Chap 34: Đồi phong bại tục!
Chap này tặng cho:
.
Ngoài ra tui tặng thêm cho một người nữa:
🎂🎂🎂❤️❤️❤️Chúc con tri kỉ của tui sinh nhật vui vẻ nhaaaaaa🎂🎂🎂❤️❤️❤️
.
Bây giờ thì... vào truyện thuiii
..........
Vương Nguyên vừa thấy cặp mắt ác ma kia, cả người liền cứng đờ, ngơ ngác sững sờ ở nơi đó.
Giang Trục Thủy ở bên tai cô thấp giọng nói:" Em cũng muốn thoát cùng anh ta dây dưa, nghe theo anh, anh sẽ làm cho anh ta đối với em hết hy vọng."
Vương Nguyên mở to hai mắt nhìn, hắn làm sao có thể biết cậu cùng Vương Tuấn Khải có quan hệ!
"Em yêu, không cần trừng mắt lớn như vậy, ánh mắt của em vốn đủ lớn rồi." Hắn cười tủm tỉm nhìn cậu, còn dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cái mũi nhỏ của cậu.
Cậu sửng sốt trong chốc lát, nhìn Vương Tuấn Khải sắc mặt âm trầm, cảm thấy, như vậy cũng tốt, cho anh ta biết, cậu cũng không phải không có người yêu thương, có lẽ ở trong mắt anh cậu chỉ là công cụ để phát tiết, nhưng trong mắt người khác cậu là hoàng tử!
Cậu hất hàm lên, khiêu khích nhìn anh một cái, sau đó dựa vào trong lòng Giang Trục Thủy, nghe tim hắn đập trầm ổn hữu lực, cậu hoảng hốt.
Thật khẩn trương......
Cậu khóe miệng giơ lên, mang nụ cười:" Anh yêu, có thể hay không không hôn a, nơi này nhiều người như vậy, người ta thật ngượng ngùng." 😗
Thật buồn nôn......
Nhưng mà Giang Trục Thủy lại nói câu làm cho cậu hộc máu:" Bảo bối, lúc ở nhà em cũng không thẹn thùng như vậy nha, tối hôm qua là ai không muốn ngừng, làm hại anh một đêm không ngủ." (Châu Nhi:chắc mọi cũng biết là gì chứ )
Vương Nguyên suýt nữa hộc máu, muốn trong lòng hắn đứng dậy, lại bị hắn sống chết níu lại.
" Hôn liền buông em ra."
Thanh âm thật ái muội!
Quấn quýt.
Hôn, hay là không hôn, đó là một vấn đề.
Cậu chưa từng có chủ động hôn với nam sinh nào cả, cho tới bây giờ cũng không có.
Thật sự phải hôn sao? Giang Trục Thủy thật là muốn giúp mình sao? Như vậy thật sự có thể làm cho ác ma rời xa mình sao? (Châu Nhi: anh ấy thừa ơ ăn đậu hủ của bb đó)
Lòng của cậu thật là loạn, bỗng nhiên Giang Trục thủy quay đầu đối Vương Tuấn Khải nói:" Vương tiên sinh, ngài chẳng lẽ không cảm thấy làm bóng đèn rất chói mắt sao?"
"Cậu cùng em trai cậu đều chán ghét như nhau." Anh lạnh lùng biểu tình theo dõi hắn.
Đây là lần đầu tiến trước mặt mọi người, Vương Tuấn Khải lần đầu tiên tỏ vẻ chán ghét với một người.
Giang Trục Thủy nở nụ cười:" Có thể làm Vương tiên sinh chán ghét, đây cũng là vinh hạnh của tôi. Vương tiên sinh chẳng lẽ muốn ở đây xem sao?"
Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói :" Tôi muốn nhìn, nơi long trọng như vậy, các người có thể làm ra cái chuyện đồi phong bại tục chuyện gì!"
Vương Nguyên bị những lời này của anh chọc giận, cái gì kêu đồi phong bại tục? Anh ra vẻ ngụy quân tử, mặc quần áo vào người chính là mặt người dạ thú, thoát quần áo anh ta chính là mười phần cầm thú! Trách không được mỗi lần làm việc kia đều không dám cởi quần áo!(Châu Nhi: há há há há há )
Cậu dưới cơn tức giận, đưa tay ôm cổ Giang Trục Thủy......
Vương Tuấn Khải bỗng nhiên đứng lên, cái ly trên bàn một trận rung động, đinh đinh đang đang vang lên.
Vương Nguyên bị động tĩnh này làm cho sợ hãi, ngừng động tác, Giang Trục Thủy lại mỉm cười cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi của cậu.( Châu Nhi: ỐI, chết rồi)
Rầm......
Đây là thanh âm gì, Vương Nguyên cả kinh, hai môi chạm vào có cảm giác...... thực ấm áp, không giống như lúc Vương Tuấn Khải hôn cậu đều lạnh như băng, nhưng ...... Vì sao cậu lại cảm thấy trên người lạnh buốt?
Quay đầu vừa thấy, Vương Tuấn Khải sớm đã bỏ đi, nhìn bóng dáng của anh, cậu lại rùng mình một cái.
Anh ta sẽ chết tâm sao? Sẽ không cùng cậu dây dưa nữa sao? Sẽ không khi dễ cậu nữa sao?
Cậu không biết, nhưng trên người vẫn lạnh buốt như cũ, liền ngay cả Giang Trục Thủy đôi tay ấm áp kia cũng không cách nào làm cho cậu ấm áp.
" Tôi...... Tôi đi ra ngoài hít thở không khí, nơi này thật buồn bực......"
Cậu đứng lên, không dám nhìn ánh mắt của hắn, trốn ra đại sảnh.
Đi hồi lâu, cậu phát hiện mình lạc đường.
Đẩy một cánh cửa ra, màn đêm như nước, gió lạnh từng trận, ngẩng đầu nhìn lên trời, đầy sao lóng lánh, cúi đầu nhìn mặt đất, phồn hoa rực rỡ.
Nơi này thậm chí có hoa viên lớn như vậy!
Ánh trăng chiếu vào những bông hoa, hoa viên bên cạnh còn có đèn sáng lên, nơi này giống như một thế ngoại đào nguyên, đẹp không sao tả xiết.
Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng thở dài, cậu đi qua, chỉ thấy một thân ảnh nhu nhược đứng ở nơi đó, là Nghiêm Thanh Du.
" Thanh Du?" Cậu đi qua, thấy trong mắt của cô có nước mắt." Cô...... Khóc?"
Thanh Du việc xoa xoa mắt:" Là cậu, có việc sao?"
" Không có...... Tôi không phải cố ý đi vào nơi này." Vương Nguyên thật cẩn thận nói:" Thanh Du có chuyện gì đau lòng sao?"
Nhớ tới vừa mới ở trong đại sảnh, Vương Tuấn Khải thậm chí liếc mắt một cái cũng không có xem cô, điều này làm cho cô cảm thấy dau lòng.
Nghiêm Thanh Du sâu kín thở dài một tiếng, ánh mắt phức tạp nhìn cậu.
" Cậu cùng Vương tiên sinh, có quen biết sao? Tôi xem ánh mắt anh ấy nhìn cậu, giống như không đơn giản như vậy!"
Vương Nguyên thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm cho sặc, ho khan nói:" Không...... Không có! Cô xem ánh mắt của anh ta...... phải là chán ghét mới đúng?"
" Phải không? Anh ấy vì sao chán ghét cậu?"
" Tôi làm sao mà biết ......" Vương Nguyên có chút phiền não khuấy động bông hoa trước mắt," Người ta cổ quái như vậy, có khả năng xem ai cũng đều chán ghét!"
Thanh Du nhíu nhíu mày, lắc đầu nói:" Cậu thế nào nói như vậy? Anh ấy rất ôn nhu."
Vương Nguyên vội la lên:" Thanh Du tiểu thư, xem người không thể chỉ nhìn mặt ngoài, có người bên ngoài coi trọng thể diện, kỳ thật trong lòng lại khác."
Cô hiển nhiên không tin, lắc đầu nói:" Người khác tôi không biết, nhưng anh ấy tuyệt đối không như vậy."
Vương Nguyên còn muốn nói gì nữa, bỗng nhiên Nghiêm Thanh Du cầm lấy điện thọai.
Tiếp cú điện thoại này xong, cô thần sắc ảm đạm đối Vương Nguyên nói:" Ba tôi đến đây, tôi phải đi vào một chút."
" Tốt, cô đi đi. Tôi nghĩ ở trong này chốc lát." Vương Nguyên nói, trong lòng nghĩ, vì sao ba cô ấy đến đây, dáng vẻ cô ấy rất khẩn trương?
Thanh Du gật gật đầu, muốn nói lại thôi nhìn cậu một chút, nói:" Cám ơn cậu theo giúp tôi!" Sau đó liền xoay người ra hoa viên.
Ách, Nghiêm đại tiểu thư thật kì quái......
Cậu rất muốn tiến thêm một bước tìm hiểu Nghiêm Thanh Du, nhưng hiện tại không được, đầu óc của cô bây giờ rất rối loạn, cô cần yên tĩnh một chút, tiêu hóa lời nói vừa rồi làm cho cậu rung động.
Cậu ở trong hoa viên một mình tản bộ, hít thở không khí mới mẻ, để gió lạnh thổi đi suy nghĩ hỗn loạn......
Không biết qua bao lâu, chợt nghe phía sau một thanh âm nói:" Em thật cao hứng?"
Vừa nghe thanh âm này cậu cả người tóc gáy đều dựng thẳng lên, cắn răng nói:" Mắc mớ gì tới anh?"
Phía sau một mảnh yên tĩnh, bỗng nhiên thắt lưng của cậu bị Vương Tuấn Khải ôm lấy, cậu cả kinh hô lại bị bịt kín miệng.
Cậu rốt cục giãy dụa thoát khỏi ôm ấp của anh, cũng đã bị anh kéo vào bức tường thủy tinh trồng hoa.
Thân thể bị dùng sức đẩy dựa vào tường kính, môi anh lạnh như băng phủ lên!
.
Các nàng có muốn biết sự việc tiếp theo sẽ xảy ra theo chiều hướng thế nào không nhỉ?????(dự là sẽ vô cùng gay cấn đó =) )
.
Nếu như muốn thật nhanh chóng biết diễn biết tiếp theo của truyện thì các nàng nhớ để lại danh tính tại đây cho tui nha, khi nào chap này đủ 16 vote thì Châu Nhi sẽ ra chap mới nhá! Yêu các nàng nhiều❤️❤️❤️
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip