Chương 111:Chàng trai đó tên Vương Nguyên 2
Ừm. . . . . ." Dịch Dương Thiên Tỉ suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc nói: "Có người đuổi theo xe buýt, vừa đuổi theo vừa kêu: Sư phụ! Sư phụ chờ con một chút! Lúc này cửa sổ xe có hành khách nhô đầu ra, thong thả ung dung nói với hắn: Bát Giới, con đừng đuổi theo nữa. . . . . ."
Dịch Dương Thiên Tỉ vừa nói vừa không nhịn được mà cười, nhìn Vương Nguyên lại thấy cậu chẳng có phản ứng gì cả.
"Không buồn cười sao?" Anh ngạc nhiên hỏi.
"Buồn cười." Vương Nguyên trả lời.
" Vậy tại sao cạu không cười?"
Vương Nguyên nhìn anh một hồi lâu, nói: "Anh không thấy chuyện cười này hơi cũ rồi sao?"
Dịch Dương Thiên Tỉ lắp bắp nói: " Tôi không thấy. . . . . ."
Vương Nguyên nhìn dáng vẻ của anh, bật cười một tiếng.
Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn cậu, vẻ mặt đau khổ nói: "Thì ra là tôi còn buồn cười hơn chuyện cười."
Vương Nguyên vẫn không nhịn được cười, vừa đi qua đường cái, vừa nói: "Thật không có tình thú, chuyện cười cũ như vậy mà vẫn kể được, còn nghĩ rõ lâu."
Cẩn thận!" Đèn xanh vừa lúc chuyển thành đèn đỏ, Dịch Dương Thiên Tỉ vội vàng kéo cậu.
Một hồi kinh hồn, Vương Nguyên lo lắng sờ sờ bụng, thở dài nói: "Tôi thật sự không xứng làm mẹ, luôn bị giật mình, không biết có ảnh hưởng đến đứa bé hay không."
"Không sao đâu, đó nhất định là một đứa bé khỏe mạnh xinh đẹp." Dịch Dươnh Thiên Tỉ an ủi.
Đèn xanh sáng lên, Dịch Dương Thiên Tỉ dắt cậu đi qua đường cái.
Qua hết đường cái, mới nhớ ra dưới sự hoảng loạn mình đã dắt cậu, anh vội buông lỏng tay ra.
Vương Nguyê cũng hơi ngượng ngùng, muốn nói chút chuyện chuyển đề lại, lại đột nhiên thấy một quán bán chao nhỏ trước mặt, vui vẻ nói: "Oa, anh xem, bánh chao kìa, giống như trường học trước kia. . . . . ." Bạch Ngưng im bặt, bình tĩnh cười nói: "Rất giống quán bánh gần trường tôi ngày trước."
Hạ Ánh Hi đi mua một phần, đưa cho cô nói: "Ngon lắm sao? Trước kia gần trường tôi cũng có một quán, các bạn học cũng rất thích ăn, mẹ tôi không cho tôi ăn hàng ven đường nên lớn lên cũng không quen ăn."
"Rất ngon..., bánh chao xem như rất có dinh dưỡng, mà có phải hôm nào cũng ăn đâu." Vương Nguyên lập tức cắn một miếng, kích động nói: "Rất giống quán ngày trước, không tin anh ăn thử!" Nói xong liền gắp một miếng đưa tới bên miệng anh.
Mặt Dịch Dương Thiên Tỉhơi đỏ lên, ngượng ngùng ăn miếng bánh trên đũa.Nhìn thấy anh mất tự nhiên đỏ mặt, Vương Nguyên nhận ra mình quá kích động làm ra hành động quá đáng như vậy, nên cũng hơi lúng túng."Mùi vị quả thật không tệ." Dịch Dương Thiên Tỉ nói.
Vương Nguyên cầm chiếc đũa, cười một tiếng, cúi đầu xuống. Dịch Dương Thiên Tỉ cũng cúi đầu, rồi lại không nhịn được thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn cậu.Từ nhỏ đến lớn, anh đều làm theo từng bước từng bước cha mẹ yêu cầu, làm học sinh giỏi, làm ánh mặt trời rực rỡ, làm hoàng tử y, thế nên anh luôn khinh thường những lời khen tặng, nhìn ánh mắt hâm mộ của nữ sinh trong trường, tim anh cũng chưa bao giờ mảy may rung động.Cho đến giữa trưa ngày hè nắng vàng rực rỡ đó, dưới tán cây ngô đồng, một cậu con trai có mái tóc đen, đôi mắt to tròn ngồi nhặt đống sách vở rơi xung quanh cậu.Anh buông máy ảnh, ngơ ngác nhìn cậu ngồi xổm xuống, nhặt từng quyển sách trên mặt đất.Lúc cậu đứng lên chuẩn bị đi, anh đứng ở trên bậc thang thư viện không nhịn được mà nói: "Còn có thẻ thư viện."Cậu cúi đầu, nhặt tấm thẻ thư viện lên, ngẩng đầu lên nói: "Cám ơn." Sau đó cười một tiếng, xoay người rời đi.Cho đến khi bóng lưng của cậu biến mất, anh mới phát hiện anh đã thuận tay lặng lẽ chụp lại một bức ảnh của cậu.Từ đó, trong lòng anh bắt đầu gợn sóng.....
______________________________________________________________
Mấy men thấy ta giữ đúng lời hứa k??? (*vỗ tay vỗ tay*)
Mấy men cũng p hỉu cho ta a~ Máy tính ta hỏng ta p ngồi edit bằng điện thoại đến toét cả mắt, mỏi cả tay đó (T_T) p hảo hảo thương iu ta a~ mấy men mà bỏ ta là ta giận ta GIẬNNNNNNNNNNNNNN
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip