Chương 39

Vương Nguyên ngủ một tỉnh giấc dậy, phần chăn nệm bên cạnh đã lạnh đi từ lâu, nếp gấp vẫn còn, cũng không biết anh rời đi khi nào.

Không có anh, bên cạnh trống vắng khiến cậu lập tức tỉnh ngủ. Cậu xoa đôi mắt còn đang mơ màng, chờ đến khi tỉnh táo lại, cậu mới đi vào phòng tắm, sửa soạn lại bản thân.

Trong gương là một người xinh đẹp, ngoài sắc mặt hơi tái nhợt thì đường nét trên khuôn mặt vẫn xinh xắn xuất thần như xưa.

Trên chiếc ghế ở cuối giường có đặt một bộ đồ liền thân không tay bằng vải lụa màu trắng, để lộ ra hai cánh tay mảnh khảnh trắng nõn và đôi chân dài thẳng tắp.

Hoa văn sẫm màu được thêu tay một cách tinh tế trên áo dán sát vào đường cong trên eo. Vì mới có hai tháng nên bụng bầu còn chưa hiện rõ, thiết kế của bộ đồ đã tôn lên vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của Vương Nguyên.

Vạt áo không lớn, lúc đi độ thì bay lên vừa phải, chỗ viền có hoa văn sẫm màu được thêu giống với phần eo. Trong những sợi vải được điểm xuyết thêm kim tuyến, trở nên lấp lánh theo từng động tác của cậu.

Như những bông hoa và  sao trời đang tô điểm cho nhau.

Vương Nguyên rất thích bộ đồ này, đứng trước gương tự trang điểm.

Ánh mặt trời bên ngoài không quá chói chang, cậu mở cửa sổ, mùi hương của cỏ xanh cùng với không khí ấm áp của buổi sáng ập đến làm tan đi khí bẩn trong phòng.

Trong vườn, thực vật vùng nhiệt đới phát triển rất tốt. Nơi quanh năm nóng nực cũng có chỗ tốt của nó, tuy hơi nhiều muỗi, nhưng lúc nào cũng có thể ngắm hoa cỏ.

Trở về Thái Lan mới hơn nửa tháng, mà Vương Nguyên trở nên lười biếng, ham ngủ hơn. Có đôi khi cậu gần như nằm trong phòng cả ngày, sau đó vẫn là mỗi ngày Lục Duy đều kiên trì lôi kéo cậu xuống lầu, đến vườn hoạt động.

Biết Vương Tuấn Khải rời đi hằn là vì có chuyện gấp nên Vương Nguyên không hỏi anh đang ở đâu, chỉ thay giày rồi xuống lầu. Lần này sau khi trở về thì không còn ai chặn không cho cậu ra khỏi cửa nữa, suốt đoạn đường tới vườn sau chỉ có người giúp việc và người đứng gác cúi chào cậu.

Khuôn viên của nhà họ Vương rất lớn, cậu lang thang không mục tiêu, thấy hoa đẹp thì sẽ dừng lại ngắm. Tính tình trẻ con còn chưa mất hết, khi thấy những loài hoa chưa từng gặp bao giờ thì Vương Nguyên sẽ ngồi xổm xuống rồi ngắm nghía trong chốc lát. Nhưng làn da non nớt trắng nõn chỉ mới phơi nắng một lúc đã đỏ lên, làm cậu không thể không lùi về chân tường phía sau tránh ánh mặt trời.

"Cậu chủ."

Tiếng của đàn ông đột nhiên vang lên làm Vương Nguyên hoảng sợ, nhanh chóng xoay người, thấy Tần Thịnh đã đứng phía sau mình.

"Dọa cô cậu à? Xin lỗi, anh Khải sai tôi đến mời cậu."

Việc xuất hiện thình lình vốn không phải là chủ ý của Tần Thịnh, nhưng giờ Vương Tuấn Khải đang đứng trên lầu nhìn xuống, anh lại là đàn ông nên nếu chạm vào vai Vương Nguyên thì không tốt lắm.

"Không sao, chỉ là tôi đang ngẩn người thôi."

"Vậy mời cậu đi theo tôi."

Tâm trạng của Tần Thịnh không tệ, anh ấy nâng tay về phía trước làm động tác "mời". Thấy vậy, Vương Nguyên đi theo về hướng nhà chính, lúc lên lầu đi ngang qua tầng bốn, cậu theo thói quen rẽ vào trong thì bị Tần Thịnh ngăn lại.

"Cậu chủ, anh Khải không ở đây."

Vương Nguyên lên tiếng đáp lời, cũng không nghĩ nhiều, chỉ tiếp tục đi theo anh ấy.

Lúc đi qua tầng bốn, cậu mới nhận ra điều khác thường, trên những bậc thang đã được phủ kín bằng những cánh hoa hồng đỏ tươi. Theo hương hoa thơm ngát ngày càng đậm, Vương Nguyên đi tới tầng sáu. Cậu phát hiện  toàn bộ hành lang đều được đặt vô số quả cầu thuỷ tinh chứa nước và cánh hoa hồng xinh đẹp, toả ra hương thơm ngào ngạt.

Vốn dĩ theo cách trang trí của nhà chính thì mỗi tầng đều thống nhất chỉ có hai màu là đen của cửa sổ và xám của mặt tường, thảm cũng là màu sẫm, nghiêm túc và trang trọng đến đáng sợ.

Thế nhưng toàn bộ cửa trên tầng này đều được thay bằng màu trắng gạo, mặt tường sơn màu hồng phấn, phong cách khá giống với căn phòng trong nhà cũ của cậu.

Tất cả những thay đổi trước mắt làm cậu nảy ra một suy đoán trong lòng.

Vương Tuấn Khải đã thật lòng ghi nhớ lời nói tùy hứng của cậu trên đường đến sân bay hôm ấy.

Nghĩ vậy, Vương Nguyên căng thẳng mím môi, đôi mắt trở nên sáng ngời với những tia sáng lấp lánh.

Giẫm lên mặt thảm mềm mại màu xám nhạt, cậu chỉ cảm thấy may mắn rằng hôm nay mình đã trang điểm và mặc một bộ đồ đẹp.

Lông mày cong cong và làn môi đỏ thắm của Vương Nguyên như một đóa mẫu đơn, lúc này khuôn mặt như thể được điêu khắc tỉ mỉ càng thêm xinh đẹp.

Lúc Tần Thịnh đưa người tới trước cửa, nhìn cậu hơi ngây thì cười khẽ, sau đó rời khỏi tầng này.

Hành lang được lấp đầy bởi hương hoa hồng, Vương Nguyên cảm giác mùi hương kia đã xâm nhập vào thân thể cậu cô theo từng lỗ chân lông, từ trong ra ngoài, khiến cả người như thấm đẫm sắc thái của hoa hồng.

Đáp án ở ngay phía sau cánh cửa này, chỉ cần mở ra là có thể nhìn thấy.

Vương Nguyên nuốt xuống vài ngụm nước bọt, đôi môi vừa rồi mím chặt cũng thả lỏng, động tác nâng tay lên của cậu hơi cứng ngắc, run run đặt lên tay nắm cửa.

Khoảnh khắc này kéo dài thật lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #kaiyuan