Chương 89: KHÔNG CÓ KỲ TÍCH

  Anh làm cái gì vậy, anh định làm gì Hinh Hinh?" Vương Nguyên lập tức đuổi theo kéo hắn lại.

"Xét nghiệm ADN."Vương Tuấn Khải hất cậu ra, ôm Hinh Hinh đi xuống tầng.

Vương Nguyên vô lực xụi lơ ngã xuống đất.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc mọi chuyện là sao? Cậu đã thật sự muốn yêu hắn, làm mẹ của Hinh Hinh, mong đợi đứa con của bọn họ . . . . . .

Làm xong xét nghiệm, Vương Tuấn Khải gọi điện thoại cho Tiểu Hà lái xe tới đón Hinh Hinh đi, còn mình tự về công ty.

Lúc đến công ty trời đã tối rồi. Vương Tuấn Khải bước nhanh tới phòng làm việc, mở ngăn kéo ra, lấy tập tài liệu đã khóa kĩ ở bên trong.

Bạn trai Mã Tư Viễn lúc còn đi học, đối tượng qua lại sau khi tiến vào giới Giải Trí, đối tượng nghi ngờ có tình một đêm. . . . . . Tất cả bày ra trước mắt hắn.

Vương Tuấn Khải lạnh mặt xem xong tài liệu, cuối cùng sắp xếp lại tài liệu chỉ để lại ảnh của ba người.


Lúc đó, trước khi phát sinh tình một đêm với hắn, cậu lại có quan hệ mờ ám không rõ với ba người đàn ông khác. Nam diễn viên cùng hợp tác, một công tử nhà giàu theo đuổi cậu, còn có người đàn ông cậu cùng vào khách sạn sau khi cậu đến quán rượu mua vui.

"Dục nam" , " Phan Kim Liên" (1), "Cuộc sống đời tư vô cùng phóng đãng" . . . . . . Ngôi sao nam càng nổi tiếng thì scandal càng nhiều. Hắn cũng đã từng nghe qua những scandal đó, bây giờ những từ ngữ khó nghe ấy toàn bộ hiện lên trong đầu hắn.

Trong mắt hắn, cậu thuần khiết, ngượng ngùng non nớt như vậy, hắn không muốn tin những thứ này. Nhưng khi sự thật bày ra trước mắt, hắn không thể nào không để ý.

Cậu coi hắn là cái gì? Chỉ là đối tượng tình một đêm, người giàu có tình cờ dính vào thôi sao. Hắn trong mắt cậu, chỉ là một đống tiền, một đống tiền!

Vương Tuấn Khải đột nhiên đấm một cái lên bàn làm việc.

. . . . . .

Đêm khuya mà hắn còn chưa về.

Hinh Hinh nằm trong ngực khóc cậu khóc không thôi. Vương Nguyên ôm con bé, có cảm giác ngày tận thế tới.

Nếu như Hinh Hinh không phải con của hắn, cậu nên làm thế nào? Bọn họ nên làm thế nào? Nếu như không phải là con của hắn, vậy thì là của ai?

Mã Tư Viễn – ngôi sao tỏa sáng cả bầu trời, người nam nhân bị cậu chiếm lấy thân thể này rốt cuộc có quá khứ thế nào?

Đêm nay không biết nhiệt độ chợt giảm hay bởi vì không có hắn, trong phòng lạnh lẽo khiến người ta phát run, khí lạnh dội thẳng vào trong lòng.

Cậu ngồi ở trên giường, ngơ ngác nhìn quần áo hắn trong ngăn kéo, đồng hồ đeo tay màu bạc hắn để ở trên bàn, cậu đơn trong lòng như muốn cắn nuốt cô.

Đúng lúc này lúc, trong phòng vang lên tiếng gõ cửa.

Vương Nguyên sửng sốt, sau đó lập tức chạy ra mở cửa.

Là Bác Thẩm.

Đúng rồi, nếu là hắn chắc chắn sẽ không gõ cửa.

"Phu nhân." Bác Thẩm nói: "Nhiệt độ đột nhiên giảm, tôi mới nhớ ra hôm nay là lập đông*, vội tới đổi chăn đệm dầy."

* Lập đông : tiết bắt đầu mùa đông vào khoảng tháng mười âm lịch

Vương Nguyên gật đầu một cái, lui ra.

Bác Thẩm đến bên giường thay xong chăn, đi tới nhìn Hinh Hinh đang khóc trong lòng cậu, lẩm bẩm: "Đứa bé này hôm nay sao vậy?" Nhưng cũng không nói gì thêm nữa, tiếp tục đi ra khỏi phòng. Bà quay đầu lại nói một câu: "Phu nhân đi nghỉ ngơi sớm đi." Rồi mở cửa rời đi.

Vương Nguyên chán nản đi tới bên giường, ngồi xuống.

. . . . . .

Màu trắng bạc dần dần xuất hiện trên bầu trời màu xanh dương đậm nói cho hắn biết đêm đã kết thúc.

Ánh sáng từ từ dâng lên, nhưng vẫn không át được ánh sáng của đèn điện trong phòng làm việc. Thì ra hôm nay trời nhiều mây.

Không khí âm u tràn ngập khắp trời đất, dường như khiến người ta không thở nổi.

Hắn cứ ngồi lẳng lặng như vậy, giống như đã hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài. Cho đến buổi trưa, máy fax vang lên, một trang giấy được đưa ra.

Vương Tuấn Khải ngơ ngác nhìn tờ giấy này một lúc lâu, mới chậm rãi đứng lên, đến bên cạnh máy fax cầm lên kết quả xét nghiệm.

Hàng cuối cùng rõ ràng viết:

Kết luận xét nghiệm

Căn cứ dấu hiệu phân hình di truyền ADN, kết quả xxxxxxxx không phải cha sinh học của xxxxxxxx

Tim hắn rốt cuộc chìm đến đáy cốc.

Cảm giác đau đớn nhiều năm trước lại ập tới, hắn dùng sức ấn ngực, nhưng không ích gì với nỗi đau như đao xoắn lòng của hắn lúc này.

Bác Thẩm ôm Hinh Hinh đi uống sữa, Vương Nguyên một mình ngồi si ngốc. Không mệt không đói bụng, mở to mắt nhìn bầu trời mây đen giăng kín mà thất thần.

Cửa đột nhiên bị mở ra, Vương Tuấn Khải đi vào.

Vương Nguyên hoảng hốt, chợt quay đầu lại nhìn hắn.

Vương Tuấn Khải đóng cửa lại, đi tới trước mặt cậu, đem một trang giấy và ba bức ảnh ném lên trên giường.

Cậu từ cúi đầu, nhìn về phía dưới, thật sự là kết quả xét nghiệm ADN. Dưới một đống số liệu phân tích là kết luận, hai chữ "không phải" như sấm sét đánh lên đầu cậu.

"Cậu không có gì để nói sao?" Vương Tuấn Khải hỏi.

Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn, đau lòng đau đơn không thôi.

Vương Tuấn Khải cười khổ một tiếng, nói: "Hôm nay tôi mới biết cậu không chỉ là kỹ nam mà còn là một kẻ lừa đảo, quả nhiên là diễn viên biết diễn thế nào cho tốt, giả vờ trong sáng trước mặt tôi rất thú vị đúng không? Xem tôi giúp cậu nuôi con hoang rất sung sướng phải không? Hả?"

Nước mắt của cậu nói cho cậu biết, ở thời khắc mấu chốt, cậu chỉ biết khóc, không biết nói thế nào chỉ biết khóc. . . . . .

"Ba người này, cậu hãy nhìn cho rõ. Nói cho tôi biết, đứa con hoang này là của ai?" Vương Tuấn Khải đem hình bày ra trước mặt cô hỏi.

Nước mắt đã làm tầm mắt Vương Nguyên trở nên mơ hồ, cậu lắc đầu, đau đớn khóc thành tiếng.

Vương Tuấn Khải đột nhiên nắm lấy tóc cậu, rống to: "Cậu lên giường cùng ai, ai không dùng biện pháp an toàn, cậu không biết sao? Hay bị làm quá nhiều, nên không nhớ rõ hả?"

"Em thật sự không biết, em. . . . . ."

"Đúng, quá nhiều đàn ông nên cậu cũng không biết là của ai. Cậu chỉ cần biết tìm người nuôi cậu, nuôi con hoang của cậu là tốt rồi, phải không? Cắm sừng tôi, còn nói yêu tôi, rất có cảm giác thắng lợi đúng không?" Hắn nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt đáng sợ giống như trong nháy mắt tình yêu sẽ hoàn toàn biến thành thù hận.

Vương Nguyên khóc nói: "Em không có, em thật sự yêu anh. . . . . ."

"Đừng có nói yêu tôi, tôi chỉ muốn cậu nói cho tôi biết là của ai!" Vương Tuấn Khải cắt đứt lời cậu.

"Em không biết, Tuấn Khải. . . . . ."

Vương Tuấn Khải cười lạnh nói: "Không biết? Vậy tôi sẽ cho cậu biết!" Hắn túm tóc câu ép cậu nhìn hắn, nói: "Kỹ nam, tôi sẽ khiến cậu hiểu, cậu lựa chọn để cho tôi làm cha của đứa con hoang này, diễn trò ở trước mặt tôi là một sai lầm lớn đến mức nào!" Nói xong hắn ném xấp hình lên mặt cậu, sập cửa bỏ đi.

Cách tầng nước mắt Vương Nguyên nhìn những người đàn ông không quen biết trong hình, ngã sấp ở trên giường.

Mã Tư Viễn giúp cậu và Vương Tuấn Khải gặp nhau yêu nhau, nhưng cũng để cho đẩy tình yêu của bọn họ vào vực thẳm.

Có lẽ từ lúc bắt đầu cậu không nên vọng tưởng ở bên Vương Tuấn Khải, từ lúc bắt đầu cũng không nên có ý nghĩ thay thế người khác.

Mọi chuyện hôm nay là muốn nói cho cậu biết sai lầm rồi sao?

. . . . . .

Trên đường cái, Vương Tuấn Khải vừa lái xe vừa rút điện thoại ra.

"Giúp tôi lấy ADN của ba người, buổi chiều đến phòng làm việc của tôi cầm hình đi." Vương Tuấn Khải nói xong, đang định cúp điện thoại lại thấy một chiếc xe tải màu trắng phía trước mất khống chế đang lao về phía mình.

(1) Phan Kim Liên nguyên là hầu gái trong nhà một đại gia, do không chịu làm thiếp cho tài chủ già nên bị bức phải lấy Võ Đại Lang, anh Võ Tòng, một người vừa lùn vừa xấu xí. Phan Kim Liên vốn tính lẳng lơ nên rất thất vọng. Về sau, Võ Tòng gặp lại Võ Đại Lang, Phan Kim Liên thấy Võ Tòng là anh hùng cái thế thì ra sức quyến rũ nhưng Võ Tòng không chút động lòng. Nhân lúc Võ Tòng đi Đông Kinh, do người láng giềng là Vương Bà dắt mối, Phan Kim Liên quen với Tây Môn Khánh, một tên tài chủ. Khi hai người gặp nhau ở nhà Vương Bà thì bị Võ Đại Lang phát hiện. Võ Đại Lang bị Tây Môn Khánh đánh đến ngất đi. Vì muốn gian díu lâu dài với Tây Môn Khánh nên Phan Kim Liên với sự giúp đỡ của Vương Bà bỏ thạch tín vào bát canh của Võ Đại Lang để giết chàng.

Võ Tòng trở về, biết chuyện lập tức mời hàng xóm đến nhà. Chàng lôi Vương Bà đến trước bàn thờ anh rồi gọi Phan Kim Liên ra. Phan Kim Liên xin tha tội nhưng Võ Tòng đã chém chết ả ngay tại chỗ rồi đi giết Tây Môn Khánh. Phan Kim Liên về sau trở thành mỹ nhân điển hình trong văn học Trung Hoa.  


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip