Chap 69: RỐT CUỘC LÀ AI
Bác sĩ vội tới kiểm tra thân thể cho Vương Tuấn Khải.
" Tốt lắm, khôi phục rất tốt, trừ trí nhớ còn chưa hồi phục, những cái khác đều giống như người thường."
" Cám ơn ông, bác sĩ." Cậu vui vẻ nói," Vậy anh ấy có thể đi lại được không?"
" Có thể, nhưng phải chú ý không thể để quá mệt."
Vương Nguyên cao hứng, tiễn bác sĩ, cậu hỏi Vương Tuấn Khải:" Anh có muốn ra ngoài một chút được không?"
Anh giống như một đứa trẻ dùng sức gật đầu, cậu cười vui vẻ, sờ sờ đầu anh:" Tốt lắm, chúng ta từ từ ra ngoài."
Nói xong, cậu đưa tay đỡ anh, như anh lại phủi đát một cái nhảy xuống.
" Anh này! Anh cứ như vậy, chỉ sợ sẽ bị chấn thương lần nữa." Cậu tức giận trừng mắt anh, anh lại giống như đứa trẻ thè lưỡi, vừa chạy vừa nhảy ra ngoài.
" Anh đứng lại cho em......" Cậu đuổi theo, vội la lên:" Anh như vậy không được, mau dừng lại......"
Đuổi theo anh vào trong thang máy, anh nhấn vào lầu một, cậu cười nói:" Rất thông minh!"
Anh nhíu mày nói:" Anh chỉ mất trí nhớ, không có ngu ngốc."
" Đáng ghét! Khen anh còn cãi lại!" Cậu trừng mắt nhìn anh, tay ôm lấy cánh tay của anh.
Đây là lần đầu tiên cậu than mật kéo tay anh như vậy, cho dù ở cô nhi viện, cậu yếu đuối, cùng anh lãnh khốc, cũng chưa từng như thế.
Như vậy mới là tình yêu cuồng nhiệt trong tình bạn, Vương Nguyên giống như tìm được hương vị yêu thương.
Ngọt ngào, ngọt đến trong lòng......
Đi vào trong hoa viên, cậu như cũ kéo tay anh, ở trên đường nhỏ tản bộ. Hít vào mùi hoa trong không khí, cậu có chút xúc động, rất muốn như vậy nắm tay anh, vĩnh viễn cùng nhau đến thiên địa.
" Anh cõng em!" Anh tâm huyết dâng trào đề nghị.
" Không cần! Anh trên người còn bị thương!"
Anh cũng không nói gì cõng cậu trên lưng, cậu sợ hãi nói:" Anh làm gì vậy? Mau để em xuống, anh thân thể còn chưa khỏe......"
" Không sao, sẽ không sao!"
Hai người đang tranh luận, cười đùa, bỗng nhiên ánh sáng trước mặt bị che lại.
Vương Nguyên ngẩng đầu, nhìn thấy Vương Tường mấy ngày nay không gặp.
" A......" Cậu hơi giật mình, Vuowng Tường lại càng giật mình:" Các người......"
Mặt cậu đỏ lên, liền nhẹ nhàng vỗ lưng Anh:" Mau bỏ em xuống!"
Anh lúc này mới thả cậu xuống, nhìn Vương Tường trước mặt hỏi:" Anh ta là ai vậy?"
" Anh ấy là đại thiếu gia của lâm gia."
" Đại thiếu gia?" Anh nhìn Vương Tường:" Anh quen không?"
" Trước kia anh quen, nhưng anh bị mất trí nhớ, bất quá không sao, hai người bây giờ cũng có thể làm quen với nhau." Vương Nguyên cố sức giải thích.
" Sao lại thế này? Nghe nói anh bị tai nạn, anh như thế nào biến thành như vậy?" Vươmg Tường kinh ngạc nhìn Vương Tuấn Khải.
Vương Nguyên kéo hắn qua một bên, thấp giọng nói:" Đầu của anh ấy bị va chạm, không nhớ rõ chuyện trước kia, anh...... Cũng không cần phải hỏi anh ấy?"
" Cậu nói anh ta bị mất trí nhớ?" Vương Tường kích động nói:" Là ai làm?"
" Không biết , người gây tai nạn không tìm được."
Hắn nhìn Tuấn Khải:" Anh thật sự mất trí nhớ?"
Vương Nguyên không vui nói:" cái này cũng phải nghi ngờ? Ai nhàn rỗi không có việc gì lại giả vờ mất trí nhớ!"
Vương Tường nhíu nhíu mày:" Gần nhất phát sinh nhiều chuyện......"
" Đúng rồi, chuyện ở Pháp xử lý như thế nào?"
" Vô cùng bết bát." Vương Tường giận tái mặt, cắn răng nói:" Cậu có biết tôi tra được gì không? 10% cổ phần công ty không cánh mà bay lại ghi chép trên danh nghĩa em trai Giang Trục Thủy, Giang Hằng Vũ!"
" Cái gì?" Vương Nguyên cả kinh nói:" Anh nói A Vũ vụng trộm mua cổ phần công ty Vương thị? Không, điều đó không có khả năng! Anh nói người khác tôi còn tin, nhưng Giang Hằng Vũ tuyệt đối sẽ không làm như vậy!"
" Vì sao lại không? Cậu biết hắn ta?"
" Lúc tôi quẫn bách nhất, là cậu ấy giúp tôi, cậu ấy cũng là vì giúp tôi mới đồng ý đi Pháp, tôi không tin cậu ấy là người như thế!"
" Cậu ta không, nhưng anh của cậu ta lại có khả năng!" Vương Tường nghiêm mặt nói.
" Anh nói Giang Trục Thủy? Càng không...... Anh ấy sẽ không làm loại chuyện này!" Vương Nguyên lắc đầu:" Cha cậu đã quyết định tháng sau anh ấy cùng Tư Tư cử hành hôn lễ, anh ấy sẽ trở thanh con rể Vương gia, làm sao có thể làm loại chuyện này?"
" Tôi cũng không tin, nhưng sự thật là như thế!" Hắn thở phì phì nói:" Tôi phải đi tìm cha nói chuyện này rõ ràng, tôi muốn nói cho ông ấy biết Giang Trục Thủy là loại người nào!"
Hắn nói xong liền chạy ra ngoài, Vương Nguyên bóng dáng của hắn, cảm thấy lo lắng.
Tại sao có thể như vậy? Cậu tin Giang Trục Thủy tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này, nhưng xem bộ dáng vội vã của Vương Tường kia, giống như muốn tìm Giang Trục Thủy liều mạng, vậy phải làm sao bây giờ?
Quay đầu nhìn Vương Tuấn Khải:" Tuấn Khai, em đi đến Vương gia, anh ở lại bệnh viện nghỉ ngơi, không được chạy loạn biết không?"
Anh lắc đầu:" Anh cùng đi với em."
" Không được! Anh nghe lời, ngoan ngoãn ở bệnh viện nghỉ ngơi, em trở về nhanh thôi!"
Đi đến Vương gia, cũng không có mùi thuốc súng trong tưởng tượng tràn ngập. Lão gia tử khí định thần nhàn ngồi trên sô pha trong phòng khách, thấy cậu đến, cười nói:" Ngồi đi."
Cậu cẩn thận ngồi xuống, hỏi:" Đại thiếu gia trở về chưa?"
Lão gia tử gật đầu: " Nó đến bệnh viện? Nói vậy chuyện kia cô cũng biết."
" Vâng. Nhưng tôi......"
" Cậu không tin? Ta cũng không tin, cho nên ta bảo nó không thể để lộ ra, chuyện này ta sẽ xử lý."
" Vậy ngài tính xử lý như thế nào?"
" Đương nhiên là tra manh mối kia." Lão gia tử nhíu mày nói:" Gần đây đã xảy ra nhiều chuyện, nhất định có người ở sau lưng tính kế Vương gia chúng ta."
Vương Nguyên hơi yên tâm, bắt đầu nói ra chuyện của mình:" Lão gia, tôi muốn nghỉ việc."
Lão gia tử sửng sốt nói: "Tôi biết việc của cậu và Trục Thuỷ có ủy khuất. Cậu cần gì cứ nói, tôi sẽ bù đắp cho cậu!"
Vương Nguyên lắc đầu: "Thật ra cũng không phải vì Giang Trục Thuỷ, thật ra tôi và Vương Tuấn Khải quen nhau từ lâu, từ lúc chúng tôi còn ở chung một cô nhi viện. Năm đó, cô nhi viện xảy ra hỏa hoạn, tôi và anh ấy lạc nhau...
.
Tui lại vừa ốm dậy đây, nhưng lần này là tui đi viện nên ko ra chap đc. Các nàng đừng quên tui đó nha
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip