Chương 9

Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên đi xuống lập tức nhảy lên, chạy đến bên cạnh, lôi kéo cậu

Mỉm cười nhìn anh, không hề giãy dụa mặc anh lôi kéo.
"Anh Vương...Anh cùng Nguyên nhi..." Vương Minh Hoàng thu lại nụ cười, đứng lên, lo lắng nhìn ông.


Vương Long Sinh đi đến bên cạnh, nắm lấy tay ông dùng sức lắc mạnh mấy cái: "Chú Vương, sau này chúng ta chính là thông gia."


"Hả?" Vương Minh Hoàng khiếp sợ,
quay đầu nhìn về phía con trai.
Lâm Tuyết có chút ngạc nhiên, bà
còn tưởng cậu yêu cầu nói chuyện riêng với Vương tổng là vì muốn từ chối đám cưới này.

Bốn người khác cũng cực kỳ kinh ngạc, liếc mắt nhìn nhau trong lòng đều nảy sinh nghi ngờ Không phải cậu chọn một trong bốn người họ đó chứ?


"Nguyên Nguyên..." Lắc tay cậu,muốn cậu chú ý đến mình.
Nguyên Nguyên? Sao cậu vừa mới xuống lầu đã có thêm một tên gọi
đáng yêu như vậy rồi?

"Sao thế?" Quay đầu liền thấy anh bĩu môi, trong mắt lộ vẻ khó hiểu.
"Thông gia là cái gì?" Anh chưa
từng nghe qua từ này, anh hoàn
toàn không biết nó có ý nghĩa gì.
Đưa tay nắm lấy mũi anh, cười nói: "Là em và anh kết hôn rồi trở thành người một nhà" Anh sẽ không hỏi cậu kết hôn là gì chứ? Vậy cậu có thể giải thích cho anh hiểu.

Mũi bị nắm không thể hô hấp
được, hai tay liền quơ tứ tung
song lại chẳng nỡ đẩy cậu ra, đành phải tốn công vô ích giãy dụa.

"Nguyên nhi, ý con là, con quyết
định chọn Tuấn Khải?" Lâm Tuyết hoàn toàn không ngờ con trai từ nhỏ rất có chủ kiến lại đồng ý đám cưới này.

Vương Minh Hoàng đứng ngẩn
người, còn Vương Long Sinh thì
vô cùng vui sướng cười lớn. Bốn
người kia lại liếc nhau một cái,
nghi ngờ trong lòng càng sâu.
Cậu ấy chọn Tuấn Khải? Không có ý đồ gì chứ?

Vương Nguyên gật đầu, thấy anh bởi vì nín thở mà mặt đỏ bừng liền mỉm cười, buông tay.

Anh vội vàng dùng sức hút từng
ngụm không khí, có chút ai oán
nhìn cậu, tủi thân che cái mũi đỏ
hồng: "Nguyên Nguyên bắt nạt người
ta."

"Anh biết kết hôn là gì không?"
Thấy anh chẳng hề phản ứng với
từ kết hôn, cậu nghi ngờ hỏi.

Vuốt vuốt mũi, gật đầu, rầu rĩ trả
lời: "Anh biết."
Hả? Nở nụ cười, anh thật sự quá
đáng yêu mà. "Là gì, nói em nghe xem."

"Là em về sau sẽ ở cùng một chỗ
với anh, mãi mãi không rời xa."
Anh kiêu ngạo ưỡn ngực, tay che
mũi thả xuống chống ngang hông, hoàn toàn là dáng vẻ của một đứa trẻ đang khoe khoang bảo bối của mình.

Vẻ mặt cùng động tác đáng yêu
của anh chọc cho mọi người cười.
 Vỗ nhẹ tay anh ý bảo anh cúi xuống Hết cách rồi, anh thật sự quá cao, có lẽ trí lực anh có vấn đề nhưng thân thể thì một chút vấn đề cũng chẳng có Ít nhất là 184cm, mà dáng người nhỏ nhắn 172cm như cậu muốn chạm vào mặt anh hay làm gì đó quả thật quá khó khăn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip