Chap 26
Ngày Daniel trở lại quán cà phê, bên cạnh standee của Ong SeongWoo còn xuất hiện thêm một standee của anh idol khác nữa. Người ấy là Hwang Minhyun. Minhyun rất đẹp trai, standee của anh cũng được rất nhiều khách hàng nữ mê mẩn. Nhưng ánh mắt của Daniel chỉ vẫn thấy mỗi Ong SeongWoo. Ngày đầu tiên Daniel đi làm lại, anh quản lý mỉm cười chào cậu.
- Chào mừng cậu trở lại, Kang Daniel!
Daniel cong mắt, cười lộ răng thỏ.
- Chào anh! Em nhớ anh quá đi mất.
- Công việc như cũ, nhớ chứ?
Daniel gật đầu.
- Vâng! Em nhớ. Nhớ cả việc em phải chăm sóc cho standee của Ong SeongWoo kỹ như chăm sóc người yêu vậy.
- Cả standee của Hwang Minhyun nữa!
Anh quản lý chỉ vào standee của Hwang Minhyun đang được khách hàng nữ vây lại selfie rất đông.
- Nhưng anh ơi! Em chỉ yêu có một người thôi! Không thể yêu hai người được!
Anh quản lý thở dài.
- Ý anh là, em hãy giả vờ xem họ là người yêu của em, để bảo quản standee cẩn thận thôi, hiểu không?
- Nhưng em không muốn giả vờ anh ơi! Em muốn xem Ong SeongWoo là người yêu của em thật có được không anh?
Anh quản lý nhìn Daniel, lắc đầu rồi bỏ đi. Cậu này, lâu ngày không gặp lại, thần kinh quả là có vấn đề nặng hơn xưa.
___°°°___
Trong cửa hàng, có một cậu trai bằng tuổi Daniel. Cậu ta mê mệt với cái standee của Hwang Minhyun. Cậu nói với Daniel rằng.
- Daniel, cậu chỉ cần lo cho standee của Ong SeongWoo thôi. Standee của Minhyunie, tôi sẽ chăm sóc.
Daniel phì cười.
- Cậu là fanboy của Hwang Minhyun à?
Cậu ấy gật đầu thừa nhận rất nhanh. Không giống như Daniel ngày đó còn cố lừa dối chính mình.
- Hwang Minhyun là tín ngưỡng của tôi.
Daniel nghe câu đó không khỏi rùng mình nổi gai ốc. Tín ngưỡng gì cơ chứ. Cậu không hề xem SeongWoo là tín ngưỡng. Vì tín ngưỡng, là phải tôn thờ, đặt trên cao. Còn mỗi khi cậu nhìn Ong SeongWoo, liền chỉ muốn đè anh xuống. Nằm ở dưới, không thể gọi là tín ngưỡng được!
___°°°___
Ong SeongWoo đứng tựa mình vào chiếc cửa sổ, nghiêng người nhìn xuống đường cái phía dưới. Ánh đèn đường vàng vọt đua nhau sáng lên, soi rõ những lớp bụi mờ mờ bốc lên từ con lộ đông đúc. Trời đã tối rồi! Sáng nay thức dậy từ 4 giờ sáng, ăn tạm bợ thứ gì đó, bây giờ nhìn lại đã hơn 6 giờ chiều. Đợt comeback sắp tới, làm anh chẳng biết thời gian đã trôi đi như thế nào. SeongWoo thở dài, định quay vào để tìm gì đó ăn tạm rồi tiếp tục luyện tập, liền phát hiện một bóng người đang vui vẻ vừa đi vừa nhún nhảy giữa dòng người bận rộn tan làm để trở về nhà thật nhanh.
Trên vỉa hè, dòng người qua lại ngược xui đông đúc. Giữa những bộ đồ công sở tẻ nhạt, Daniel mặc chiếc áo hoodie màu đỏ, kì là hơn là cái tạp dề hoa hòe đeo trước ngực. Giữa những gương mặt mệt mỏi sau nhiều giờ làm việc, Daniel lại mang gương mặt thỏa mãn vui vẻ. Cậu vừa đi vừa huýt sáo theo điệu nhạc vui tươi. SeongWoo không thể nghe được, nhưng anh đoán chắc là một bài hát nhộn nhịp nào đó, vì mái tóc màu nâu khói cứ lúc lắc nghiêng qua nghiêng lại mãi. Giữa những con người bước đi vội vã, cậu ấy lại vừa đi vừa nhún nhảy, trên chân chẳng phải là đôi giày tử tế, đôi dép vốn dĩ chỉ để đi ở nhà lại được cậu mang ra ngoài đường. Daniel mải nhảy nhót, một chiếc dép rơi ra ngoài, văng ra xa. Cậu lúng túng nhảy lò cò lại chiếc dép, tìm cách mang vào lại, đưa tay lên gãi gãi nốt ruồi ngay mắt rồi cười thật ngố, sau đó lại tiếp tục nhảy nhót bước đi. Một người đàn ông mặc đồ công sở vừa đi vừa bấm điện thoại, vô tình va phải Daniel. Người đàn ông cau có nhìn cậu, còn cậu thì chỉ cong mắt cười rồi đưa chiếc hộp màu hồng trên tay lên kiểm tra xem có bị gì hay không, sau đó lại vui vẻ bước đi.
Daniel dừng lại ngay cổng chính Fantagio, nhón chân nhìn vào bên trong, rồi lại nhìn các fan đang tụ tập bên ngoài. Bên ngoài tòa Fantagio, lúc nào cũng có tầm 10 fan đứng đó, ôm hy vọng sẽ được nhìn thấy Ong SeongWoo. Daniel chép miệng, bỏ đi ngang qua cổng chính, rẽ vào con đường nhỏ bên hông toà nhà, những gốc cây to trải dài hai bên vỉa hè. Những tán cây nằm cao hơn những cột đèn đường. Tán cây hai bên đường nghiêng vào ôm lấy nhau, con đường nhỏ khi đêm về liền biến thành một đường hầm với ánh sáng vàng từ những cột đèn đường lọt thỏm dưới tán cây mở rộng. Đó chính là nơi cửa hàng tiện lợi cũ cậu làm việc. Đối diện cửa hàng là cửa phụ của tòa nhà Fantagio. Cánh cửa đơn rất nhỏ, lại nằm khuất sau bờ tường to lớn, thêm gốc cây to bên đường lại che đi cánh cửa nhỏ bé. Daniel ngày còn làm ở cửa hàng tiện lợi, thường thấy SeongWoo ra ngoài bằng cửa này. Có lẽ vì do fan không biết sự tồn tại của lối ra này.
Ong SeongWoo khi thấy Daniel rẽ sang con đường nhỏ bên hông, liền nhanh chóng đội nón, đeo khẩu trang chạy nhanh ra ngoài. Cánh cửa tráng kính một chiều, SeongWoo bắt gặp Daniel trong chiếc áo hoodie đỏ với cái tạp dề hoa đang cầm một cái hộp màu hồng đứng thập thò nhìn vào bên trong, mặc dù cậu chẳng thấy được gì ngoài hình ảnh phản chiếu của chính cậu. SeongWoo mở cửa bước ra, mắt lơ đãng nhìn điện thoại, tay thả tim lung tung các tấm hình của đồng nghiệp trên instagram để giả vờ bận rộn. Anh cố gắng điều chỉnh thần thái như " tôi - đây - vô - tình - ra - ngoài - chứ - không - phải - vì - cậu - đến - nên - mới - bước - ra. "
- Anh SeongWoo!
Daniel thấy SeongWoo bước ra liền cười cong mắt, vẫy tay gọi tên anh.
SeongWoo ngước mặt lên nhìn cậu, anh bước lại gần, kéo khẩu trang xuống cau mày nhìn cậu, trưng ra bộ dạng như vô tình gặp Daniel.
- Daniel? Cậu đến đây làm gì? Còn nữa, gọi tên tôi to như thế có phải muốn cả thế giới đến đây?
Daniel biết mình lỡ miệng gọi to tên người nổi tiếng, liền đưa tay vỗ vỗ lên miệng. Cậu tiến lại gần anh, đưa tay kéo khẩu trang của anh lên, bàn tay tranh thủ lướt nhẹ trên gò má mềm mềm của SeongWoo.
- Anh cởi khẩu trang ra có phải muốn cả thế giới đến đây? Nếu cả thế giới đến thì lớn chuyện mất. Nhưng em rất thích việc em được dính tin đồn hẹn hò với người nổi tiếng.
Daniel kéo sụp nón của anh xuống. Chỉ còn đôi mắt to tròn của SeongWoo là hiện ra, lấp lánh. Daniel phì cười, thì thầm nói với anh bằng tông giọng trầm ấm. Từ sau cuộc điện thoại Daniel gọi anh lúc tối khuya, SeongWoo trở nên rất sợ nghe giọng nói thì thầm ấm áp như thế của cậu. SeongWoo có cảm giác như, muốn ỷ vào người ấy vô cùng... Anh hắng giọng, tránh ánh mắt ôn nhu của Daniel rồi đẩy cậu ra.
- Bận lắm! Tránh ra!
- Anh đi đâu? Lại sang cửa hàng tiện lợi ăn tạm gì đấy à?
SeongWoo cũng chẳng biết mình đi đâu. Là do thấy Daniel nên anh mới chạy xuống vờ như vô tình gặp nhau, rõ ràng là không có mục đích đi đâu cả. SeongWoo đành gật đầu, dù gì cũng chưa ăn gì, sang đó mua ít đồ ăn cũng không sao.
- Ong SeongWoo! Em dặn anh đừng ăn đồ ăn ở ngoài, không tốt mà...
Daniel thở dài kéo tay anh lại.
- Không có thời gian để nấu.
SeongWoo hờ hững đáp.
Daniel mỉm cười, đưa chiếc hộp màu hồng về phía anh.
- Em đã nói từ nay em sẽ nấu cho anh ăn mà.
SeongWoo cầm lấy hộp cơm, hơi nóng tỏa ra từ chiếc hộp ấm áp. Anh hé nắp nhìn, mùi vị cơm nhà xoa vào mũi. Sườn xào chua ngọt và trứng. Bụng SeongWoo không kiêng nể mà kêu một cái thật lớn. Daniel bật cười to.
- Anh idol nổi tiếng! Bụng anh vừa kêu đấy hả?
SeongWoo lườm cậu, cầm hộp cơm quay người đi vào Fantagio không buồn trả lời. Đến cửa anh quay lại, chỉ vào cái tạp dề in cả một cái vườn hoa đủ màu trên đó.
- Kang Daniel! Cậu hợp với cái tạp dề hoa hòe đó lắm!
Daniel giật mình nhìn xuống, đỏ mặt chửi thề một tiếng rồi mau chóng tháo tạp dề ra.
- Ong SeongWoo! Đừng có mà chọc!! Vì muốn mang cơm còn nóng đến cho anh mà em quên mất tạp dề vẫn còn trên người đó!!!
SeongWoo nhún vai, đi vào trong đóng cửa lại. Phía sau khẩu trang, mặt anh đã đỏ hết rồi. Đỏ từ lúc cậu chạm tay vào má anh. Đỏ hơn lúc cậu bảo thích dính tin đồn hẹn hò với người nổi tiếng. Đỏ hơn nữa khi cậu đưa cho anh hộp cơm do chính tay cậu chuẩn bị. Đỏ nhất là do đứng trước mặt Kang Daniel mà bụng lại kêu to như thế. Ong SeongWoo càng ngày càng cảm thấy, anh không ổn tí nào nữa, tất cả là tại Kang Daniel!
___°°°___
Khuya ngày hôm đó, Daniel lướt instagram, thấy Ong SeongWoo post hình hộp cơm màu hồng mà cậu đưa cho anh. Ở dưới fan comment rất nhiều, khen hộp cơm dễ thương y như Ong SeongWoo, có fan nói rằng rất trông chờ đợt comeback này của anh. Có người lại nhắn nhủ anh hãy giữ gìn sức khỏe. Nhiều người yêu thương anh như thế, Daniel bất giác mỉm cười. Ong SeongWoo sinh ra là để cả thế giới yêu thương. Rồi cậu chợt bắt gặp một comment của một bạn fangirl.
Lees.y: @parkkk @minhwa0109 Yaaaa... Có phải là cái hộp cơm mà anh đẹp trai đeo tạp dề hoa đã cầm hồi ban chiều chúng mình thấy không??
Parkkk: Đúng rồi! Chính là cái hộp cơm đó (⊙o⊙)
Minhwa0109: Heol... Không lẽ....???
Daniel giật mình, chắc họ là một trong số những fan đã đứng ở cổng chính Fantagio chiều hôm nay. Cậu nghệch mặt gãi đầu, chụp màn hình đoạn nói chuyện của ba bạn fan, gửi kakaotalk cho Ong SeongWoo.
녤: Anh ơi! Xem ra em sắp có tin đồn hẹn hò với người nổi tiếng thật nè.... Lại còn là Ong SeongWoo nữa :'3 Thích chết!!!
___°°°____
Kem: Hmm.. Nói thế nào nhỉ... Bây giờ Kem vừa đi học vừa đi làm mất rồi. Học xong làm xong thì lại cực kỳ đuối và Kem là loài động vật ngủ rất nhiều =)))) Cho nên các chap chắc sẽ ra không nhanh đâu :'< Và như các cậu thấy đó... TXCE bị kéo dài lê thê lê thê lê thê và nhạt... =)))))))))) Cho nên TXCE sắp kết thúc rồi =))) Kem chỉ nói thế thôi :'3
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip