Chương 84: Tùy Hứng Một Lần
Vương Nguyên vốn ngủ không say cũng mở mắt ra.
Là hắn! Cậu đang nằm mơ hay đây là sự thực?
Hai người nhìn nhau, đồng thời nhìn thấy thâm tình, khổ sở cùng giãy giụa trong mắt người.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh giống như một giấc mơ, nước mắt của Vương Nguyên lại một lần nữa trào ra.
Vương Tuấn Khải thâm tình đau xót nhìn cậu, nhìn cậu rất lâu không hề dời tầm mắt đi. Bàn tay đang vuốt ve khuôn mặt cậu đột nhiên nâng đầu cậu lên, ôm cậu vào trong lòng, hôn lên môi cậu.
Vương Nguyên đặt tay lên vai hắn, ôm lấy cổ của hắn, lớn mật lại có vẻ trúc trắc đưa lưỡi ra quấy lấy lưỡi hắn.
Cảm nhận được sự đáp lại của cậu, Vương Tuấn Khải càng dùng sức ôm chặt cậu, tất cả tình cảm và dục vọng không cần phải kìm nén nữa, ào ạt trào về phía cậu.
Tình cảm mãnh liệt đã không thể kìm nén nữa, hắn nóng vội cởi áo khoác tây trang của mình, đẩy cậu lên trên giường.
Một tay nhanh chóng luồn vào trong áo ngủ của cậu, đầu óc đã mê muội không khống chế được lực nắm lấy nơi mềm mại trong tay.
"A. . . . . ." Vương Nguyên bị đau chợt phục hồi tinh thần, bay vào trong mũi không phải mùi hương dễ chịu hoặc mùi nước hoa quen thuộc của hắn, mà là mùi rượu và mùi nước hoa của người khác.
Vương Tuấn Khải sốt ruột khó nén cởi dây lưng bỗng cảm thấy người phía dưới kháng cự đang đẩy hắn. Mặc dù hắn cố làm như không nhận ra, không thèm để ý tiếp tục ôm cậu xông về phía tình cảnh hoàn mỹ sắp tới, nhưng cuối cùng hắn cũng không nỡ ép cậu. Hắn mạnh mẽ giữ chặt cậu, rời khỏi đôi môi của cậu lại lo lắng và khó hiểu nhìn cậu.
"Anh đi tắm đi đã." Mặt Vương Nguyên đỏ gay, cậu cau mày nói với hắn.
"Không nhất định phải tắm." Vương Tuấn Khải lại muốn sán lại gần cậu.
Vương Nguyên lấy tay đẩy hắn, nghiêng đầu sang chỗ khác nói: "Phải tắm, anh nhanh đi tắm đi."
"Để cho anh làm trước một lần rồi anh sẽ đi tắm, cam đoan đấy." Vương Tuấn Khải khổ sở nói.
"Không được, anh mau đi đi. Trên người toàn mùi rượu với mùi của người khác, không tắm sạch thì đừng đụng vào em." Vương Nguyên nghiêm túc nói.
Vương Tuấn Khải nhìn cậu chằm chằm một lúc lâu, mới lên tiếng: "Không cho phép em đi mất."
"Em không đi." Mặt Vương Nguyên lại đỏ thêm một phần.
"Là em nói đấy nhé, chờ anh, lúc anh ra em vẫn phải ở trên giường!" Vương Tuấn Khải từ từ rời khỏi người cậu, nhìn cậu chằm chằm ra lệnh.
Vương Nguyên gật đầu một cái.
Vương Tuấn Khải nhìn kỹ cậu một lát, sau đó nhanh chóng chạy vào phòng tắm, vừa chạy vừa cởi áo quần, cả cửa cũng không thèm đóng. Vừa chạy vào phòng tắm đã sốt ruột mở vòi hoa sen.
Nghe bên tiếng lộp bộp của đồ vật rơi trong phòng tắm, Vương Nguyên không nhịn được cười.
Cậu muốn làm người của hắn một đêm này.
Nếu như, lần đầu của cậu, lần đầu tiên thực sự của cậu vẫn tồn tại, cậu muốn đem nó hiến tặng cho hắn, hiến tặng cho người đàn ông cậu yêu.
Lần này, tính thế nào cũng không phải lần đầu tiên của thân thể, nhưng trong trí nhớ cậu quả thật chưa từng có ai khác. ( đoạn này muốn nói là thân thể hiện giờ mà Vương Nguyên nắm giữ )
Để cậu giữ lại cho mình một kí ức tốt đẹp, để cho cậu tùy hứng một lần, được không?
Ba phút, có lẽ là hai phút, Vương Tuấn Khải tóc ướt, cũng không mặc áo ngủ, trực tiếp để thân thể trần truồng từ phòng tắm chạy ra, như sói hoang nhìn thấy thức ăn lao về phía cậu.
"Anh. . . . . . sao lại để như vậy chạy ra ngoài?" Không hề báo động trước khiến cậu nhìn thấy mất rồi.
"Chẳng lẽ muốn anh mặc quần áo tử tế rồi ra ngoài lại cởi à?"
Vương Tuấn Khải cởi dây lưng trên eo cậu, lộ ra thân thể dưới lớp áo ngủ màu trắng. Hắn tình dục dâng cao hôn xuống cần cổ trắng noãn của cậu, một tay kích động kéo quần lót của cậu
. . . . . . .
Suốt đêm, cậu ở dưới thân hắn rên rỉ, gào thét, khóc thút thít, cho đến lúc chân trời dần hửng sáng mới kiệt sức đổ xuống giường, cũng không mở nổi mắt ra nữa.
Tỉnh lại Vương Tuấn Khải mới biết mình bị mặt trời chiếu tỉnh. Ánh mặt trời buổi trưa xuyên qua rèm cửa sổ thật dầy, trực tiếp chiếu lên trên mặt hắn.
Nhìn người con trai đang ngủ say trong lòng mình, hắn bất giác thõa mãn cười một tiếng, đưa môi đến gần chóp mũi cậu khẽ hôn một cái.
Đúng này lúc, chuông điện thoại di động lại vang lên.
Hắn vốn định mặc kệ nhưng sợ đánh thức "Mã Tư Viễn", Vương Tuấn Khải vội nhận điện thoại.
Trong lúc mơ mơ màng màng,Vương Nguyên nghe thấy một giọng nữ trong điện thoại: "Tổng giám đốc, hội nghị hai giờ chiều hôm nay có tiếp tục không?"
Vương Tuấn Khải sửng sốt, lúc này mới nhớ ra còn có công ty đáng chết, hội nghị đáng chết kia.
"Hội nghị hủy bỏ, đổi sang tuần sau."
"Vậy chiều ngài có về công ty không? Giám đốc Dương tập đoàn Phong Tường tìm ngài."
"Không về, cô tự giải quyết đi."
Nói xong, Vương Tuấn Khải cúp điện thoại.
"Em quên mất hôm nay anh còn phải đi làm, cả hội nghị mà anh cũng hủy, làm thế có ổn không?" Vương Nguyên tỉnh lại lo lắng nói.
Vương Tuấn Khải ném điện thoại đi, ôm chầm lấy cậu cười nói: "Có mỹ nhân trong lòng, những thứ đó có là gì!"
Vương Nguyên nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, cúi đầu nhỏ giọng nói: " 'Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triêu.'(1) Sao em cảm thấy mình thành yêu nữ họa quốc ương dân rồi?"
"Ha ha ha!" Vương Tuấn Khải lật người đè cậu xuống, cười nói: "Hồng nhan họa thủy, họa thủy này khiến eo Bổn vương sắp gãy rồi."
Trên mặt Vương Nguyên đỏ ửng, không dám nhìn vào mặt hắn nữa, rũ mắt nói: "Đáng đời."
"Dám nói anh đáng đời, cẩn thận anh cho em chết đi sống lại, không đúng. . . . . ." Vương Tuấn Khải nhìn cậu trừng mắt nhìn, nói: "Cẩn thận anh dùng mầm móng no chết em."
"Anh ghê tởm!" Vương Nguyên vùi mặt vào ga giường, đưa tay nện xuống.
Vương Tuấn Khải càng đắc ý nói: "Sao vậy? Hôm qua không phải em vẫn cầu xin anh nhẹ một chút sao, có phải đã làm đến tận cùng rồi không, cảm giác thế nào?"
"A –" Đáp lại hắn là tiếng hét của Vương Nguyên.
"Sao vậy?" Vương Tuấn Khải vội hỏi.
Vương Nguyên lo lắng nói: "Quên cái đó!"
"Cái nào?" Vương Tuấn Khải khó hiểu.
"Cái đó, chúng ta quên dùng cái đó!"
Vương Tuấn Khải cau mày suy nghĩ một lát, hỏi thử: "Em thích dùng đạo cụ?"
"Ai nha!" Vương Nguyên đẩy hắn nói: "Cái đó. . . . . . Quên mang. . . . . ."
"Ý em là. . . . . . Áo mưa an toàn?" Vương Tuấn Khải thật sự không cảm thấy là đáp án này.
Vương Nguyên gật đầu một cái, lo lắng nói: "Có thuốc ngừa thai khẩn cấp đúng không, bây giờ uống có kịp không?"
Vương Tuấn Khải nhìn cậu chằm chằm, nói: "Người nam nhân này, đừng bảo em muốn giết chết con anh đấy nhé?"
Vương Nguyên bị hắn nhìn mà phát sợ.
Vương Tuấn Khải ép cậu nhìn thẳng, nghiêm mặt nói: "Chúng ta sinh thêm một đứa, dù là trai hay gái sau này cũng không sinh nữa, không phải em cảm thấy ba người quá ít sao? Hơn nữa, đứa bé tối hôm qua em không cần thật sao?"
Cậu vì lời của hắn mà hoảng hốt.
Sinh một đứa. . . . . . Con của cậu và hắn. Cậu thật sự có thể có con với hắn sao?
Không phải Mã Tư Viễn và hắn, mà là con của Vương Nguyên cậu và hắn. . . . . . Đứa bé, một nhà ba người, một nhà bốn người. . . . . . Những thứ này, đều thật hoàn mỹ.
Hắn ở trước mắt cậu chân thật như vậy, cậu đưa tay là có thể chạm được. Bọn họ cùng nhau tranh luận muốn mấy đứa bé, cùng nhau mặc sức tưởng tượng tương lai như thế nào. Cảm giác này thật tốt, thật tốt.
(1) Hai câu thơ trong Trường Hận Ca – Bạch Cư Dị Dịch nghĩa: Bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao rồi mới dậy Từ đấy vua không ra coi chầu sớm nữa
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip