Chap 51: CÔ ẤY MỚI LÀ NGƯỜI YÊU ANH NHẤT

Chap này tặng cho:

JinbiKNs

NaoYui

.

Vào truyện thui

........

Vương Tuấn Khải trầm mặc trong chốc lát:" Được rồi, để anh làm."

Anh cầm lấy kéo, cố sức mở miệng vết thương, bởi vì thấy không rõ vị trí của viên đạn, anh sờ soạng lung tung......

" Không cần!" Cậu đoạt kéo:" Em có thể, em có thể......" Thật sự không đành lòng nhìn anh như vậy, cô cắn chặt môi, tay cầm kéo không hề run rẩy nữa.

Kéo một chút đi xuống, trên mặt của anh đều là mồ hôi, nhắm chặt hai mắt, cơ bắp hơi co rút.

Lòng của cậu đã run rẩy...... Nhìn miệng vết thương kia cơ hồ bị cậu mở ra một chút, cậu cơ hồ muốn ngất xỉu đi, nhưng cậu biết cậu không thể ngất xỉu, anh còn cần cậu.

Anh bỗng nhiên nói:" Cho anh một điếu thuốc, được không?"

Nhìn anh sắc mặt không chút huyết sắc, cậu khóc gật gật đầu.

Trong tủ khách sạn có sẵn, cậu cầm một cây, cho anh ngậm lấy, dùng bật lửa châm.

Anh thở phào một cái:" Tốt lắm, em tiếp tục."

Cậu lau nước mắt trên mặt, tiếp tục công việc gian khổ lại tàn nhẫn này...... Rốt cục đụng phải đầu đạn, kích động nói:" Em gắp được nó!"

" Dùng kéo kẹp lấy, dùng sức rút ra." Anh chỉ huy nói.

" Ừ." Cậu gật gật đầu, hai tay một viên không dám thả lỏng cầm kéo," Cậu nhịn xuống, em chuẩn bị rút ra......"

Cậu nhắm mắt lại, cắn răng, theo thân mình nghiêng một chút, cậu nghe thấy được tiếng kim khí thanh thúy vang lên rơi xuống đất.

Rơi xuống đất, nhìn viên đạn nhỏ kia, cậu một hơi thở ra:" Rốt cục đã xong......"

Mười mấy phút đồng hồ này, mỗi một giây đều là dày vò, mỗi một giây đều là tra tấn, tra tấn cậu đến hỏng mất, đến hư thoát.

Lau mồ hôi trên mặt, cậu ngẩng đầu vừa thấy, anh dựa vào tường cũng không nhúc nhích, miệng ngậm tàn thuốc rơi vào vũng máu.

Cậu thấp giọng hô:" Vương Tuấn Khải?"

Nhẹ nhàng khẽ đẩy thân mình anh, lần này anh thật là bị ngất, đầu vô lực cúi ở trên vai cậu, giống như một đứa trẻ.

Nhưng miệng vết thương của anh lại càng không ngừng chảy máu, cậu biết việc này không thể trì hoãn, vội vàng dùng băng gạc bọc lại sạch sẽ. Một tầng một tầng, đem thân thể anh cuốn lấy giống như xác ướp.

Sau đó cậu dùng sức ôm lấy thân mình anh, một chút mang phòng ngủ, mang anh đỡ lên giường, lấy ra cái chăn đắp lên cho anh.

Xong những việc này, cậu đã không còn một tia khí lực, suy yếu nằm bên cạnh anh, hỗn loạn rơi vào giấc ngủ......

Không biết qua bao lâu, trong lúc ngủ mơ nghe thấy có người gõ cửa, cậu cả kinh ngồi dậy, nhìn Vương Tuấn Khải bên người, anh còn ngủ say.

Thanh âm Thanh Du ở bên ngoài hô:" Vương Nguyên! Cậu rời giường chưa?"

" Rồi rồi!" Cậu liền dùng chăn che kín anh, tay đụng tới ngực anh, rất nóng.

Cậu cả kinh, liền sờ trán anh, sờ lại chính mình.

Trời! Anh phát sốt!

Chạy xuống giường đi mở cửa, đứng ở cửa nói:" Thanh Du, tìm tôi có việc sao?"

" Nga, tôi đến gọi cậu đi ra ngoài ăn sáng một chút."

" Ách, tôi...... Tôi không thoải mái, không muốn ăn."

" Làm sao vậy? Bị bệnh?"

Vương Nguyên gật đầu, đỏ mặt nói:" Ừ, phát sốt một chút."

" Phát sốt, có thuốc không?"

Cậu lắc đầu.

" Không sao, tôi gọi là người đưa cho cậu." Thanh Du giận dữ nói:" Bị bệnh cũng không thể không ăn! Như vậy đi, cậu nghỉ ngơi trước, như thế này tôi gọi là người sớm đem thuốc cùng đồ ăn đến phòng của cậu."

Vương Nguyên gật đầu, cảm động đến rơi nước mắt nói:" Cám ơn cô, Thanh Du."

Cảm ơn rất nhiều cũng có chút hổ thẹn, cậu cũng không phải cố ý muốn cùng cô ấy giấu chuyện của Vương Tuấn Khải, nhưng, cậu không biết nên nói như thế nào.

Từ tối hôm qua đến giờ, hết thảy đều quá đột nhiên, cậu thậm chí ngay cả chính mình đều không thể chấp nhận sự thật như vậy. Cậu cứu anh, vì không cho cảnh sát tìm được anh, cậu còn đem anh giấu bồn tắm phòng mình. Mà anh, cũng rất có thể là tội phạm giết người!

Tội phạm giết người, bốn chữ kia cậu không dám tưởng tượng. Có thể cậu ngay lúc ấy không suy nghĩ tốt, cứu anh, hơn nữa lòng của cậu, cũng bắt đầu lặng lẽ hướng anh mà đi.

Không hề hận anh như vậy, cũng sẽ không giống tránh ác ma giống cũng giống như tránh anh, cũng không minh bạch theo anh cùng sống chung một phòng...... Cậu cùng anh, rốt cuộc coi là gì?

Đi đến ngồi xuống trước giường, vuốt ve vết thương đầy người của anh, có lẽ là anh như vậy, làm cho cậu mềm lòng?

Thuốc cuối cũng đưa tới, không chỉ có có thuốc hạ sốt, còn có thuốc giảm đau, thuốc giảm nhiệt, một đống thuốc lớn, sớm một chút cũng là  phân cái gì cũng đều hai thứ.

Cậu không khỏi sửng sốt, cười khổ, Thanh Du, kỳ thật cô cái gì cũng đều biết, lại cái gì cũng không nói.

Nhìn Vương Tuấn Khải  mê man, cậu buồn bã nói:" Anh thật là khờ, trên đời này, anh rốt cuộc tìm không thấy người thứ hai so với Nghiêm tiểu thư, anh lại không biết quý trọng......"

" Cô ấy yêu anh, cùng anh không có quan hệ?"

Anh bỗng nhiên mở miệng, sau đó chậm rãi mở mắt ra, môi khô khốc sẽ đóng mở, nói ra lời nói tuyệt tình:" Anh không cần."

Thấy anh đột nhiên tỉnh lại, cậu hoảng sợ, lập tức nhíu mày nói:" Anh thực lãnh khốc."

" Anh từ nhỏ chính là như vậy, em chắc hẳn là biết."

cắn cắn môi, đem thuốc mở ra:" Uống thuốc đi, đây đều là của Thanh Du lấy dược, em nghĩ cô biết anh trốn ở đây."

Cậu đem thuốc đặt ở trong miệng anh, anh lại xoay quá người:" Anh không uống."

" Anh phát sốt!"

" Không chết được. "

Vương Nguyên tức giận trừng anh:" Nhưng đó là tâm ý của Thanh Du, anh không thể không nhận!"

" Anh không cần, không cần sự quan tâm của cô ấy."

" Anh là tên khốn kiếp!" Vương Nguyên tức giận:" Anh hiện tại giả vờ thanh cao, lúc anh lợi dụng cô ấy sao không nói không cần! Còn nói cái gì là cô ấy tự nguyện, anh thật sự là lãnh huyết, lãnh huyết lãnh huyết......"

Anh bỗng nhiên duỗi cánh tay dài ra đem cậu ngã trên người anh, vừa hôn thật sâu, cắt tiếng mắng liên miên của cô

.

Chap hôm nay ra hơi muộn nè, vote nhiệt tình, cmt hế mình nha. Chap sau đủ 25 vote Châu Nhi sẽ ra chap mới nhá. Yêu các nàng

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip