Chap 3
Vương Tuấn Khải vừa sáng sớm thức dậy đã trưng ra cái bộ mặt đen kịt của mình ngồi một cục giữa sân nhà, hai mắt trở nên thâm quầng, có thể nói bộ dạng của hắn ta bây giờ y như một con gấu trúc chính hiệu.
Vì sao đây?? Đơn giản thôi, để trừng phạt hắn lão bà bà đã bảo Vương Nguyên tối qua bên bà ngủ, cho hắn ngủ một mình thay cho lời cảnh cáo mặc kệ hắn van xin mè nheo năn nỉ.
Vương Tuấn Khải trước đây luôn mượn cớ vết thương chưa lành hơn nữa không muốn lão bà trông chừng hắn vì tuổi bà đã cao nên thành công gạt được cậu qua ngủ để chăm sóc hắn.
Nhưng bây giờ vết thương đã khỏi hắn không còn gì để viện cớ đành phải ngủ một mình, không thể ôm cậu ngủ, không có hơi ấm của cậu kề bên thành ra sáng nay hắn là người thức sớm nhất.
Ngồi thành một đống giữa sân nhà, hắn cầm lấy búa chẻ củi, nói là như vậy chứ thật ra là cố tình tạo ra tiếng động lớn để ai kia đang ngủ trong đó thức dậy kìa. Quả nhiên không ngoài dự đoán, cậu mở cửa bước ra ngoài sân giọng ngáy ngủ nói:
" Khải Ca, sao anh không ngủ tiếp đi, bây giờ còn sớm mà"
"Anh không ngủ được..."- Hắn cúi đầu xuống, mang cái bộ mặt bi thương như bị ai ức hiếp nói.
Vương Nguyên dụi dụi mắt nhìn hắn dịu dàng nói: " Sao vậy??"
"Thiếu em anh không ngủ được, em xem nè..."- hắn trưng nguyên đôi mắt như gấu trúc nhìn cậu rồi quay mặt sang chỗ khác dỗi hờn .
Điều này khiến Vương Nguyên bật cười, cậu chạy đến ôm lấy hắn dỗ dành:
" Đừng giận em mà, Nguyên Nguyên thương Ca lắm á"
Nghe được mèo nhỏ nói như thế hắn quay sang nhìn cậu bằng ánh mắt gian xảo hỏi: " Thiệt không??"
"Thiệt mà"- cậu gật đầu nói
" Vậy nếu thương thì phải làm sao ???"
Vương Nguyên nghĩ nghĩ một lúc dường như hiểu ý hắn liền kéo người hắn gần mình rồi hôn " chụt" lên môi hắn.
" Ngoan"- hắn xoa đầu cậu thỏa mãn nói
Mọi hành động của hai người đều thu vào tầm mắt của lão bà bà, bà thầm mắng:
"Tiểu tử thối vẫn còn chứng nào tật nấy" suy nghĩ thì như vậy nhưng miệng lại mỉm cười ôn nhu.
Hai người họ ngồi âu yếm nhìn nhau cho đến khi mặt trời ló dạng, Lão bà lúc này mới giả vờ bước ra như vừa mới thức dậy nói: " Tiểu Nguyên, con lấy nơm ra suối bắt cá về làm bữa trưa"
"Dạ"- cậu lễ phép nói
Hắn vừa định lên tiếng muốn đi cùng thì bà cắt ngang nói: " Cậu cũng đi theo Tiểu Nguyên luôn đi".
Bà nói rồi vào trong, trước đó còn nhìn hắn bằng ánh mắt cảnh cáo, hắn mà còn bày bậy cháu bà nữa thì tốt nhất đừng về đây gặp bà...
Vương Tuấn Khải như hiểu ý lão bà liền gật đầu chạy đi lấy nơm, một lát sau hắn chạy ra trên trán lấm tấm mồ hôi, thở gấp nói:
" Nguyên Nguyên, cái nơm là cái gì vậy???"
Vương Nguyên nghe vậy bật cười thành tiếng khiến mặt hắn đen như đít nồi, hắn xưa nay quen với cách sống xa hoa nơi thành thị, nay gặp cảnh sống rừng sâu này thì làm sao hắn biết.
Vương Nguyên cố nhịn cười nhìn hắn nói: " Để em lấy cho, Ca đợi em nhé", nói rồi chạy vào trong
Vương Tuấn Khải thấy cậu đi khỏi thì lấy tay đập vào trán một cái rõ đau, tự hỏi một lão đại như hắn có phải là quá tồi hay không?? Ngay cả chuyện này cũng không biết, lỡ như sau này giao chiến với thế lực khác cũng bị lạc trong rừng mà không có cậu thì không biết phải làm sao, hắn thề là khi quay trở lại sẽ rèn luyện thêm kỹ năng thích ứng trong rừng cho những người trong bang hội.
Vương Nguyên nhanh chóng lấy nơm rồi chạy ra kéo hắn đi, Vương Tuấn Khải giành lấy cái nơm rồi nhìn chăm chú vào nó nhầm nhập tâm ghi nhớ hình dạng để khỏi phải nhục nhã như hôm nay, Vương Nguyên mà đọc được suy nghĩ hiện tại của hắn chắc chắn sẽ phá ra cười thêm một trận nữa.
Hai người họ cứ thế đi ra ngoài, cậu kéo hắn, hắn cầm nơm vừa đi vừa ngắm tò tò theo cậu... chỉ mong lát nữa hắn không bị té u đầu -_-
***
Hai người họ cuối cùng cũng đến nơi, tiếng suối chảy róc rách xen lẫn tiếng chim ca hòa nên khung cảnh thanh bình mang vẻ đẹp của thiên nhiên.
Vương Nguyên khom người xuống xắn quần lên tới đầu gối lộ ra đôi chân trắng nõn khiến ai kia nuốt ực một cái cố kìm nén dục vọng trong cơ thể. Hắn nhịn nhiều lần lắm rồi á~~ Ngày nào chả thế, hắn tự nhủ đây là khóa huấn luyện cách kìm chế chứ thật sự muốn đè cậu ra ăn lúc nào mà chả được. Nhưng vì đại cuộc hắn đành phải nhịn tiếp.
Vương Tuấn Khải ngồi bệch xuống đất nhìn cậu đang từng bước từng bước xuống dòng suối, hắn cũng muốn phụ cậu lắm chứ nhưng ngặt nỗi hắn không biết làm, hơn nữa chỉ có mỗi cái nơm thôi thì chẳng biết làm gì đành ngắm cậu vậy, càng ngắm càng thích >_<
Cậu rất đẹp, khuôn mặt phúng phính, hai má lúc nào cũng phím hồng đôi môi anh đào luôn mấp máy thấp thoáng có thể thấy hàm răng trắng như bạch ngọc, hai mắt to tròn lúc nào cũng phủ một tầng nước làm cho nó long lanh rất đáng yêu khiến ai nhìn vào cũng bị cuốn hút vào đó, muốn yêu chiều bảo vệ suốt đời, dáng người mảnh khảnh, y phục ôm sát người lộ ra đường cong hoàn mỹ, eo thon thả mê người, từ trên xuống dưới không chê vào đâu cho được, hắn nhìn hoài không thấy chán...
Vương Nguyên cặm cụi cứ lo chụp nơm mà không biết hắn đang nhìn mình đắm đuối, bỗng nhiên cậu bước hụt chân, mất đà ngã xuống...
"Aaaaaaaa......" - tiếng hét của cậu kéo hắn về thực tại, Vương Nguyên đang bị dòng nước cuốn đi, không nghĩ ngợi gì nữa, hắn nhanh chóng cởi áo ra nhảy xuống suối bơi đến bắt lấy tay cậu, dòng nước chảy xiết ngày càng mạnh mẽ, hắn một tay ôm lấy tảng đá giữ mình không bị trôi một tay nắm chặt lấy cậu, vết thương sắp lành vì lực kéo quá mạnh mà nứt ra chảy máu không ngừng, màu đỏ hòa lẫn vào nước, mùi vị tanh của máu xộc thẳng vào mũi cậu, Vương Nguyên thét:
" Khải Ca, anh buông tay em ra đi!!!"
" Nắm chặt tay anh, đừng lo lắng... nhanh!!!"- hắn siết chặt tay cậu hơn ra lệnh.
Vương Nguyên chỉ biết nghe theo lời hắn, nắm chặt tay Vương Tuấn Khải, hắn dồn hết sức lực kéo cậu vào lòng rồi ôm lấy cậu chầm chậm vào bờ, cả hai nằm ườn ra trên mặt đất...xém chút nữa là xong đời rồi !!
Vương Tuấn Khải lấy áo của mình vừa vứt lúc nãy đưa cho cậu nói:
" Em mặc tạm đồ anh đi, đồ em bị ướt rồi, không thay sẽ bị cảm đấy"
Vương Nguyên cầm lấy áo, ánh mắt ngập nước nhìn hắn: " cảm ơn anh... Khải Ca"
Vương Tuấn Khải xoa đầu cậu nói: " Không cần cảm ơn anh, nhiệm vụ của anh là bảo vệ em cả đời này hiểu chưa??"
"Dạ"- cậu nói rồi đi vào trong bụi cây gần đó thay y phục.
Bóng lưng cậu vừa rời khỏi hắn mới ngã người xuống thở phào, cái con mèo nhỏ này cần phải để ý hơn rồi, nếu hôm nay không có hắn thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa....
------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip