Chap 5


Chuyện trở thành fanboy fangirl, đâu phải tự thân có thể quyết định được. Là vô tình sa vào lưới của idol, hoàn toàn không có chủ đích. Thuật ngữ chuyên môn gọi là "lọt hố". Chẳng qua là bản thân có dám thừa nhận mình "lọt hố" hay không. Kang Daniel cũng thế. Có lẽ từ lần đầu tiên gặp Ong SeongWoo phiên bản người thật, ắt hẳn đã rơi vào một cái hố to đùng. Cơ bản là lúc đó không dám thừa nhận rằng cậu có cảm tình với cái người cậu vẫn thường ghét trên standee. Nhưng rõ ràng standee là một chuyện, người thật là một chuyện. Người thật có khả năng sát thương rất cao, gây mê rồi bỏ trốn, làm Kang Daniel thập phần chán ghét những cái poster ngày này qua ngày khác chỉ mãi một vẻ mặt. Dần dà, Daniel nhận ra cậu hơi hơi nhớ Ong SeongWoo, một người đẹp trai muôn vàn biểu cảm.

List nhạc của Kang Daniel, bây giờ toàn là những bài hát do Ong SeongWoo thể hiện. Thời gian rảnh rỗi lại ngồi xem MV, những MV từ lúc debut đến bây giờ, xem hết! Đến mức thuộc lòng những cảnh trong MV, Daniel chuyển sang xem stage. Không một stage nào của SeongWoo mà cậu không xem, có thể là mỗi stage xem cả n lần đấy chứ. Đã đến độ đó thì không thể không thuộc lyrics. Ám ảnh đến mức tối ngủ cũng nói mớ hát theo những bài hát của idol họ Ong. Máy tính đầy clip quay CF của SeongWoo. Daniel cũng từ luôn những bộ phim Hàn sướt mướt, đu theo những show giải trí SeongWoo tham gia. Màn hình điện thoại hình hai con mèo nay cũng được đổi thành bóng lưng của một chàng trai khi onstage. Chỉ là tấm lưng chụp ngược sáng khi sân khấu tắt đèn, nhưng lại khí chất đến khó tin, cực kì quyến rũ.

Mỗi lần chiếc chuông trên cửa tiệm cà phê kêu vang, Daniel đều mong chờ rằng SeongWoo sẽ nhớ lời anh hứa, trở lại để uống một tách cà phê do Daniel pha. Suốt hai tháng kể từ ngày fan meeting, chưa một lần nào tiếng chuông cửa mang Ong SeongWoo đến.

Lại một ngày nữa trôi qua, Daniel vẫn chưa được gặp lại SeongWoo. Bên ngoài, đường phố về khuya thưa dần người qua lại. Nhân viên sau khi dọn dẹp cũng ra về hết, cả không gian chỉ còn mỗi Daniel. Cậu đi ra ngoài, nhẹ nhàng mang standee hình anh vào cửa tiệm, cẩn thận lấy khăn lau đi những vết bẩn trên hình anh. Daniel chăm chú nhìn nụ cười của anh trên standee.

"Em có muốn cùng anh uống cà phê không?"

- Có chứ! Anh bảo anh sẽ quay lại, tôi chờ anh mãi... Anh định nuốt lời với tôi?

Daniel nhìn anh, khẽ chun mũi. Cậu thở dài, tựa vào bàn đứng đối diện standee của anh. Cảm giác nhớ idol, muốn gặp idol, có chút giống như lúc nhớ người yêu, rất rất nhớ.

- Ong SeongWoo! Anh chơi trò gây mê rồi bỏ trốn à? Được! Vậy tôi sẽ đi tìm anh!

Nói rồi cậu chỉ chỉ vào standee.

___°°°___

Một câu nói nhất thời vì nhớ, đã kéo hàng loạt hành động vì u mê của một fanboy đích thực. Ngay ngày hôm sau, Daniel nộp đơn xin nghỉ việc ở quán cà phê. Những poster và standee ở đó, cậu nhìn đã chán lắm rồi. Hoàn toàn thua xa visual ở ngoài của SeongWoo. Không có nét mặt nghiêm túc cuốn hút, không có sự lúng túng đáng yêu .Daniel thật sự muốn đi tìm SeongWoo. Gặp được một lần, lại tham lam một lần nữa. Cứ thế, có vẻ như không bao giờ là đủ.

Daniel xin việc ở một cửa hàng tiện lợi cách nhà cậu 1 chuyến xe bus và 5 phút đi bộ. Lương lại thấp hơn ở quán cà phê cũ rất nhiều. Nhưng điều làm Daniel thích chính là cửa hàng tiện lợi nằm sát bên toà nhà của Fantagio ent. Ở đây, cậu có cảm giác rất gần với anh. Daniel biết người nổi tiếng sẽ rất bận rộn. Cậu hi sinh chuyển những giờ học sang buổi chiều để làm ca khuya, từ 10 giờ đêm đến 6 giờ sáng ngày hôm sau, hy vọng được một lần được nhìn thấy SeongWoo, dù là lướt ngang qua cửa hàng cũng chấp nhận.

___°°°___

Daniel đã làm thêm ở cửa hàng tiện lợi hơn hai tuần rồi, chẳng thấy bóng dáng anh idol đâu cả. Bây giờ là 3 giờ sáng. Cậu vẫn chưa quen phải thức khuya thế này. Daniel buồn ngủ muốn chết. Chỉ cố tìm cách chống chọi cho hết ca làm để được về ngủ.

Có tiếng chuông vang lên phá vỡ sự yên tĩnh lúc khuya mịt mù. Kang Daniel ngước đôi mắt đỏ lên nhìn, là một bóng người cao gầy, đội nón đen, khẩu trang đen. Daniel khẽ chào một tiếng, tông giọng đầy ngái ngủ. Cậu cúi mặt để giấu đi nét buồn ngủ đến phát tội của mình. Một lát sau, Daniel thấy những ngón tay thon dài đặt lên bàn hai phần kimbap tam giác và một chai nước.

- Quý khách có cần hâm nóng thức ăn không?

Giọng Daniel đặc lại vì buồn ngủ. Mở miệng vài lần mới phát thành tiếng. Một phần vì chưa quen với việc thức khuya, một phần vì hôm qua chỉ ngủ 3 tiếng nên hôm nay làm ca muộn đúng là một thảm cảnh.

- Có. Phiền cậu hâm nóng lại giúp tôi.

- Vâng.

Daniel cầm hai miếng kimbap đi nhầm sang hướng ra bồn rửa tay, đứng mãi không thấy lò vi sóng mới chợt nhớ mình đi sai hướng, quay đầu bước ngược lại. Buồn ngủ tột cùng, đầu óc thiếu tỉnh táo đến mức mất cả phương hướng.

- Cậu là nhân viên mới à?

Giọng nói sau lưng có ý cười. Giọng nói vui vẻ này, nghe có tí quen quen.

- Vâng, tôi mới làm được... A!!!

Gì đây! Là buồn ngủ quá sinh ảo ảnh hả?? Giống quá! Giống y như ngày anh bước vào quán cà phê, cũng dáng người cao gầy nhưng đầy tự tin, nón đen khẩu trang đen cũng không thể che được khí chất đó.

- SeongWoo ssi?

- Vâng là tôi đây - Anh khẽ gật đầu - Nhân viên mới phải làm ca muộn thế này chắc là vất vả lắm nhỉ. Cố lên nha!

Nói rồi anh đưa tay làm fighting động viên cậu. Trông như hoàn toàn không nhớ cậu là ai. Daniel ngơ mặt. Mới hai tháng thôi, không lẽ người kia đã gạt gương mặt đẹp trai của cậu ra khỏi tâm trí rồi ư?? SeongWoo cầm bao đồ ăn, khẽ gật đầu chào cậu rồi bước ra ngoài. SeongWoo vừa bước ra khỏi cửa, Daniel liền giật mình chạy theo, bóng lưng trên màn hình điện thoại của cậu giờ đây đang đứng trước mặt, chỉ cách vài bước chân.

- SeongWoo ssi!

Daniel gọi lớn. SeongWoo theo tiếng gọi cũng quay lưng lại.

3 giờ sáng, không khí pha lẫn sương đêm se lạnh. Con đường không một bóng người, hoàn toàn rơi vào tĩnh lặng. Tiếng gọi trầm của Daniel vang hẳn một khoảng không tĩnh mịch. Đường phố vắng tanh, ánh đèn đường le lói không đủ soi rọi. Chỉ có ánh sáng trắng từ cửa hàng tiện lợi hắt ra, soi rõ bóng hai người con trai đứng đối mặt nhau giữa trời khuya.

Daniel bước về phía trước, đứng trước mặt anh. Cứ thế ngơ người, ngắc ngứ mãi mới nói thành lời.

- Anh... Quên tiền thừa.

Daniel đưa tiền thừa về phía SeongWoo. SeongWoo ái ngại đưa tay gãi sau gáy.

- A ngại quá! Tôi mau quên lắm. Làm phiền cậu rồi.

Anh đưa tay nhận tiền thừa. Những ngón tay thon dài vô tình lướt nhẹ trên tay Daniel.

- Cậu mau vào trong đi, bên ngoài lạnh lắm. Xin lỗi làm phiền cậu nhé!

Đôi mắt SeongWoo cong lên. Ắt hẳn sau lớp khẩu trang đó là nụ cười đẹp siêu lòng. Nụ cười đó, Daniel đang thật sự rất nhớ. Một nụ cười thật sự chỉ dành riêng cho cậu, không phải một nụ cười được in trên poster dành cho tất cả mọi người.

SeongWoo vừa quay lưng, toan bước về phía Fantagio. Lại nghe tiếng gọi của cậu nhân viên mới vang lên sau lưng.

- Anh không nhớ tôi sao?

- Xin lỗi?

SeongWoo quay lại nhìn cậu nhân viên.

Daniel từng bước tiến lại chỗ SeongWoo, đứng trước mặt anh, đưa tay cởi chiếc mũ cho nhân viên xuống, xoa xoa mái tóc màu nâu sáng, mỉm cười nhìn anh. Nụ cười quyến rũ chẳng thua anh là bao.

- Xem ra anh thật sự mau quên. Là tôi, Kang Daniel.

- Kang Daniel?

SeongWoo mơ hồ lặp lại tên cậu. Rồi rất nhanh, ánh mắt anh sáng lên rạng rỡ, giọng nói hồ hởi đầy nét ngạc nhiên.

- Kang barista?

Daniel nheo mắt cười, gật gù.

- Lâu rồi không gặp anh, Ong SeongWoo.

___°°°___

Có phải tớ trốn các cậu rất lâu rồi phải không :'( Gần cả tuần ý nhỉ... Đối với Kem 1 tuần không viết fic không đọc fic nó dài kinh khủng... Tớ viết bộ này đều dư ra 2 chap để post từ từ. Nhưng bận sấp mặt nên đã post hết tất cả các chap tớ có =))) Đến bây giờ một chữ bẻ đôi của chap 6 cũng không có :'< Dự là có thể chap 6 cũng rất rất lâu sau mới có thể ra được... Đừng quên tớ nhe nhe :'> Tớ sẽ cố gắng hết sức đẻ càng lẹ càng tốt ahhh~ ❤

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip