Chap 8
Hai bà cháu vừa về đến nhà đã cảm thấy có gì đó không ổn, xung quanh yên tĩnh đến lạ thường không có tiếng của người làm trong nhà cũng như ông bà Vương.....và đó là suy nghĩ hiện tại của cậu.
Cậu để Thím Trương mở cửa vào nhà trước, một màu đen bao trùm khắp nơi khiến cậu sợ hãi mà nép sát người bà. Thím Trương nhìn bộ dạng cậu như vậy trong lòng đã cười đến nội thương...
1s
2s
3s
"Tách"- âm thanh công tắc đèn được bậc lên, ánh sáng lan tỏa khắp nơi làm mọi thứ trở nên rõ nét xung quanh được trang trí bong bóng đèn hoa đính trên tường và xuống cả sàn nhà. Vương Nguyên chưa định hình được đã thấy mọi người từ đâu ùa ra...
"Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday happy birthday
Happy birthday to you....."
Tiếng vỗ tay vang dội kết thúc lời hát, bà Vương đem bánh kem trên tay đặt xuống bàn ôm lấy cậu nói: "Con trai, sinh nhật vui vẻ"
Vương Nguyên nhìn bánh kem trên bàn rồi ngước nhìn mọi người, đôi mắt đã phủ một tầng nước....
1s
2s
3s
"Oa oa...oa oa..."- cậu oà lên khóc nức nở, bà Vương thấy cậu như vậy liền ôm cậu chặt hơn nhỏ nhẹ hỏi: "Con sao vậy??"
Vương Nguyên lúc này mới ngước mắt lên nhìn mẹ mình nói:
"Con...con... hức.. tưởng đâu mọi người.. hức quên sinh nhật.. hức...con..."
Mọi người lúc này phá lên cười làm không khí xung quanh trở nên nhộn nhịp, Vương Nguyên xấu hổ vùi đầu vào lòng mẹ.
"Con không tính cắt bánh hay sao??? Nào, lại đây ước đi.."- ông Vương xoa đầu cậu một cái, lau nước mắt lẫn nước mũi cho cậu rồi kéo cậu ra đến trước bàn.
Vương Nguyên chấp tay lại rồi nhắm mắt ước: "Con mong cả nhà sẽ hạnh phúc như thế này mãi mãi" rồi khom người xuống thổi nến.
Tiếng vỗ tay lần nữa vang lên chúc mừng sinh nhật lần thứ 8 của cậu, Vương Nguyên cắt bánh rồi chia cho mọi người trừ.....
"Còn bánh của ba mẹ với thím Trương đâu rồi con trai???"- bà Vương hỏi cậu.
Vương Nguyên chu chu cái miệng nhỏ nhắn của mình phồng má nói: "Con phạt ba mẹ với bà vì gạt con"
Ba người họ nhìn bộ dạng dễ thương này của cậu thật chỉ muốn cắn cho thiệt đã nhất là hai cái má phúng phính kia...dễ thương hết sức .
Ông Vương ôm lấy đứa con trai bé bỏng của mình hỏi: "Vậy con muốn phạt ra sao nào???"
Vương Khiêm vừa dứt lời, Vương Nguyên cầm lấy miếng bánh đút cho ông.
"Hình phạt là con sẽ đút bánh cho mọi người ăn"
Cả ba người họ nhìn nhau cười một cái rồi khom người xuống cho cậu đút bánh, tại cậu mới 8 tuổi nên chiều cao khiêm tốn chút >_<
Họ đâu biết rằng đây là lần sinh nhật cuối cùng mà họ có mặt trên đời này....
Đang vui vẻ quây quần cùng nhau thì đột nhiên có một đám người áo đen bịt kín mặt xong vào trong chỉa súng vào họ nổ vài phát "Đoàng đoàng..."
"GIƠ TAY LÊN!!!!"
Mọi người trong nhà chìm trong hoảng sợ nhốn nháo cả lên, tất cả nhanh chóng giơ hai tay lên cao. Tạm thời chỉ có thể nghe theo lời bọn chúng rồi từ từ tính tiếp, Vương Nguyên cậu sợ hãi mà lần nữa nép mình vào sát thím Trương, ba mẹ cậu đang ở phía bên kia người duy nhất cậu có thể dựa dẫm chỉ có thể là bà.
Bọn chúng trói chặt tay từng người một rồi dồn họ vào một góc nhà. Bọn chúng cho một tên ở đây canh giữ rồi chia nhau đi khắp nơi lục soát.
"Bà ơi.. hức.. bọn họ.. hức.. đáng sợ quá.. hức"- Vương Nguyên khóc nức vùi đầu vào lòng bà.
Hiện tại bà đang bị trói chặt không thể dỗ dành cậu, đành cúi đầu xuống nhỏ nhẹ: "Tiểu Nguyên ngoan, không được khóc!!"
Âm thanh nhốn nháo ban đầu đã trở nên yên ắng, xung quanh không một tiếng động chỉ còn nghe thấy tiếng thét của bọn chúng: "Gom hết tất cả cho tao!!!"
"Sao...sao đau đầu quá vầy nè"- bà Vương nhíu mày lắc lắc đầu vài cái nói, đầu óc trở nên mơ hồ tay chân bủn rủn không còn sức lực.
Lần lượt lần lượt từng người đều có cảm giác giống bà, một số người đã ngất lịm đi, tình cảnh trở nên hỗn độn náo động khắp nơi
"IM HẾT CHO TAO!!!"- Tên canh giữ chỉa súng vào họ quát.
Không khí trở nên chùng xuống.
"Không lẽ trong bánh kem có chứa thuốc mê??"- thím Trương nghĩ Từ nãy đến giờ họ không ăn gì ngoài bánh kem, hiện tại số đông đã ngất đi chỉ còn lại ông bà Vương, Vương Nguyên và Thím Trương còn đang trong trạng thái mơ màng. Có lẽ lúc nãy là do họ ăn rất ít (bàn tay ai kia có tí xíu đút được bao nhiêu>_<).
"MANG HẾT RA NGOÀI"- một tên ra lệnh cho bọn chúng vác từng cái bao bên trong chứa toàn đồ có giá trị hì hục đem ra ngoài.
Xong xuôi mọi thứ bọn chúng cách thùng to bên trong chứa nước gì đó chế xuống đất rồi xung quanh nhà, một mùi nồng nặc xộc thẳng vào mũi....là xăng!!
Sau đó một tên cầm quẹt diêm chăm xuống đống báo cũ cạnh cửa ra vào.
"Đi!!!"- tên đầu đàn lệnh cho bọn đàn em rời khỏi.
Khắp nơi trong chốc lát đã tràn ngập mùi khói, đám cháy lan tỏa xung quanh ngày một lớn dần, Vương Nguyên vì khó chịu mà ho vài tiếng: "Bà ơi...con..khụ khụ..con.. khó thở quá!!"
Thím Trương cố gắng xoay người mong sao có thể tháo dây trói nhưng mãi vẫn không được, hiện tại bà là người tỉnh táo nhất trong số họ. Lúc này bà Vương mới dùng chút lí trí cuối cùng cố gắng nhít người từng chút một về phía thím Trương răng tháo dây trói cho bà.
Thím Trương nhanh chóng cởi trói cho Tiểu Nguyên định quay sang giúp bà Vương thì bị bà cản lại
"Để tôi cởi trói cho bà chủ"- thím Trương lên tiếng, tay chân bắt đầu luống cuống, đám cháy đã lan ra cả rồi, sắp thiêu cháy cả biệt thự này rồi.
"Không kịp đâu...mau đưa tiểu Nguyên đi đi, đừng phí thời gian, ta đi không nổi rồi"- bà Vương lắc đầu, thuốc đã phát huy tác dụng, bà dùng chút lí trí cuối cùng nói:
"Thím Trương...khụ khụ... thím giúp con chăm sóc cho Tiểu Nguyên, hãy đưa nó về biệt thự của ông nội nó...khụ khụ..đi..mau đi đi...đám cháy đang lớn dần đó."
Thím Trương nhìn thấy bà chủ cầu xin như vậy thì miễn cưỡng gật đầu, bà chủ đã cứu bà một mạng bà không thể không đồng ý hơn nữa bà cũng thương Tiểu Nguyên....
Bà Vương quay sang Tiểu Nguyên hôn nhẹ lên trán cậu mỉm cười nói: "Tiểu Nguyên ngoan, con phải sống thật tốt phải nghe lời bà biết không... mẹ yêu con..."
"Mẹ...hức... mẹ đừng bỏ Tiểu Nguyên mà.. hức..."- Cậu gắt gao ôm lấy mẹ mình mặc cho Thím Trương ra sức lôi kéo khuyên nhủ:
"Đi..mau...nghe lời mẹ con..."
Đám cháy lan ra ngày càng dữ dội khắp nơi đều đã chìm trong biển lửa. Tình hình trở nên nghiêm trọng...
"Tiểu Nguyên ngoan.. khụ khụ..nghe lời ba đi đi"- ông Vương nhìn cậu nói
"Con không đi..."- cậu lắc đầu ôm chặt lấy mẹ mình
"A"- Thím Trương đánh sau gáy cậu làm cậu ngất xỉu, bà nhanh chóng bế cậu ra ngoài trước khi đi còn nói:
"Tôi sẽ chăm sóc thằng bé thật tốt..."
Lúc hai bà cháu rời khỏi cũng là thời điểm thanh xà trên cao rơi xuống chặn trước cửa ra vào.
Ông Vương lúc này mới nhích người về phía vợ mình rồi dùng răng ra sức cởi trói cho bà nói: "Để tôi giúp bà..."
"Không cần đâu, tôi từ đầu đã muốn ở đây cùng ông, vợ chồng mình sống chết có nhau...."- bà Vương mỉm cười nhìn ông ôn tồn nói.
Ông Vương tựa đầu vào vai vợ mình thủ thỉ nhẹ nhàng:
"Tôi yêu bà"
"Tôi cũng yêu ông"
------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip