Phúc lợi truyện cán mốc 300 lượt vote
Chap này tặng cho:
Giới thiệu với các nàng đây là con tri kỉ của tui, tui với nó chơi với nhau từ bé lun ý.
Cảm ơn bà đã luôn động viên tui viết truyện nhá. Yêu <3
.
Hôm nay tui chọn được cái nhạc vô cùng ăn khớp với cảm xúc truyện. Các nàng vừa nghe nhạc vừa đọc nha👍
.
Vương Nguyên vừa ngẩng đầu, tâm đã lạnh một nửa.
Là Vương Tuấn Khải.
" Sao lại thế này?". Anh cúi đầu nhìn cậu quần áo rách tung tóe, nhìn cậu bộ dáng chật vật hiển nhiên biết cậu bị khi dễ có biết bao thê thảm.
" Anh Tuấn Khải"
Vương Tư Tư chạy lên, ra vẻ kích động nói: " Nguyên Nguyên cậu ấy bỏ đi, em ngăn cậu ấy, cậu ấy lại đánh em, em không có biện pháp, đành phải để cho vệ sỉ ngăn cậu ấy lại, nhưng cậu ấy lại giống như bị điên làm loạn linh tinh, kết quả liền.... Kết quả thành bộ dạng này, anh Tuấn Khải, anh mau khuyên nhủ cậu ấy đi, cậu ấy bị thương còn chưa đỡ, như thế nào lại xuất viện?".
Vương Tuấn Khải nghe xong, liếc mắt nhìn hai người vệ sĩ, hai người đều sợ chỉ dám cúi đầu.
Trong mắt anh hiện lên một tia âm ngoan, cúi đầu Vương Nguyên đầu tóc rối bù, thấp giọng hỏi: "Là như thế sao?".
Vương Nguyên cười lạnh, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt tràn ngập khinh miệt: "Anh nghĩ như thế nào thì đáp án chính là thế?".
Cho dù anh biết rõ Vương Tư Tư nói dối thì thế nào? Cho dù anh biết cô ta nói sai đi nữa thì phải làm như thế nào ? Anh còn không phải giống những người kia cúi đầu nghe theo?
" Tư Tư tiểu thư nói đúng, là tôi muốn đi, cô ấy khuyên tôi ở lại, nhưng tôi đã hạ quyết tâm phải đi". Cậu thản nhiên nói xong: "Tôi muốn đi, không bao giờ muốn quay trở lại cái nơi quái quỷ này nữa, Vương tiên sinh, cám ơn anh giúp đỡ, tôi sẽ nhớ kỹ anh cho tôi công việc này".
Nói xong cô đi lướt qua bên người anh, anh một phen kéo lấy tay cậu.
" Anh Tuấn Khải". Vương Tư Tư bỗng nhiên hô: "Nếu Vương Nguyên có ý muốn đi, vậy để cho cậu ấy đi, có lẽ cậu ấy cảm thấy phòng bệnh này rất buồn".
Vương Nguyên nhịn không được nở nụ cười, ngực từng trận đau nhức, cắn răng, rời khỏi tay anh.
" Cô ấy nói rất đúng, nơi này với tôi mà nói, thật sự rất buồn".
Nghe trong lời nói của cậu có ý ám chỉ, nhìn ánh mắt của cậu trào phúng, hai tay nắm chặt của anh không tự chủ được buông ra.
Ngực một trận đau đớn, anh nắm quyền, trong tay có một cái túi, đó là một bộ đồ vô cùng đẹp.
" Cậu mặc thành cái dạng này, như thế nào đi ra ngoài? Đem cái này thay đi".
Vương Nguyên liếc liếc nhìn đống quần áo kia, cười lạnh một tiếng, còn đang trên, cũng không quay đầu lại chạy ra ngoài.
Vương Tuấn Khải xoay người, vừa định nhấc chân, Tư Tư đã bắt được tay anh: " Anh Tuấn Khải, anh muốn đuổi theo cậu ấy, để cho em bảo hai vệ sĩ đuổi theo cũng được.".
" Không cần".
Anh ngăn lại, trầm mặc một chút, thản nhiên nói: " Tùy cậu ấy, đi thôi, ngày mai anh sẽ cho người tìm vệ sĩ mới".
" Không cần". Cô cười nói: "Hai vệ sĩ là được rồi, làm sao cứ phải bắt em tìm vệ sĩ ? Anh có phải hay không không thích có nam nhân bên người em? Anh là đang ghen đi?".
" Không phải?" Anh mỉm cười nói: "Đây là ý của lão gia, tìm một cậu trai bảo vệ, như vậy dễ dàng hơn."
Vương Tư Tư trong mắt hiện lên thất vọng, nhưng lập tức vừa cười nhặt đống quần áo lên.
" Đây là anh mua cho em sao? Thật đẹp."
Vương Tư Tư trầm mặc trong chốc lát, nói: " Vậy thì lấy mặc đi".
" Cám ơn anh, em rất thích". Vương Tư Tư nói xong ôm cổ anh, ở trên gương mặt anh nhẹ nhàng hôn một cái.
" Em sẽ đi thay bộ quần áo anh mua cho em?" Vương Tư Tư giống như con bướm chạy vào phòng thay quần áo.
Trên mặt anh lộ vẻ thản nhiên tươi cười dần dần biến mất, khuôn mặt lãnh khốc ở trên hành lang ngọn đén sắc nhọn ào ào mãnh kiệt.
Hai vệ sĩ thấy thế, không hẹn mà cùng lùi lại từng bước.
Vương Tuấn Khải lại như con quỷ, từng bước từng bước tiến lên, bắt lấy hai người, thấp giọng hỏi nó: " Vừa rồi các anh đã làm cái gì?"
Hai người sợ tới mức hai chân nhũn ra: "Vương tiên sinh.... Chúng tôi... Chúng tôi đều là nghe theo mệnh lệnh của tiểu thư làm việc a..."
" Tiểu thư ra lệnh cho các ngươi làm cái gì?".
" Cô ấy ra lệnh cho chúng tôi...... để chúng tôi đánh Vương thiếu gia......"
" Cho nên những vết thương trên người cậu ấy đều là các người gây nên?"
Hai người nhìn thoáng qua nhau, vẻ mặt nơm nớp lo sợ.
Vương Tuấn Khải sắc mặt nhìn không ra vui hay giận, lạnh lùng hỏi:" Còn làm những gì nữa?"
" Không...... không có...... Tiểu thư ra lệnh cho chúng tôi cưỡng bức cậu trai kia ...... Nhưng chúng tôi mới chỉ động vào quần áo của cậu ấy, chúng tôi cũng chưa làm cái gì hết cả!"
Hai mắt anh hơi hơi nheo lại:" Nếu không phải tôi tới, các người không phải là đã muốn làm rồi?"
Hai người không dám nói lời nào, tuy rằng không biết Vương tiên sinh cùng cậu trai kia có quan hệ gì, nhưng mà ánh mắt của anh thật đáng sợ, giống như kiểu nếu nói sai câu gì sẽ phải chết không có chỗ chôn.
Trong mắt anh oán khí càng ngày càng đậm, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm mở cửa, anh thấp giọng nói:" Tôi vừa nãy cũng không hỏi qua các người cái gì hiểu chưa?"
"H..i..ể..u...... Hiểu được."
Lúc này Vương Tư Tư đã đi tới, thay một bộ quần áo màu xanh bạc hà , trên vai được thêu thủ công một con chim phượng hoàng, mắt của nó được đính một viên kim cương màu đỏ rực, bộ quần áo này tuy cao quý nhưng lại không mất đi vẻ nhu hòa, Vương Tuấn Khải lựa chọn không sai.
Anh nhìn Tư Tư rồi nghĩ cậu dáng người xấp xỉ, nếu cậu ấy mặc quần áo này vào nhất định cũng sẽ rất đẹp?
Thấy anh nhìn mình không chớp mắt, Tư Tư trong lòng cảm thấy ngọt ngào, liền chạy đến trước mặt anh, giữ chặt tay anh hỏi:" Anh Tuấn Khải, nhìn có được không."
Anh cười cười, quay đầu đi.
" Nhìn có được không!" Cô lắc lắc hai tay của anh.
Anh quay đầu lại, mỉm cười nói:" Đương nhiên hợp rồi, quần áo bình thường mặc ở trên người em đều trở nên rực rỡ chói lọi."
" Đáng ghét!" Tư Tư vung tay, nhẹ nhàng đánh vào ngực anh.
Tuấn Khải lúc mỉm cười với cô, là thời khắc cô cảm thấy hạnh phúc nhất .
" Anh, em đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm đi được không?"
" Giữa trưa không phải đă cùng nhau ăn rồi sao?" Anh hòa nhã nói," Anh còn có việc ở công ty không thể cùng em được." Dứt lời xoay người bước đi.
Tư Tư giận tái mặt :" Công ty có việc vì sao anh còn đến đây? Tuấn Khải , anh không cần coi Tư Tư là đứa ngốc, cha đã đem việc quản lý toàn khu vực Á Đông đều giao cho anh cả rồi, căn bản hiện tại anh sẽ không còn bao nhiêu việc."
Anh ngừng cước bộ, hai đấm nắm chặt, trầm mặc một lát, quay đầu lại, dịu dàng cười.
" Em nói sai rồi, anh là lo lắng đại thiếu gia, anh ấy vừa mới tiếp nhận công tác bên này, sợ là anh ấy không kịp thích ứng. Bất quá, nếu lão gia an bài như vậy, nhất định là có cái lý của ông ấy, anh tin tưởng đại thiếu gia chắc sẽ làm tốt."
" Nhưng mà anh làm sao phải lo lắng !" Cô kéo tay anh:" Đi thôi, anh cũng nên thư giãn một chút!"
......
Vương Nguyên nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi bệnh viện, cậu không biết nên đi nơi nào, trên người trừ bỏ chi phiếu cái gì cũng không có, không có tiền bắt xe, cậu chỉ có thể đứng lặng ở ven đường.
Nhớ tới đã nhiều ngày nay phải chịu tra tấn, nhớ tới tên đàn ông Vương Tuấn Khải kia.
Anh đã từng làm cho cậu cảm thấy sợ hãi, nhưng hiện tại anh càng làm cho cậu đau lòng hơn. Trong ngực đều là hận ý đối với anh, cậu hận anh, hận không thể xé mở vỏ bọc ngụy trang của anh làm cho mọi người nhìn đến bộ mặt xấu xa của Anh, sự dối trá của anh, còn có lúc anh ở Vương gia bộ dáng khúm núm!( Châu Nhi: cậu hận vì VTK không bảo vệ chứ gì???? Xì! Tui bít rùi nhá)
Ngẫm lại đều đau lòng, ngực cũng như bị hỏa thiêu, bị hai tên bảo tiêu kia đá một cước rất mạnh, không biết xương sườn có bị làm sao không......
Cậu cứ như vậy bồi hồi, vô thức hướng phía trước đi, trong tầm mắt mơ hồ tất cả đều là đèn xe lóng lánh, cả người vô lực giống như có một cái giường làm cho cậu nằm xuống.
Lúc té xỉu, giống như có một đôi tay ôm lấy cậu, sau đó một thanh âm vang lên:" Này! Cậu không thể ở bên cạnh xe của tôi té xỉu được......"
Hơi trợn mắt, cậu xem người mơ hồ trước mặt, sau đó cậu cảm nhận được sự ấm áp của máy sưởi ô tô lại nghe thấy tiếng đóng cửa. Lúc này cậu từ từ mất đi ý thức. Vương Nguyên cậu đã quá mệt mỏi rồi......
.
Chap này thấy thương Nguyên Nguyên quá😭😭😭
.
Có ai thắc mắc chàng trai ôm Vương Nguyên là ai không nhỉ? vậy thì các nàng mau mau vote cho truyện đi nào, khi nào đủ 14 vote thì Châu Nhi sẽ bật mí cho các nàng ở chap sau nhaaa.( dự là VTK lại có tình địch mới! Hazz!)😅😅😅
.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip