Cái chết gang tấc

Trời hôm nay đã chuyển đông, sương mai đọng lại trên nhánh cây gầy gò vươn ra sớm đã hóa thành những giọt qua lê nhỏ lấp lánh, từng đợt gió lạnh đến vô tâm cứ thế tạt vào bóng hình mảnh khảnh của một thiếu niên trẻ nhưng không vì thế mà cậu có chút lung lay phản ứng, cứ đăm chiêu nhìn về nơi xa xăm kia, cái nơi mà chỉ trong chốc lát thôi sẽ biến thành một vùng đất hoang tàn không bóng người, chỉ còn lại làn khói đen kịt với bụi tro bay ngập trời đến cay mắt

Đôi đồng tử thạch anh tím kia từ lúc nào đã như sâu lại nhưng vẫn giữ nét vô hồn vốn có, hàng mi cong dài trắng xóa như nền tuyết khẽ khép lại thả hồn theo mây trời bay về nơi vô định một lúc

Hôm nay Izana đã đi một mình

Cậu đến đây, tàn phá nơi này để tìm viên ngọc có ghi trong sách, tự hỏi liệu có ổn không khi đi một mình, liệu cái mạng này chính hôm nay sẽ bị tước đi không ai thương tiếc, cậu không muốn dựa dẫm quá nhiều với ai đặc biệt là Kakuchou, gã luôn đi theo cậu để 24/7 kề kề sát bên bảo vệ và chăm sóc từng li từng tí. Hơi thở ấm nóng phả ra tiếp xúc với không khí lạnh tạo nên làn hơi nước mỏng dần tan đi, đôi chân in trên nền tuyết bước hai bước nữa rồi ngừng lại hẳn, đôi môi mỏng không vì khí hậu mà khô lại bắt đầu nói ra một tràng ngôn ngữ lạ nhưng chỉ đủ để nhìn như cậu đang lẩm bẩm liên tục

Và rồi một tia sáng chiếu xuống thành phố nơi xa xa khuất sau đám tuyết còn rơi kia sau đó biến mất, để lại là một ma thuật khủng khiếp càn quét hết mọi thứ khi bọn dân thường thấp kém kia còn đang say giấc hoặc đã mới thức nhưng còn ngái ngủ

Trong khoảng khắc âm thanh hãi hùng đó bùng lên, tiếng vũ khĩ sắc bén lách cách từ sau lưng chĩa thẳng vào thân ảnh với chiếc áo choàng đen phất phơ trong gió, cậu từ từ hạ chiếc mũ rộng liền với nó rồi khẽ quay mặt liếc đám vệ binh của hoàng gia đã tập kích từ trước kia, áp xuất lại đè nén một cách nặng nề khiến ai cũng phải khiếp sợ rè chừng từng bước, trong phút chốc cậu bật nhảy lên cao rồi đáp xuống làm mặt đất xung quanh nứt ra, không khó để hạ gục đám vệ binh quèn này  nên một phút đắc tâm mà trúng phải "bùa" của chúng, mặt trận dưới chân sáng lên thiêu đốt mọi thứ nhưng phản xạ như thần của cậu đã kịp né tránh, đám lửa này cháy rất dai nên đành rút lui về sâu trong rừng. Thân ảnh vượt qua như cơn gió tiến vào sâu hơn, khiến chỗ lửa này tắt cũng khiến cậu mất đi gần một nửa sức mạnh, trên đường còn gặp bẫy mà bị mũi tên sượt ngang cánh tay nên máu cứ thế chảy ra

Đúng là đen như sít chó mà

_______

Tiếng bước chân lộp cộp phát ra liên tục, Kakuchou đứng ngồi không xong cứ thế đi đi lại lại, chốc thì nhìn ra cửa sổ chốc thì tặc lưỡi lo lắng cho Izana không biết cậu ra sao rồi

"Làm gì mà căng thẳng thế? Mày biết rõ Izana chẳng phải loại người dễ nhằn gì mà"

Dù nói thế để trấn an con rồng trước mặt chứ Shion hắn cũng chẳng giấu nổi sự nôn nóng mà thở dài một hơi, ngay lúc quay đi mở lời rủ Kakuchou ăn gì chung thì hơi lạnh tràn vào làm hắn bất ngờ quay lại

Kakuchou phóng ra cửa sổ đi tìm "kho vàng" của gã rồi, để lại một bầu không kí lạ lùng hắt vào trong lối đi ảm đạm, gã đã thề sẽ bảo vệ Izana đến cùng rồi

_______

Vì trận phục kích bất ngờ thêm cả bọn lính khác bao vây trong rừng làm Izana có phần thất thủ, nếu dùng ma thuật bây giờ cậu sẽ kiệt sức mà chết mất, hơi thở nặng nhọc khó khăn điều hòa không khí trong lồng phổi

Cậu tung ra ma thuật dọn dẹp gọn gàng đám lính quanh rừng rồi lấy chút sức yếu ớt còn lại tiến về trước

Không ổn rồi, tầm nhìn cứ lúc trong lúc mờ rất khó chịu, cậu đã đến giới hạn nhưng vẫn ngoan cố bước đi, giữ tỉnh táo cho đến phút chót

Bấy giờ tâm trí cậu mới lóe lên một câu hỏi, đúng hơn là một tấm thư hy vọng vỏn vẹn một câu duy nhất

"Kakuchou...liệu có đến không?"

Bỗng bước chân kia dừng lại, đưa đôi mắt tím biếc ngước nhìn cảnh quan trắng xóa trước mắt lồng vào hình bóng quen thuộc đang dần tiến nhanh tới bao trọn lấy thân thể nhỏ bé đang run lên vì lạnh này, bất giác cảm thấy sự an toàn đã kề bên mà vô thức nở một nụ cười gọi tên kẻ phía trước

"Kakuchou..."

Gã đưa tay về phía cậu như muốn đỡ lấy hình bóng đó nhanh nhất để nó không vụt khỏi vòng tay một lần nữa, vẻ mặt gã trước giờ điều là sự điềm tĩnh lạnh lùng nhưng bây giờ lại toát lên vẻ lo lắng tột độ và gào tên cậu, nhưng hai bên tai bây giờ chỉ nghe được tiếng ù ù giống một khoảng cách vô hình ngăn cản sự an toàn kia đến với mình...cậu không xứng sao?

"Izana!"

Bỗng một tia sáng lóe lên và trong khoảng khắc đó, bóng hình kia ngã gục trước mặt gã, một mũi tên đã ghim thẳng vào người cậu làm máu trào ra nhuốm đỏ cả nền tuyết lạnh, Kakuchou lúc này như sụp đổ hoàn toàn, theo phản xạ mà đỡ lấy cậu rồi quỳ xuống nâng gương mặt thanh tú kia lên

"Lạnh nhỉ?"

Izana có vẻ vẫn còn ý thức để nói những lời cuối cùng trước khi rời xa nhân giới, cậu híp mắt mỉm cười thủ thỉ với kẻ trước mặt

"Nó làm ta nhớ lần đầu gặp ngươi...Kakuchou"

Gã thì hơi sững người mấp máy môi, từng chuỗi kí ức ùa về như cuốn băng tua nhanh vô tận

"Năm đó ngươi bị thương nặng, cũng cái...thời tiết thế này ta đã ra tay cứu ngươi một mạng, nhưng hôm nay...có vẻ ta không xứng nhận lại được lời báo đáp như thế"

Nhìn người thương bấy lâu đang hấp hối trong vòng tay ấm áp của gã, Kakuchou cố ngăn hàng nước mắt kia trực trào. Máu đã loang ra nhuốm đỏ cả nền tuyết trắng làm gã càng thêm đau lòng mà thắt tim lại

"Nhớ phải sống cho đáng cái mạng ta cố gắng giữ gìn này đấy..."

Nói rồi mọi thứ như buông xuôi, tất cả trở về câm lặng, chỉ còn người...và kẻ thuộc hạ này thôi....
.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

_______

Tôi dọa cacban thế thôi, phù thủy mà=))) chết thế éo nào được nên là...Izana hù Kakuchou tí thôi

_______

"Izana...."

"Được rồi về thôi, vết thương sẽ cần thời gian lành lại"

Gã bắt đầu hoang mang và nhìn Izana dần mở mắt

"Đỡ ta về, nhé?"

"....vâng"

...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #tr