Chap 7
SeongWoo vào đêm gặp Daniel ở cửa hàng tiện lợi, do rất bận rộn ở phòng tập, nên chỉ kịp qua loa chào hỏi Daniel rồi phải rời đi. Anh hứa với cậu bữa khác sẽ xuống tìm cậu để trò chuyện.
Daniel rất sợ anh idol lại một lần nữa thất hứa, chơi trò gây mê rồi bỏ trốn lần hai, bắt cậu phải chờ đợi suốt hai tháng. Nhưng cuối cùng Daniel chỉ cần phải đợi hai ngày, liền thấy SeongWoo mở cửa bước vào giữa đêm khuya tĩnh mịch.
- Chào cậu, Daniel-ssi!
Tiếng chuông cảm ứng ngay cánh cửa vừa vang lên, Daniel đang sắp xếp đồ ăn lên kệ, chưa kịp chào khách đã nghe giọng nói vui vẻ cất tiếng chào cậu. Ngước mắt lên là một người đẹp trai với nụ cười tươi tắn trên môi đang nhìn cậu. Daniel ngơ mặt, tay như mất sức lực, liền đánh rơi một ly mì gói xuống đất. Nhan sắc người kia, dường như có năng lực phong ấn sức mạnh của Daniel. Nhìn thấy anh thôi là Daniel bị vô hiệu hóa tất cả...
Hôm nay SeongWoo không đội nón đen, cũng không đeo khẩu trang, gương mặt bừng sáng dưới ánh đèn trắng của cửa hàng tiện lợi. Áo thun đen cùng chiếc quần jogger trông đơn giản nhưng diện lên người anh cũng trở nên thật đặc biệt. Anh để mặt mộc, ánh mắt không có eyeliner thập phần hiền dịu, mái tóc mỏng hơi rối, chiếc áo ướt một mảng sau lưng, vài giọt mồ hôi trượt dài, gương mặt không có lớp phấn làm nổi bật chòm sao trên gò má.
- Daniel ssi? Cậu ổn chứ?
SeongWoo khẽ gọi khi thấy cậu ngây người nhìn anh.
" Không! Không ổn tí nào... Tim...! Đập chậm lại tí đi..."
- À...! Tôi ổn..
Daniel cúi người nhặt ly mì gói, cùng lúc SeongWoo cũng cúi xuống định giúp cậu nhặt ly mì lên. Chạm... Là tay chạm tay... Daniel rút tay lại, vội đứng thẳng như có điện chạy qua người, lỗ tai cũng đỏ lên không lý do. SeongWoo nhặt ly mì lên thì tiến ra quầy tính tiền, đặt ly mì lên bàn. Daniel vẫn đứng yên tại chỗ, tay trái không ngừng xoa xao gáy, tay phải vẫn đơ ra vì cái chạm nhẹ khi nãy...
- Daniel ssi?
- Hả? – Daniel giật mình, ngơ ngác nhìn về quầy tính tiền.
- Cậu có thể tính tiền ly mì này cho tôi không?
- À!.. Được.
Daniel vội kéo lại tâm trí, đi về quầy tính tiền. Cậu chẳng hiểu vì sao lúc trước gặp SeongWoo lại có thể bình tĩnh như thế. Bây giờ rõ ràng là không ổn như lúc trước tí nào. Chắc là cậu hoàn toàn lọt hố anh idol rồi. Trăm phần là phản ứng tự nhiên của fanboy, không lẫn đi đâu được...
- Cậu mệt à? – SeongWoo nghiêng người nhìn cậu, khẽ hỏi.
- Không.
- Có buồn ngủ không?
- Không.
- Trông cậu không ổn cho lắm...
- Không biết nữa... - Daniel ngượng cười. Gặp riêng anh thế này, Daniel bỗng cảm thấy thật căng thẳng. Cảm giác như ngày đó gặp crush vậy...
- Lần trước gặp cậu lúc cậu đang buồn ngủ, trông cậu buồn cười lắm.
SeongWoo bật cười khúc khích, ánh mắt nhớ lại bộ dạng như sắp ngất của Daniel lúc đó. Anh cong mắt cười vui vẻ.
- Cậu còn nhầm lò vi sóng với bồn rửa tay nữa. Mắt cậu mở không muốn lên luôn...
SeongWoo đổ nước sôi vào ly mì. Anh dựa người vào quầy tính tiền, vui vẻ cười đùa. Daniel gãi gãi nốt ruồi ngay mắt, cậu cười ngại, khẽ đưa mắt nhìn nụ cười hồn nhiên của SeongWoo. Ong SeongWoo idol và Ong SeongWoo trước mặt cậu bây giờ, có tí khác nhau.
Người nổi tiếng họ Ong, luôn cười tươi nhưng vẫn đầy khí chất. Người trước mặt họ Ong, vẫn cười tươi nhưng lại mang một tí ngây ngô.
Người nổi tiếng họ Ong, đẹp trai đến gục ngã sát thương. Người trước mặt họ Ong, đáng yêu đến mức muốn cất vào túi áo.
Người nổi tiếng họ Ong, khi nói chuyện đều cẩn thận từng lời. Người trước mặt họ Ong, nghĩ gì nói đấy, vui vẻ, hồn nhiên.
SeongWoo khi đợi mì chín đã nói rất nhiều, nhưng Daniel không nghe được chữ nào cả. Cậu mải miết với cái cảm xúc của bản thân. Daniel chợt thấy mình may mắn. Trong vô vàn những người muốn một lần được gặp anh, cậu lại được gặp riêng SeongWoo, được nhìn thấy một Ong SeongWoo khi bỏ đi cái mác idol. Daniel chợt thấy mình ích kỷ. Những nụ cười ngây ngô, những nét mặt đáng yêu, những câu từ bình dị, cậu không muốn chia sẻ với bất cứ ai cả. SeongWoo ngồi ăn mì trên ngay chiếc bàn tính tiền. Trong miệng ụ một ngụm mì lớn nhưng vẫn liên tục cười nói với cậu. Daniel phì cười, mở điện thoại ra lén chụp một tấm khi SeongWoo đang cúi mặt cố gắng dùng đôi đũa nhét một đống mì vào trong miệng. Trông anh giản dị thế này, mọi căng thẳng ban đầu cũng bỗng chốc tiêu tan.
- Này.
Daniel khẽ gọi.
- Có gì không Daniel-ssi?
SeongWoo ngước mắt nhìn cậu, đôi mắt to đen láy nhìn Daniel.
- Đừng gọi tôi là Daniel-ssi. Tôi có thể nói chuyện với anh thoải mái được không?
SeongWoo nhanh chóng vui vẻ gật đầu.
- Được. Tôi cũng không thích nói chuyện khách sáo như thế. Thoải mái sẽ dễ gần hơn.
- Anh muốn gần hơn?
- Ừ. Vì tôi không có nhiều bạn cho lắm. Lại thấy nói chuyện với cậu rất thoải mái, nên là...
SeongWoo lại luyên thuyên, không để ý đến câu nói đầy ý châm chọc của Daniel. Daniel liền có ý muốn chọc ghẹo, vội cúi người đưa sát mặt cậu vào mặt anh.
- Gần thế này đủ chưa?
- ...
SeongWoo bị dọa giật mình, mở tròn mắt nhìn gương mặt đẹp trai của Daniel đang ở rất gần. Đơ người nhìn một lúc, chẳng hiểu sao liền sặc mì. Daniel cười lớn, đứng thẳng dậy, nhìn SeongWoo đỏ mặt vì cơn sặc, ho liên tục làm văng ra ngoài vài cọng mì mặc dù đã cố gắng nhịn lại.
- Đừng cười nữa! Ngại chết mất. Còn đâu hình tượng của tôi nữa.
SeongWoo ho xong, mặt vẫn còn đỏ, chắc là vì ngại, đưa tay nhặt vài cọng mì vương vãi trên bàn vứt vào thùng rác.
Daniel càng cười gắt hơn.
- Ban nãy nếu tôi không kịp thời đứng thẳng dậy, chắc anh sẽ phun hết mì vào mặt tôi mất.
- Ai bảo lại đùa kiểu đó.
SeongWoo lầm bầm, vẫn đang tiếc nuối hình tượng vừa bị bay sạch sẽ.
Daniel cười rất dai. Cậu một khi đã cười là không thể ngưng được nữa.
- Này! Thôi đi! Tôi bỏ về thật đó!!
SeongWoo vo tròn nắp ly mì ném vào người Daniel. Daniel đang cười nhăn nhở bị một cục tròn văng vào mặt làm giật mình tưởng con bọ bay vào người liền la lên, nhảy vọt sang một bên. Đến lượt SeongWoo bò ra cười.
- Cậu bị chứng sợ nắp mì ly à?
- Không phải...
Daniel định phân trần, thấy SeongWoo đang cười ngặt nghẽo liền quên luôn những lời định nói. Cậu lại cầm điện thoại lên, đưa lên chụp một tấm SeongWoo một tay cầm đũa một tay ôm bụng, nằm kế bên ly mì sắp hết mà gục xuống cười.
Hơn hai giờ sáng, trái ngược với con đường tĩnh mịch vắng lặng bên ngoài, bên trong cửa hàng tiện lợi lại tràn ngập tiếng cười đùa vui vẻ. Sương bám mờ cửa kính, chỉ thấy lấp loáng bóng hai cậu trai trẻ, một ngồi một đứng đang đùa giỡn với nhau, tiếng cười nói như xóa tan đi cái lạnh đang tràn về.
- Tôi tưởng người nổi tiếng không được ăn mì gói vào lúc khuya?
Daniel hỏi khi cơn cười của cả hai đã qua đi.
- Ừ.
SeongWoo khẽ cười, tay cầm đôi đũa khuấy phần nước dư trong cốc mì
- Vậy sao anh vẫn ăn?
- Vì cậu làm rơi ly mì đó.
- ...
- Ban nãy cậu làm rơi, khi nhặt lên đã thấy mì bên trong bị bể hết. Sợ cậu sẽ bị mắng.
- Vì sợ tôi bị mắng?
- Không hẳn là sợ... Mà là không muốn...
Daniel nghe tim đánh rơi thịch một tiếng.
" Này tim tôi rơi rồi. Chắc là cũng bị bể rồi... Hay anh ăn luôn được không?"
- Tại sao cậu không làm ở quán cà phê nữa?
SeongWoo nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.
- Vì hôm fan meeting, anh đưa tôi uống một ly cà phê pha sai.
SeongWoo ban đầu mơ hồ nhớ lại, sau đó ngạc nhiên.
- Sai chỗ nào? Rõ ràng hôm đó cậu không cần phải uống nước lọc vì đắng mà.
Daniel cười ngượng, cậu lắc đầu.
- Cũng không biết sai ở đâu. Chỉ biết sau khi uống xong, bỗng nhiên muốn tìm anh vô cùng. Đành nghỉ việc ở đó, sang tận đây làm để tìm anh.
Tim Daniel đập mạnh, tai cậu cũng theo nhịp tim mà đỏ dần lên.
SeongWoo ngơ người... Một lát sau mới tiêu hóa được câu nói của Daniel, liền quay sang nói với cậu.
- Ý là thèm cà phê tôi pha chứ gì! Chỉ cần nói thì tôi sẽ pha cho. Việc gì phải nghỉ làm ở đó đến tận đây tìm.
- ...
" Người này khi bỏ đi cái mác idol, lại rất là ngốc nghếch. Anh muốn tôi nói rằng tôi thích anh thì mới chịu hiểu sao? Không chừng có nói, anh cũng ngờ nghệch không thể hiểu thích là gì..."
___°°°___
Tớ tính diếm chap này lâu thật lâu =)) lâu đến khi tớ viết xong chap 8 ý :3 Cơ mà sau 1 ngày 2 đêm đu Wanna One, tớ quá high nên post luôn vì đang vui :'> Tớ còn nghĩ hình như tớ được lia qua 1s trên WannaOneGo nữa :v
Tớ đã thấy Kang Daniel rồi các cậu a~ ㅠㅠ Một con Samoyed 2.2 tuổi, đeo kính ngố Harry, tóc xám xòa trước trán, ngửa đầu mắt nhắm miệng mở mà ngủ gật sát bên cửa xe, lại ngẫn đến mức không kéo rèm lại! Tớ thu trọn cảnh đáng yêu đó vào mắt. Rất rất rất gần ạ :'< Nielie 2.2 chủi, má vừa tròn vừa trắng đang ngủ chỉ cách tớ đúng 1 lớp kính sạch bong. Cái nốt ruồi trên mắt cũng full HD mà chố chang vào tim tớ :(((( Daniel ở ngoài to lắm các cậu :3 Ý là vai to nhé =)))) Nhìn một phát không lẫn đi đâu được :3 Cái bờ vai như cân cả vũ trụ đó lúc sáng rehearsal MAMA cũng lướt qua tớ một lần, cũng chỉ cách duy nhất một lớp kính :((( Tớ không biết tại sao bây giờ tớ còn sống. =)))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip