước em để anh tự suy nghĩ
xem em có thích anh không, lần
này em sẽ tự mình nói cho anh
nghe." Giữ mặt anh, cậu bắt anh
nhìn thẳng mình.
"Em thích anh, thậm chí là yêu
anh. Cũng bởi vì anh mà em mới
đồng ý đám cưới này. Không phải vì tiền bạc, cũng chẳng phải vì những thứ khác, chỉ đơn giản vì em yêu anh thôi."
Nguyên Nguyên nói...Cậu yêu anh....
Lời tỏ tình của cậu dọa anh đến choáng váng, lại càng không kịp phản ứng.
Cậu im lặng cho anh thời gian tiêu hóa hết lời cậu nói, từ từ đợi anh hiểu ra.
Đột nhiên, anh kích động ôm chặt lấy cậu, vui mừng hô to: "Nguyên Nguyên yêu mình, Nguyên Nguyên yêu mình."
Bật cười, cậu ôm lấy eo anh: "Đúng vậy, em yêu anh."
Buông cậu ra, anh chân không
nhảy xuống giường, bắt đầu hoa
tay múa chân chạy quanh phòng,
vô cùng vui vẻ.
Ngồi ở trên giường, cậu tươi cười
nhìn dáng vẻ vui sướng của anh,
không hề nói một lời. Nhìn anh
vui vẻ, cậu cũng cảm thấy vui lây.
"Nguyên Nguyên yêu mình." Chỉ ở trong phòng, anh vẫn chưa thỏa
mãn, còn muốn chạy ra bên ngoài la to, dọa cho cậu sợ đến mức vội ngăn anh lại.
"Khải Khải, không cho phép ra
ngoài." Đùa à, nếu để cho anh
chạy ra bên ngoài kêu la thì sau
này cậu đâu còn mặt mũi gặp ai
nữa.
Tuy tay đã đặt lên nắm đấm cửa
nhưng anh vẫn ngoan ngoãn
dừng lại, rồi khó hiểu nhìn về phía cậu
"Vì sao vậy?" Anh thật sự rất vui,
chỉ muốn khoe cho cả thế giới này biết thôi.
Cậu vỗ vỗ giường, nói: "Qua đây
ngủ cùng với em đi, em mệt mỏi
quá."
Hiện tại, cậu có không muốn ngủ
thì vẫn phải ngủ một lúc, nếu
không thì chắc chắn anh sẽ xông
ra ngoài mất.
Hết nhìn giường rồi lại nhìn cửa,
cuối cùng anh đành thả tay ra rồi
đi đến bên giường.
Nhìn hành động của anh, cậu liền khẽ thở phào, sau đó cậu lập tức rúc vào lòng anh, thoải mái nhắm mắt ngủ.
*********************
Bị đuổi ra khỏi nhà họ Vương,
Mide càng nghĩ càng không cam
tâm, lập tức chạy đi tìm một khách sạn dưới chân núi Dương Minh thuê phòng.
Anh ta ngồi trong phòng, nghiến
răng nghiến lợi nhìn về phía núi
Dương Minh, khuôn mặt anh tuấn bị che lấp bởi sự ghen tỵ và phẫn nộ trở nên vô cùng xấu xí.
Nhớ lại vẻ mặt hạnh phúc của cậu lúc nói với anh ta cậu đối với người đàn ông kia là vừa
gặp đã yêu, nhớ lại dáng vẻ khả ái của cậu lúc ngồi trong lòng người kia, nhớ lại cậu không chút lưu tình đuổi mình ra khỏi nhà họ Vương...
Bất kể là dáng vẻ khi cười hay khi giận dỗi của cậu đều khiến cho anh ta mê luyến không thôi.
Ban đầu, đúng là vì cậu không bị
hấp dẫn bởi vẻ bề ngoài của anh
ta mới khiến anh ta bị thu hút,
chấp nhận hạ mình kết bạn với cậu.
Không nghĩ đến, cuối cùng anh ta lại thật sự thích cậu nhưng cậu đối với anh ta vẫn là ôn hòa, duy trì khoảng cách nhất định.
Anh ta cho rằng, chỉ cần mãi mãi đi theo cậu thì một ngày nào đó cậu sẽ chấp nhận tình cảm của mình.
Song thật không ngờ, anh ta chỉ
đi công tác một chuyến thôi mà cậu đã kết hôn, thậm chí còn mang thai rồi. Anh ta nghĩ rằng, nhất định là cậu bị người nhà ép buộc nên mới phải đồng ý, ai ngờ, cậu là tự nguyện, hơn nữa còn yêu kẻ ngốc kia.
Nếu cậu yêu một người đàn ông tốt hơn anh ta thì anh ta cũng đành chấp nhận, nhưng cậu lại yêu một kẻ ngốc, bảo anh ta chấp nhận mới là lạ.
Anh ta nhất định phải báo thù, để cho cậu biết, cậu mà yêu một người đàn ông khác không phải là anh ta thì sẽ phải trả giá đắt.
Cầm lấy ví tiền, nhìn bức ảnh cậu đang tươi cười nằm bên trong, ánh mắt anh ta hiện lên vẻ si mê. Đưa bức ảnh áp lên
môi, anh ta vừa hôn lên bức ảnh
lạnh lẽo vừa thì thầm tự nói:
"Nguyên nhi, Nguyên nhi, em chờ anh, anh nhất định sẽ khiến em trở về bên cạnh anh..."
*********************
Tuy mọi người lo lắng Mide sẽ làm ra chuyện bất lợi nhưng có một số việc tuyệt đối vẫn không thể qua loa.
Ví dụ như, Vương Nguyên phải đi kiểm tra thai nhi hàng tháng.
Kể từ sau khi xảy ra chuyện của
Tiểu Mộng, trừ những lúc Vương Tuấn Khải bị kéo đến công ty còn
lại hai người đều ở cùng nhau.
Hôm nay trừ bỏ hai người bọn họ
còn có thêm hai người nữa, chính là Naria và Tiểu Lỵ
"Naria, cậu cứ ở nhà nghỉ ngơi,
không cần theo bọn mình đến
bệnh viện đâu." Vương Nguyên cảm thấy có chút ngượng ngùng, mấy ngày nay, bởi vì thân thể cậu
hơi mệt nên chẳng thể đưa Naria đi đâu chơi được.
Ngược lại, hiện tại cô ấy lại muốn cùng mình đi bệnh viện làm cho cậu cảm thấy hơi có lỗi
vì đã để cô ấy lãng phí thời gian ở nhà họ Vương.
"Không sao đâu, mình cũng muốn xem thử." Có thể được đi khám thai với Vương Nguyên, cô đã
thấy rất thỏa mãn rồi.
Mấy ngày qua, tuy cô chưa có dịp đi tham quan Đài Loan nhưng có thể nói chuyện phiếm cùng Nguyên nhi là đủ rồi.
"Đợi lát nữa, mình sẽ bảo người
đưa cậu đi chơi nhé?" Dù sao thì
cô ấy cũng đã đến đây rồi.
Suy nghĩ một lúc, cô liền gật đầu:
"Cũng được, đây là lần đầu tiên
mình tới Đài Loan đó."
Đúng là cô rất muốn đi tham quan khắp nơi, nhưng chẳng có ai đi cùng nên cô cũng không dám đi lung tung.
Tuy cô có thể nghe hiểu được một vài từ tiếng trung đơn giản song chỉ hơi phức tạp một chút là cô sẽ giống như ông nói gà bà nói vịt ngay.
"Ừ, lát nữa mình sẽ gọi điện bảo
anh hai đưa cậu đi chơi." Cậu cảm thấy Đỗ Vũ hoa tâm luôn dịu dàng với phụ nữ kia nhất định sẽ kiên nhẫn đưa Naria đi chơi.
Naria cũng có chút ấn tượng, cô
biết người anh hai mà Nguyên nhi
nói chính là kẻ có nụ cười dâm
đãng kia. Lần đầu tiên ăn cơm ở
nhà họ Vương anh ta giống như
chó đực đến kỳ động dục, liều
mạng phóng điện với cô. Với
những kiểu đàn ông như vậy, cô
thường không đặt vào trong mắt.
Cô đã sớm miễn dịch với kiểu đàn ông đó rồi.
Vương Nguyên không hề biết suy nghĩ của Naria, cậu chỉ cảm thấy hai người họ rất xứng đôi, hơn nữa cậu còn nhìn ra được Đỗ Vũ vô cùng có hứng thú với Naria.
Ha ha, sau này nếu anh hai biết
được bí mật của Naria thì liệu còn cảm thấy hứng thú với cô ấy
không. Để cho cái người tự nhận
là đa tình kia chịu chút khổ sở đi.
Nói trắng ra là cậu cũng chẳng phải có lòng tốt muốn mai mối cho hai người mà chỉ muốn xem kịch vui mà thôi.
"Nguyên Nguyên, hai người đang nói gì vậy?" Ngồi bên trái Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải hỏi xen vào.
Tuy nghe thấy hai người nói chuyện nhưng anh lại không
hiểu được họ đang nói cái gì.
Quay đầu nhìn anh, cậu cười híp cả mắt lại.
"Em bảo để anh hai đưa Naria đi
tham quan."
"Anh cũng muốn đi." Vừa nghe
thấy có thể đi chơi, anh lập tức
nói.
"Anh cũng muốn đi." Ngồi ở trên
ghế, anh lập tức nhổm người lên,
hoàn toàn là muốn thử độ vững
chắc của chiếc ghế.
Giữ chặt tay anh, cậu ngăn anh
tiếp tục bật người. Tuy ghế rất
vững chắc nhưng anh cứ bật lên
như vậy khiến các cậu không bị say xe cũng cảm thấy nhức đầu.
"Khải Khải, anh đừng bật người nữa."
"Được rồi." Ngoan ngoãn ngồi im, anh lật tay nắm ngược lại tay cậu, hai mắt tràn ngập chờ mong nhìn cậu.
"Anh cũng muốn đi chơi."
Nhìn vẻ mặt như chú chó nhỏ của anh, Naria kích động đến suýt chút nữa thì xông lên ôm anh, đồng ý bất cứ yêu cầu của anh.
Hì hì, xem ra người chồng này của Nguyên nhi thật sự giống như cậu đã nói, thật vô cùng đáng yêu.
"Sau khi chúng ta rời khỏi bệnh
viện, sẽ đi chơi cùng bọn họ."
Sau khi bọn họ đi tuần trăng mật về, bởi vì cậu mang thai nên họ chưa có thời gian đi chơi đâu cả. Vì vậy, lần này cũng nên cùng mọi người đi chơi một chút cho thoải mái.
"Hay quá!" Anh vui sướng ôm cậu vào trong lòng.
Ngồi ở ghế trước, Tiểu Lỵ giả vờ
như không thấy phản ứng của
anh.
Tuy Naria ở chung với họ chưa
lâu, nhưng lại rất yêu thích tính
cách giống như trẻ con của anh.
Dễ dàng thỏa mãn, mãi mãi đều
vui vẻ như vậy.
Đến bệnh viện, trước khi đi vào
kiểm tra, Vương Nguyên đã gọi điện bảo Đỗ Vũ tới bệnh viện đón bọn họ. Sau khi kiểm tra xong, mọi người liền bảo Đỗ Vũ chở đi dạo.
"Không phải em gọi anh đến đón
mọi người về nhà sao?" Anh cứ
tưởng chỉ đảm nhận chức tài xế
thôi, không ngờ còn kiêm luôn
chức "bạn gái" đồng hành nữa.
"Đúng vậy, nhưng đây là lần đầu
tiên Naria tới Đài Loan, cũng đâu
thể để cô ấy chưa đi thăm thú đây đó mà trở về Mỹ luôn được." Cậu nói nghe rất có lý nhưng lại khiến cho Đỗ Vũ muốn phụt máu.
"Hơn nữa, Khải Khải cũng muốn đi chơi mà." Cậu khẽ đẩy Vương Tuấn Khải đang ngồi bên cạnh mình.
"Khải Khải, anh nói đi, anh cũng muốn đi chơi mà, đúng không?"
"Đúng vậy, đúng vậy. Anh hai, em cũng muốn đi chơi."
Aizzz, khẽ thở dài trong lòng, nói
tóm lại là cậu luôn có biện pháp
làm anh chẳng thể từ chối.
Vì thế, năm người kéo nhau đi
chơi khắp các đường phố ở Đài
Loan, tiện thể đi mua sắm luôn,
thỉnh thoảng lại còn mua mấy món điểm tâm để ăn đường.
Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải đi tít đằng trước, còn Tiểu Lỵ thì đi sát phía sau hai người, đề phòng lúc cậu chủ quên mất chuyện cậu chủ đang mang thai mà chạy vọt đi, cô cũng có thể chăm sóc tốt cho cậu chủ.
Tóm lại, mặc kệ là vô tình hay cố
ý, cũng là Naria và Đỗ Vũ đi cuối
cùng.
Đỗ Vũ không chút nhàn rỗi, vừa
nhìn chằm chằm Naria nhưng vẫn không quên phóng điện với những cô gái đi ngang qua.
Nhìn dáng vẻ phong lưu của anh,
Naria càng thêm khinh thường.
Một người đàn ông như vậy đáng
lẽ phải bị tất cả phụ nữ khinh bỉ
mới đúng, đằng này những cô gái kia lại còn vui vẻ đáp lại anh ta.
Thật không hiểu nổi, kiểu đàn ông này thì có gì tốt chứ.
Không phải Đỗ Vũ không cảm
nhận được, anh đương nhiên nhìn thấy vẻ khinh thường cùng thành kiến trong mắt cô, song anh lại làm như không thấy, thậm chí còn cố ý cúi đầu, nhỏ giọng hỏi bên tai cô: "Cô rất chán ghét tôi sao?"
Ha ha, cô là người đầu tiên dám
tỏ ý khinh thường rõ ràng như thế với anh, luôn kháng cự với sự tiếp xúc của anh. Anh thật sự vô cùng hứng thú với cô.
"Cách xa tôi ra." Cô ngẩng đầu,
trợn mắt nhìn anh.
Nói chuyện thì cứ nói, sao phải
dựa sát như thế làm gì, hại cô
ngửi được hương nước hoa dịu nhẹ tỏa ra từ người anh.
Chết tiệt, sao cô có thể nghĩ rằng
hương nước hoa trên người anh ta thật dễ ngửi cơ chứ....
Vẻ mặt cợt nhả, anh chẳng những không cách xa cô, ngược lại còn khoác tay lên vai cô nữa.
"Đừng xấu hổ mà."
Rốt cuộc thì anh cũng hiểu được
tại sao anh cả luôn thích trêu
chọc cô cảnh sát hung dữ kia rồi.
Bởi vì, chọc cho một cô gái tức
đến dậm chân nhưng lại chẳng thể làm gì được mình, thật sự rất thú vị.
Cô đưa tay định hất cái tay đang
đặt trên vai mình ra nhưng dù cô
có cố gắng đến mấy thì cánh tay
kia vẫn không chút nhúc nhích,
cô tức đến mức muốn cắn anh ta
một cái.
"Ai xấu hổ, anh bỏ cái tay bẩn
thỉu ra ngay cho tôi." Cô cũng
không dám quá lớn tiếng, nếu để
cho ba người phía trước quay đầu lại thì thật là xấu hổ.
Vẫn là dáng vẻ cợt nhả, anh còn
cố tình vẫy vẫy tay trước mặt cô để cô thấy rõ tay mình.
"Tay tôi rất sạch sẽ, không hề bẩn
chút nào."
"Anh!" Vẻ mặt cợt nhả của anh
làm cho Naria càng thêm tức giận.
Nếu ánh mắt có thể giết người thì
Đỗ Vũ có lẽ đã thành thi thể lâu
rồi.
"Tôi biết mình rất đẹp trai, cô
không cần nhìn tôi đắm đuối thế
đâu." Biết cô dè chừng mấy người phía trước, mới không dám trở mặt với anh, nên anh càng thoải mái trêu chọc cô.
"Naria, chúng ta...." Vương Nguyên đột nhiên quay đầu lại, lúc nhìn thấy dáng vẻ thân thiết của hai người, cậu liền không kịp phản
ứng.
"Anh buông ra!" Thấy Vương Nguyên quay đầu nhìn, cô lập tức dùng hết sức đẩy Đỗ Vũ ra rồi vội vàng chạy tới bên cạnh Vương Nguyên. Hai má đỏ bừng, cô ra sức giải thích, sợ Vương Nguyên sẽ hiểu lầm.
"Nguyên nhi, chuyện không phải như thế đâu...."
"Hả?" Nhìn dáng vẻ sốt ruột giải
thích của cô khiến người ta có
cảm giác cô đang giấu đầu lòi đuôi.
"Anh muốn qua bên kia." Đột
nhiên, Vương Tuấn Khải chỉ vào
một cửa hàng bên đường đối diện rồi lớn tiếng thông báo, không đợi mọi người kịp phản ứng, anh đã xông ra giữa đường.
"Khải Khải!" Vương Nguyên thấy anh không hề nhìn đường mà cứ
xông ra, cậu liền kinh hô.
Đúng lúc này, bỗng có một chiếc
xe tăng tốc lao nhanh về phía
anh làm cho Vương Nguyên sợ đến nỗi hai chân nhũn ra, cậu không dám tưởng tượng sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.
Cậu cảm thấy tim như thắt lại, không khí trong phổi như bị hút sạch, bụng một hồi đau đớn khiến cậu đau thấu tâm can.
Naria cũng không ngờ anh lại đột nhiên xông ra đường, cô sợ đến mức nắm chặt tay Vương Nguyên, các đốt ngón tay trắng bệch do dùng sức quá lớn, cô cũng
không có cảm giác.
Tiểu Lỵ cũng bị dọa đến khiếp sợ, chỉ có thể đứng nhìn mọi chuyện xảy ra.
"Em trai!"
Đỗ Vũ đứng phía sau bọn họ, kịp
thời phản ứng lại. Dù sao thì anh
cũng đã từng trải qua nhiều sóng
gió, đối mặt với những chuyện này cũng bình tĩnh hơn. Anh vội xông lên trước, lập tức kéo Vương Tuấn Khải còn đang chưa cảm thấy có điều nguy hiểm ngã lăn dưới đất.
Anh ôm Tuấn Khải lăn vài vòng trên đường, né tránh những chiếc xe đang phóng đến.
Mấy chiếc xe xung quanh vì một
màn bất ngờ này mà vội vàng
dừng lại, giao thông lập tức trở
nên hỗn loạn. Người đi đường
cũng bị dọa cho khiếp sợ.
Đỗ Vũ thừa dịp các xe đều dừng
lại, liền kéo Vương Tuấn Khải đến
lối đi bộ.
Mới vừa trở lại, Vương Nguyên nhịn xuống thân thể khó chịu, đi đến bên hai người rồi tát Vương Tuấn Khải một cái thật mạnh.
"Vương Nguyên..."
"Cậu chủ..."
"Nguyên nhi..."
Cái tát này của cậu khiến cho mọi người đều sững sờ.
"Nguyên Nguyên..." Vương Tuấn Khải lại càng sợ, anh hoàn toàn không
biết vì sao cậu lại tát mình. Đưa
tay lên che nửa khuôn mặt, nước
mắt đảo quanh hốc mắt, anh vô tội nhìn cậu.
Vương Nguyên chưa kịp nói câu nào liền vì bụng đau đớn mà ngất
đi.
Đỗ Vũ nhanh tay đỡ lấy cậu, tránh cho cậu tiếp xúc thân mật với mặt đất.
"Nguyên Nguyên!" Thấy cậu ngất xỉu,
mặc kệ có bị oan ức hay không,
anh vội vàng bế cậu lên từ trong
tay Đỗ Vũ, luống cuống nhìn sắc
mặt trắng bệch của Vương Nguyên.
"Nhanh đưa đến bệnh viện." Naria hô to.
Vì thế, mấy người vừa rời khỏi
bệnh viện chưa lâu lại vội vàng
kéo nhau vào bệnh viện.
Mà chuyện xảy ra ngoài ý muốn
này, chẳng những kinh động đến
toàn bộ người nhà họ Vương mà
còn kinh động đến hai vợ chồng
Vương Minh Hoàng.
Bởi vì Vương Nguyên suýt chút nữa thì sinh non nên bác sĩ đặc biệt nhấn mạnh, phải để cậu tĩnh dưỡng cho tốt, không được quá
kích động. Nếu khiến tâm tình cậu không tốt thì đứa bé rất khó giữ, cho dù có bình an đến lúc sinh thì vẫn có thể vì khó sinh mà mất mạng.
Lời bác sĩ nói, đã khiến hai nhà
nổi lên sóng to gió lớn.
Vương Nguyên được đưa về nhà họ Vương, hiện đang nghỉ ngơi trong phòng.
Còn những người khác kéo Vương Tuấn Khải vào trong phòng sách,
tiến hành tra hỏi xem sự việc xảy
ra như thế nào. Hai tháng nay,
nuôi mãi Vương Nguyên mới béo lên một chút, vậy mà, chỉ vì chuyện lần này mà gầy đi không ít.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Vương Long Sinh nghĩ mãi cũng không hiểu, lúc khám thai vẫn tốt mà, sao cuối cùng lại nói Vương Nguyên suýt sinh non.
"Con không biết ạ." Vương Tuấn Khải cũng vô cùng lo lắng cho
Vương Nguyên, nhưng vì bị mấy anh giữ lại nên không thể đi cùng
cậu đành phải ngoan ngoãn ngồi
đây. Có lẽ, nếu anh trả lời xong
sớm thì mọi người sẽ để anh về với Nguyên Nguyên.
"Chẳng phải con vẫn ở bên cạnh
nó sao? Sao lại không biết chứ?"
Lâm Tuyết nhíu mày hỏi. Bác sĩ
đã nói rõ ràng rồi, nếu con trai mình không nghỉ ngơi tốt, tâm tình không thoải mái thì có thể vì sinh non mà mất mạng.
"Nguyên Nguyên tát con một cái rồi ngất xỉu luôn." Anh hoàn toàn không hiểu vì sao Nguyên Nguyên lại đánh anh.
Nhớ lại tình cảnh lúc đó, anh liền cảm thấy má dần nóng lên. Nguyên Nguyên đánh anh rất đau đó.
"Nó đánh con?" Vương Long Sinh
khó tin hỏi.
"Cậu ấy đánh em?" Ba người kia
cũng cảm thấy khó tin.
"Con đã làm gì khiến nó tức giận
tát con?" Vương Minh Hoàng hiểu
khá rõ tính cách con trai mình,
nó luôn luôn quan niệm "quân tử
động khẩu không động thủ", luôn
dùng trí thông minh của mình để
xử lý người ta. Có chuyện gì cũng
đều dùng trí để giải quyết chứ rất ít khi dùng tay, đây là lần đầu tiên ông nghe thấy chuyện con trai mình đánh người ta.
Trực giác nói cho ông biết, nhất định là đứa con rể này đã làm chuyện ngốc gì đó nên con mình mới đánh nó.
"Con không làm gì mà." Anh
giống như bị oan, vội vàng giải
thích. Anh sẽ không bao giờ làm Nguyên Nguyên tức giận đâu.
"Đỗ Vũ, con nói đi, nó hoàn toàn
chẳng biết gì cả." Vương Long
Sinh nhìn Đỗ Vũ đang mải mê suy nghĩ, nói.
Đỗ Vũ giống như không nghe thấy gì cả, anh còn mải chìm đắm vào trong suy nghĩ của mình.
Bạch Dật Phong đẩy vai anh, nhắc nhỏ: "Anh hai, cha nuôi đang gọi anh kìa." Suy nghĩ gì mà nhập tâm dữ vậy.
Anh chợt tỉnh, thấy những người
khác đều đang nhìn mình, anh lập tức kể lại chi tiết tình huống lúc đó.
Vừa nghe anh kể xong, mọi người liền dùng ánh mắt trách cứ nhìn Vương Tuấn Khải.
"Sao vậy ạ?" Anh thật không hiểu
vì sao mọi người lại nhìn mình như thế, giống như anh đã làm sai chuyện gì rồi.
"Tuấn Khải, sao con có thể liều lĩnh như vậy?" Vương Long Sinh thật sự hết cách đối với anh, chẳng biết nên nói như thế nào nữa. Nó cũng sắp làm cha rồi, tuy ông không bắt anh nhất định phải hiểu mọi chuyện nhưng cũng không nên liều lĩnh như thế, cũng không quan tâm đến an nguy của bản thân.
"Dạ?" Liều lĩnh?
"Vương Nguyên đánh em là đúng rồi." Nhậm Ngã Hành tức giận trách Vương Tuấn Khải, anh cảm thấy cái tát kia của Vương Nguyên là vô cùng chính xác. Nếu đổi lại là anh thì tuyệt đối sẽ chẳng phải là một cái tát thôi đâu, anh chắc chắn sẽ đánh cho nó một trận thật
đau.
"Đúng vậy, đúng là đáng đời."
Bạch Dật Phong cũng đồng tình
gật đầu. Nghĩ xem, Vương Nguyên
coi trọng nó thế nào mới có thể
tát nó một cái mạnh như vậy.
"Em..." Anh rất muốn biện hộ cho
mình, nhưng căn bản anh không
hề biết bọn họ đang nói cái gì
nên không thể theo được.
"Tuấn Khải à, em đúng là..." Mạnh Triết cũng không biết nên nói thế nào với đứa em trai này nữa. Nó vẫn cứ như thế, nghĩ cái gì là làm cái đó, cũng chẳng bao giờ chú ý đến tình huống xung quanh, toàn tự đặt mình vào nguy hiểm khiến cho người khác kinh sợ. Nhưng lần này thì quá lắm rồi, lại dám một mình xông ra đường nữa.
"Em làm sao?" Nhìn bên này,
ngó bên kia, anh vẫn chẳng hiểu
tại sao mọi người lại mắng mình.
"Tôi nghĩ, cứ để bảo bối về nhà tôi tĩnh dưỡng đi." Vương Minh Hoàng tức giận nói. Đứa ngốc này đã không thể bảo vệ được Vương Nguyên lại còn khiến nó lo lắng cho mình nữa, ông càng nghĩ càng muốn đưa con mình về nhà.
"Chú Hoàng à..." Vương Long Sinh
cũng hiểu, lần này đứa con ngốc
kia đúng là quá đáng rồi, nên ông thật không biết nói thế nào cho phải.
"Ông xã..." Lâm Tuyết cảm thấy
như vậy không tốt lắm, làm như
thế sẽ khiến người ngoài nghĩ rằng nhà họ Vương đối xử tệ với con trai mình, nên bọn họ mới phải đón nó về. Bên ngoài sẽ truyền ra lời khó nghe gì, hiện tại bà gần như có thể tưởng tượng ra được.
"Tôi mặc kệ, hiện giờ, sức khỏe
con trai mình là quan trọng nhất." Bác sĩ đã nói, nếu nó không được nghỉ ngơi tốt thì đợi đến khi sinh sẽ ảnh hưởng đến tính mạng.
Ông vất vả hơn nửa đời người cũng chỉ có một đứa con mà thôi, ông không thể để nó gặp nguy hiểm được.
"Nói cũng phải." Lâm Tuyết khẽ gật đầu, tỏ ý tán thành.
Những người khác đều gật đầu,
bọn họ cũng hiểu, nếu để cậu ấy
tiếp tục ở cùng Tuấn Khải thì sẽ
chẳng thể nghỉ ngơi tốt được. Chỉ
có thể tạm thời tách hai người ra
thôi.
"Mọi người đang nói gì vậy?"
Vương Tuấn Khải vội hỏi, hình như
anh nghe thấy Nguyên Nguyên phải
về nhà của cậu gì gì đó.
"Vấn đề hiện giờ là, phải nói như
thế nào với Tuấn Khải để nó không khóc rống lên." Bạch Dật Phong vừa nhìn Vương Tuấn Khải vừa nói.
Cho dù nó không hiểu gì nhưng
lại biết quấn chặt lấy Vương Nguyên
không dễ dàng tách xa cậu.
"Cái này đúng là quá khó." Mạnh
Triết vỗ vỗ cằm, vô cùng phiền
muộn đáp.
"Con sẽ không về đâu."
Mọi người vội vàng quay đầu nhìn về phía cửa, sau khi thấy người đến liền vô cùng khẩn trương.
Chỉ thấy Vương Nguyên mặt mày tái nhợt, trên trán còn đổ mồ hôi đang đứng bên cạnh cửa, phía
sau là Tiểu Lỵ và Naria vẻ mặt
tràn đầy bất đắc dĩ đứng sau lưng cậu.
"Nguyên Nguyên!" Vương Tuấn Khải vui vẻ chạy đến bên cạnh cậu, tươi
cười nhìn cậu.
Cậu vẫn không nhìn anh, chỉ nhìn mấy người đang ngồi trong phòng sách, kiên định nói: "Con sẽ không về nhà đâu."
"Bảo bối, bác sĩ nói con cần tĩnh
dưỡng." Lâm Tuyết sốt ruột nói.
"Con nghỉ ngơi ở đây cũng được
mà."
Lâm Tuyết nhìn về phía Vương Tuấn Khải, chỉ cần có nó ở đây thì con
sẽ khó có thể tĩnh dưỡng.
"Ở đây có nó thì sao con có thể
nghỉ ngơi được!" Vương Minh Hoàng chỉ vào Vương Tuấn Khải, giận dữ nói.
"Nếu không phải do nó thì con có
cần phải tĩnh dưỡng cẩn thận
sao?"
"Cha à, cha nói quá rồi đó." Tuy
đây là sự thật, nhưng cậu khó có
thể chấp nhận ông động đến Khải Khải.
"Nguyên Nguyên, em bị bệnh à? Bởi vì anh à?" Vương Tuấn Khải lo lắng nhìn cậu rồi nhẹ nhàng lau đi
giọt mồ hôi trên trán cậu.
Vương Long Sinh cũng biết mình
đuối lý nên không tiện mở lời. Bởi vì lần này, Tuấn Khải đúng là hơi quá đáng rồi.
Vương Nguyên giữ chặt tay anh nhưng không hề nhìn anh, chỉ nhìn ba mẹ mình, kiên định nói: "Con muốn ở lại đây, có tĩnh dưỡng thì cũng là ở đây."
"Bảo bối à, con đừng cố chấp như
thế." Lâm Tuyết hơi cả giận mắng.
"Cho dù con không vì mình thì
cũng nên nghĩ cho đứa bé trong
bụng chứ."
Cúi đầu nhìn bụng mình, cậu biết mẹ nói đúng, nhưng cậu vẫn không nỡ bỏ lại một mình Khải Khải.
"Ông thông gia, không thì như
vậy đi." Vương Long Sinh cũng
hiểu được sự lo lắng của hai vợ
chồng họ Hoàng cũng nhìn ra được
sự do dự của Vương Nguyên, ông vội mở lời "Cứ để cho Vương Nguyên ở lại đây
tĩnh dưỡng, tôi sẽ bảo bốn đứa kia thay phiên nhau ở nhà chăm sóc nó, sẽ không để cho chuyện ngày hôm nay xảy ra lần nữa đâu."
Mạnh Triết gật đầu: "Dạ phải, cô
chú Hoàng, chúng cháu sẽ chăm sóc
tốt cho Vương Nguyên."
"Đúng vậy, chuyện ngày hôm nay
sẽ không xảy ra nữa đâu ạ." Đỗ Vũ cũng vội vàng giảng hòa.
"Chúng cháu sẽ thay phiên nhau
ở nhà chăm sóc cả hai." Bạch Dật
Phong cũng phụ họa theo.
"Hai người cứ yên tâm đi." Nhậm
Ngã Hành cũng lên tiếng.
Nhìn bốn người họ rồi lại nhìn Vương Minh Hoàng một lúc lâu, cuối cùng, hai vợ chồng đành phải đồng ý để Vương Nguyên ở
lại nhà họ Vương.
Vương Tuấn Khải thật cẩn thận ôm
Vương Nguyên về phòng, Đỗ Vũ bảo Vương Long Sinh và ba người kia ở lại có việc cần bàn. Sau khi vợ chồng Vương Minh Hoàng dặn dò kỹ lưỡng Tiểu Lỵ mới an tâm về
nhà. Naria thấy đã không còn
chuyện gì nữa, cũng về phòng
nghỉ ngơi.
***************
"Đỗ Vũ, em muốn nói chuyện gì?"
Mạnh Triết hiếm khi thấy đứa em này nghiêm túc đến vậy.
"Em thấy chuyện hôm nay có chút kỳ lạ." Tuy hôm nay có rất nhiều chuyện bất ngờ, nhưng anh vẫn cảm thấy có một chuyện rất kỳ lạ.
"Có gì sao?" Nhậm Ngã Hành chỉ
cảm thấy chuyện này rất giống với những chuyện bình thường Tuấn Khải hay làm, cũng không có gì lạ lẫm.
"Tuấn Khải nói muốn sang bên
đường đối diện, liền xông thẳng ra ngoài đường."
"Mọi người đều biết chuyện này
mà, có gì sai sao?" Vương Long
Sinh khó hiểu hỏi. Ông cũng thấy
chuyện này rất giống với những
chuyện Tuấn Khải thường làm, nên không thấy gì lạ cả.
"Điều kỳ lạ ở phía sau."
"Phía sau?" Bạch Dật Phong khó
hiểu hỏi, phía sau xảy ra chuyện
gì chứ.
"Sau đó chẳng phải là anh kéo nó
lên vỉa hè rồi Vương Nguyên tát nó, cuối cùng cậu ấy bị ngất xỉu phải vào viện sao?" Nhậm Ngã Hành bổ sung tiếp, không đợi Đỗ Vũ trả lời.
"Trong đó có gì không đúng à?"
"Không phải." Đây đều là lời anh
kể, nhưng có một chuyện anh vẫn chưa nói ra, mà chuyện đó mới khiến anh khó hiểu.
"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Tất cả
mọi người đều bị anh làm cho rối
mù rồi.
"Sau khi Tuấn Khải xông ra đường, tuy con lập tức xông lên kéo nó về lối đi bộ nhưng tôi có chú ý đến một chuyện rất kỳ lạ." Đỗ Vũ nhớ lại tình hình lúc đó, càng nghĩ càng thấy nghi ngờ.
"Có một chiếc xe đột nhiên tăng
tốc lao về phía Tuấn Khải." Đây là
chỗ anh cảm thấy rất kỳ lạ. Theo lẽ thường, khi có người đi ngang
qua đường thì lái xe phải giảm
tốc, thậm chí là phanh lại chứ
không phải là tăng tốc lên.
"Em chắc không?"
Gật gật đầu, vẻ mặt Đỗ Vũ càng
thêm nghiêm trọng. Anh thật sự
không hiểu, Tuấn Khải đơn thuần
như vậy sao có thể kết thù chuốc
oán với người ta chứ, lại có người muốn giết nó nữa.
"Có thấy được người lái hay biển
số xe không?" Nhậm Ngã Hành
hỏi, nếu thấy gì gì đó thì có thể
suy đoán đối phương đã có sẵn ý
đồ hay vừa mới nảy sinh.
"Lúc ấy chỉ lo kéo nó lại nên
không thấy rõ ai lái xe."
Suy nghĩ một lúc rồi tiếp tục nói:
"Hai số cuối trên biển số anh có
nhớ mang máng." Lúc đó tình
huống quá đột ngột nên anh cũng chưa kịp lưu ý.
"Chỉ có hai số cuối thì rất khó điều tra." Bạch Dật Phong cảm thấy mọi chuyện cực kỳ khó giải quyết.
"Vấn đề là, nó có kết thù với ai
không?" Đây mới là chuyện khiến Mạnh Triết nghĩ mãi chẳng ra.
"Có thể mục tiêu của đối phương
vốn không phải là Tuấn Khải
chăng?" Vương Long Sinh cảm thấy khả năng này là lớn nhất.
"Đúng vậy, lúc đó nó nói muốn
sang bên kia, cũng đột nhiên
xông ra, tất cả đều là tự phát, mọi
người cũng không kịp phản ứng
thì sao người khác lại biết được?"
"Hay là đối phương vẫn đi theo mọi người nhưng bọn anh không hề phát hiện?" Nhậm Ngã Hành chỉ ra điểm này, làm cho mọi người có chút thông suốt.
"Khả năng này cũng đúng, nếu
không thì sao có thể đột nhiên
tăng tốc muốn đâm vào Tuấn Khải."
Mạnh Triết gật đầu tán thành.
"Vậy, mục tiêu của đối phương vẫn là Tuấn Khải ư?" Bọn họ thật sự rối lên rồi. Vương Tuấn Khải đến mười ngày, nửa tháng cũng không có ra ngoài, cũng rất ít tiếp xúc với người khác thì sao lại có người muốn giết nó chứ? Thật sự rất kỳ quái.
Năm người đều lâm vào trầm tư,
suy nghĩ xem rốt cuộc là ai muốn
đẩy Vương Tuấn Khải vào chỗ chết.
"Có thể là đối thủ của chúng ta
chăng?" Bạch Dật Phong gợi ý.
"Chắc không phải, người ngoài vốn không biết quan hệ giữa chúng ta, vẫn cứ tưởng bốn người chúng ta muốn tranh đoạt gia sản nên sẽ không nghĩ dùng Tuấn Khải uy hiếp chúng ta đâu." Mạnh Triết lý trí phân tích. Sự thật đúng là như thế, người ngoài chỉ thấy được sự giả dối bọn họ cố ý tạo ra thôi.
Phải là những người thật sự biết
bọn họ thì mới biết rõ mọi chuyện.
"Vậy thì thật kỳ quái." Vương
Long Sinh nghĩ nát óc cũng
không tim ra nguyên nhân.
"Đúng rồi, hôm nay con nhận
được một tin." Mạnh Triết chợt
nghĩ đến một chuyện, có lẽ sẽ liên quan đến nhau.
"Tin gì?" Nhậm Ngã Hành tò mò
hỏi. Trong bốn người họ thì tin tức của anh cả là nhanh nhất, tất
nhiên là do cô cảnh sát đáng yêu
kia nói rồi.
"Người phụ nữ kia ra tù rồi." Mạnh Triết vừa dứt lời thì vẻ mặt của mấy người kia lập tức thay đổi. Có nghi ngờ, có tức giận, có oán hận và có cả kinh ngạc.
"Nhanh vậy sao?" Đỗ Vũ cảm thấy
giống như mới qua có vài năm
thôi, vậy mà người kia đã được thả rồi.
"Mười hai năm, còn nhanh à."
Bạch Dật Phong lườm anh một
cái.
"Cũng chọn đúng thời điểm đó."
Vương Long Sinh không biết nên
phản ứng như thế nào với tin này nữa.
Năm đó, nếu không phải vì ông thì người phụ nữ kia cũng sẽ
không thể tổn thương Tuấn Khải.
Sự kiện bắt cóc năm đó là do bọn
họ dùng hết mối quan hệ làm cho
người phụ nữ kia bị giam 12 năm, trong thời gian đó không được tạm tha hay giảm án gì. Có lẽ bà ta cực kỳ hận bọn họ đi.
"Vậy chuyện này có liên quan đến bà ta à?" Nhậm Ngã Hành cảm thấy khó xảy ra khả năng đó.
"Có lẽ không, bà ta mới ra tù thì
lấy đâu ra tiền chuẩn bị xe chứ."
Mạnh Triết dựa vào thực tế nói.
"Cũng đúng." Đỗ Vũ gật đầu tán
thành.
"Chúng ta nên xử lý chuyện này
thế nào đây?" Bạch Dật Phong
hỏi.
"Trước hết cứ theo như lời cha
nuôi nói lúc nãy đi, chúng ta thay
phiên nhau ở nhà trông hai đứa
nó." Mạnh Triết cho rằng bọn họ
cứ nên tùy cơ ứng biến.
"Hay là tìm người theo dõi bà ta
để tránh cho bà ta làm chuyện mờ ám." Án phạt kia cũng do nhà họ Vương dùng mối quan hệ để kéo dài, bằng không bà ta cũng chẳng ngồi lâu trong tù như vậy đâu.
"Cũng được, cha lo bà ta lại gây
chuyện với Tuấn Khải." Vương Long
Sinh nói hoàn toàn hợp lý.
Tuy Vương Tuấn Khải đã quên mất
chuyện năm đó, nhưng người phụ nữ kia lại biết rất rõ tầm quan trọng của nó đối với nhà họ
Vương. Nếu bà ta muốn trả thù
bọn họ thì nhất định sẽ xuống tay
với Vương Tuấn Khải đầu tiên.
"Vâng, con sẽ tăng thêm người
bảo vệ, nhất định sẽ bảo vệ hai
đứa an toàn."
"Đúng đó, cha nuôi cứ yên tâm
đi."
"Chúng con sẽ bảo vệ nó thật tốt,
sẽ không để nó chịu bất cứ tổn
thương nào nữa."
"Cha nuôi à, người cứ yên tâm
đi."
******
Hơi muộn nhưng mà vẫn Chúc mừng kỉ niệm ngày Khải Nguyên hát "Hẹn Ước Bồ Công Anh" *tung hoa*
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip